Chỉ Dạy Dỗ Cô T...
Tầm Bát
2024-11-19 00:30:35
Thúy Quyên vui mừng đi lấy bánh ngọt, kết quả vừa mới đi ra cửa sân lại người đứng ở góc bên cạnh kéo đi.
“Cô ta đã uống thứ kia chưa?” Giọng nói trầm thấp xen lẫn sự tàn nhẫn.
Thúy Quyên giật mình, vội vàng xoa ngực một cái: “Tất nhiên là uống rồi.”
Người kia mỉm cười: “Chỉ cần kiên trì nửa tháng là thành công rồi.”
Vẻ mặt Thúy Quyên hơi phức tạp, vô cùng cẩn thận hỏi: “Cô đã từng hứa hẹn với tôi, dù uống thứ này nửa tháng thì cũng không lấy mạng người, lời này có đáng tin không?”
Thúy Quyên không ngốc, cô ta biết một khi làm lớn chuyện, chắc chắn cô ta không thoát khỏi liên quan, người khác cũng rũ sạch sẽ trách nhiệm không còn chút nào, hơn nữa, tuy cô ta yêu tiền như mạng, nhưng cũng không muốn làm chuyện phạm pháp như giết người, dù Thiếu phu nhân đáng giận, tội cũng không đáng chết.
Người kia mỉm cười vỗ tay của cô ta, lại nhét một cái túi nhỏ vào trong ngực của cô ta: “Đương nhiên vẫn giữ lời, uống thuốc này không chết người, nhiều nhất cũng chỉ dạy dỗ cô ta mà thôi, cô cứ nhận số tiền này trước, việc này thành công, tất nhiên không thể thiếu chỗ tốt cho cô.”
Thúy Quyên vẫn hơi do dự, nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy túi nhỏ, đúng lúc này đằng xa vang lên tiếng bước chân, người kia rất cẩn thận nhìn xung quanh một chút, “Vậy tôi đi trước, nhớ kỹ, chắc chắn phải uống đủ nửa tháng.”
Bóng dáng người tới đã xuất hiện trước mặt, một bộ sườn xám màu tím, bùi tóc rất thời thượng, lúc bước đi như làn gió nhẹ lướt qua hàng liễu, không nói lời nào, khóe môi nhếch lên, nốt ruồi son giữa hàng lông mày càng nổi bật hơn.
“Thúy Quyên ra mắt bà hai.” Thúy Quyên vội vàng cúi chào.
Bà hai nhìn cô ta một cái: “Thiếu phu nhân của cô có ở đây không?”
“Đang ở trong phòng ạ.”
Bà hai gật đầu, ánh mắt nhìn lên khuôn mặt Thúy Quyên.
Thúy Quyên nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Gần đây cơ thể Thiếu phu nhân yếu ớt, không biết tại sao vô cùng nhớ nhung Hồng Tụ, đang để tôi đi chuẩn bị.”
Nghe lời này, sắc mặt bà hai trở nên rất xấu, không nói nhiều, chỉ tháo một chiếc vòng tay ở trên cổ tay xuống nhét vào tay Thúy Quyên.
Thúy Quyên thấy màu sắc chiếc vòng tay trơn bóng, dưới ánh mặt trời lại có vẻ xanh biếc xinh đẹp, đúng là vòng ngọc cao cấp.
Giữa hàng lông mày của cô ta hiện ra vẻ vui mừng, không chút khách sáo cất chiếc vòng tay vào túi sát người.
“Ai đang nói chuyện ở bên ngoài thế?” Người trong phòng thính tai, hình như nghe thấy chút tiếng động.
Thúy Quyên có tật giật mình, nhưng cũng phản ứng rất nhanh, lập tức trả lời: “Thiếu phu nhân, là bà hai đến.”
Mộc Vãn đặt quyển sách trong tay rồi, nhìn thoáng ra ngoài từ cánh của sổ, cô đang nghĩ bà hai này cũng nên đến thăm rồi, kết quả bà ta đã đến.
“Hóa ra là dì hai, mời vào.” Mộc Vãn đi ra cửa đón, cười giòn giã nói: “Sao dì hai lại rảnh rỗi đến Quế Hoa Uyển của con thế?”
Hình như bà hai hơi hoảng hốt, người trước mặt không trang điểm, chỉ mặc một chiếc áo tơ trắng, hình như hơi khác với Thiếu phu nhân có thói quen trang điểm đậm, kiêu căng ngang bướng.
Bà ta cười ha ha: “Nghe nói gần đây sức khỏe của Thiếu phu nhân không tốt, đặc biệt đến xem một chút.”
“Đến tay không sao?” Mộc Vãn nhìn bàn tay của cô ta.
Đầu tiên bà hai thấy hơi ngạc nhiên, hơi xấu hổ chột dạ vuốt tóc mai, đâu có ai vừa mở miệng đã đòi đồ như thế chứ, tính tình xảo trá của người phụ nữ này thật sự không hề thay đổi.
“Thiếu phu nhân thích đồ gì còn không phải rất dễ dàng sao, dì chỉ là một bà vợ nhỏ không được sủng ái đâu có đồ gì chơi vui ăn ngon chứ.”
“Dì hai đừng tưởng thật, con đang nói đùa với dì thôi.” Mộc Vãn cười hì hì nói một câu, đi lên khoác tay bà hai.
Khóe môi của bà hai giật giật hai cái, bước vào trong phòng, đầu tiên là trò chuyện vài câu.
“Cô ta đã uống thứ kia chưa?” Giọng nói trầm thấp xen lẫn sự tàn nhẫn.
Thúy Quyên giật mình, vội vàng xoa ngực một cái: “Tất nhiên là uống rồi.”
Người kia mỉm cười: “Chỉ cần kiên trì nửa tháng là thành công rồi.”
Vẻ mặt Thúy Quyên hơi phức tạp, vô cùng cẩn thận hỏi: “Cô đã từng hứa hẹn với tôi, dù uống thứ này nửa tháng thì cũng không lấy mạng người, lời này có đáng tin không?”
Thúy Quyên không ngốc, cô ta biết một khi làm lớn chuyện, chắc chắn cô ta không thoát khỏi liên quan, người khác cũng rũ sạch sẽ trách nhiệm không còn chút nào, hơn nữa, tuy cô ta yêu tiền như mạng, nhưng cũng không muốn làm chuyện phạm pháp như giết người, dù Thiếu phu nhân đáng giận, tội cũng không đáng chết.
Người kia mỉm cười vỗ tay của cô ta, lại nhét một cái túi nhỏ vào trong ngực của cô ta: “Đương nhiên vẫn giữ lời, uống thuốc này không chết người, nhiều nhất cũng chỉ dạy dỗ cô ta mà thôi, cô cứ nhận số tiền này trước, việc này thành công, tất nhiên không thể thiếu chỗ tốt cho cô.”
Thúy Quyên vẫn hơi do dự, nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy túi nhỏ, đúng lúc này đằng xa vang lên tiếng bước chân, người kia rất cẩn thận nhìn xung quanh một chút, “Vậy tôi đi trước, nhớ kỹ, chắc chắn phải uống đủ nửa tháng.”
Bóng dáng người tới đã xuất hiện trước mặt, một bộ sườn xám màu tím, bùi tóc rất thời thượng, lúc bước đi như làn gió nhẹ lướt qua hàng liễu, không nói lời nào, khóe môi nhếch lên, nốt ruồi son giữa hàng lông mày càng nổi bật hơn.
“Thúy Quyên ra mắt bà hai.” Thúy Quyên vội vàng cúi chào.
Bà hai nhìn cô ta một cái: “Thiếu phu nhân của cô có ở đây không?”
“Đang ở trong phòng ạ.”
Bà hai gật đầu, ánh mắt nhìn lên khuôn mặt Thúy Quyên.
Thúy Quyên nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Gần đây cơ thể Thiếu phu nhân yếu ớt, không biết tại sao vô cùng nhớ nhung Hồng Tụ, đang để tôi đi chuẩn bị.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe lời này, sắc mặt bà hai trở nên rất xấu, không nói nhiều, chỉ tháo một chiếc vòng tay ở trên cổ tay xuống nhét vào tay Thúy Quyên.
Thúy Quyên thấy màu sắc chiếc vòng tay trơn bóng, dưới ánh mặt trời lại có vẻ xanh biếc xinh đẹp, đúng là vòng ngọc cao cấp.
Giữa hàng lông mày của cô ta hiện ra vẻ vui mừng, không chút khách sáo cất chiếc vòng tay vào túi sát người.
“Ai đang nói chuyện ở bên ngoài thế?” Người trong phòng thính tai, hình như nghe thấy chút tiếng động.
Thúy Quyên có tật giật mình, nhưng cũng phản ứng rất nhanh, lập tức trả lời: “Thiếu phu nhân, là bà hai đến.”
Mộc Vãn đặt quyển sách trong tay rồi, nhìn thoáng ra ngoài từ cánh của sổ, cô đang nghĩ bà hai này cũng nên đến thăm rồi, kết quả bà ta đã đến.
“Hóa ra là dì hai, mời vào.” Mộc Vãn đi ra cửa đón, cười giòn giã nói: “Sao dì hai lại rảnh rỗi đến Quế Hoa Uyển của con thế?”
Hình như bà hai hơi hoảng hốt, người trước mặt không trang điểm, chỉ mặc một chiếc áo tơ trắng, hình như hơi khác với Thiếu phu nhân có thói quen trang điểm đậm, kiêu căng ngang bướng.
Bà ta cười ha ha: “Nghe nói gần đây sức khỏe của Thiếu phu nhân không tốt, đặc biệt đến xem một chút.”
“Đến tay không sao?” Mộc Vãn nhìn bàn tay của cô ta.
Đầu tiên bà hai thấy hơi ngạc nhiên, hơi xấu hổ chột dạ vuốt tóc mai, đâu có ai vừa mở miệng đã đòi đồ như thế chứ, tính tình xảo trá của người phụ nữ này thật sự không hề thay đổi.
“Thiếu phu nhân thích đồ gì còn không phải rất dễ dàng sao, dì chỉ là một bà vợ nhỏ không được sủng ái đâu có đồ gì chơi vui ăn ngon chứ.”
“Dì hai đừng tưởng thật, con đang nói đùa với dì thôi.” Mộc Vãn cười hì hì nói một câu, đi lên khoác tay bà hai.
Khóe môi của bà hai giật giật hai cái, bước vào trong phòng, đầu tiên là trò chuyện vài câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro