Đây Là Tội Chết...
Tầm Bát
2024-11-19 00:30:35
Mộc Văn Vũ vừa vào cửa đã thấy Mộc Vãn đang ngồi thưởng thức trà, hôm nay cô mặc một chiếc áo sườn xám màu xanh nhạt, trông vừa thanh lịch lại dịu dàng, bàn tay trắng nón cầm chiếc chén sứ thanh hoa, đang thổi hơi nóng ở trên bề mặt.
“Chị tưởng em sẽ không đến gặp chị một cái trước khi đi chứ.” Mộc Vãn nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi đặt chén trà xuống, lại để Ánh Xuân đi lấy một cái chén mới đến.
Mộc Văn Vũ ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện, cẩn thận nói, “Chị hai đừng mãi nắm lấy điểm yếu của em không buông.”
Cô tự tay rót cho cậu một chén trà, “Những thứ chị muốn em mang theo đã được đưa đến chỗ ở của em rồi, em nhận được chưa?”
“Nhận được, làm phiền chị hai rồi.” Những thứ kia đều là đồ để cậu dùng ở trong quân đội, mỗi một thứ đều được chọn lựa kỹ càng vô cùng cẩn thận.
So sáng vậy, Mộc Cẩm Nhu chỉ cho cậu chút tiền, giống như qua loa đuổi đi, nếu hôm nay người phải đến quân đội là Mộc Văn Bách, cậu nghĩ, chắc chắn Mộc Cẩm Nhu không chỉ đưa tiền.
Vừa nghĩ như thế, càng cảm thấy người chị gái này của mình mới thật sự quan tâm mình.
Mộc Vãn nhẹ gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Văn Vũ, trong mắt có ý tứ sâu xa: “Sang nay có ai đến nhờ em mang hộ một phong thư đến quân đội không?”
Mộc Văn Vũ rất hoảng sợ, không hề nghĩ ngợi buột miệng nói: “Sao chị hai lại biết?”
Mộc Vãn nghĩ thầm, đứa em trai này thật sự không không có ánh mắt, đúng là thông minh nhưng chỉ thông minh trên mặt học hành thôi, bản thân chỉ cần thử một chút là thử xong rồi.
Ánh Xuân đứng bên cạnh vội vàng nói: “Là sáng nay tôi đi đưa cơm sáng cho đại thiếu gia vô tình nhìn thấy, tôi biết cô gái đưa thư kia, làm việc trong tiệm may sườn xám ở trên phố, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ mới kể cho Thiếu phu nhân.”
Mộc Vãn để Ánh Xuân lui ra trước, sau đó mới lên tiếng: “Em đừng trách nha đầu của chị nhiều chuyện, em đến từ quân đội ở phương Bắc, hiểu rõ quy tắc ở trong quân đội hơn cả chị. Bây giờ chiến sự căng thẳng như vậy, trong doanh trướng của Đốc quân canh phòng nghiêm ngặt đến một con ruồi cũng không bay qua được, chỉ sợ có mật thám thông đồng với kẻ địch ở bên ngoài.”
Mộc Văn Vũ thay đổi sắc mặt, dường như hiểu điều cô muốn nói.
“Em tùy tiện đưa thư cho người ta, nói là thư nhà, nhưng em đã xem nội dung ở bên trên chưa? Một khi là thư thông đồng của mật thám, nếu bắt được, em chính là đồng phạm, đây là tội danh bị xử bắn, dù em không suy nghĩ cho bản thân, sợ rằng cha cũng đau lòng muốn chết.”
Mộc Văn Vũ lập tức hiểu rõ, trên trán đổ mồ hôi lạnh, cậu liều lĩnh đưa thư hộ cho một người xa lạ, còn đưa hộ đến quân doanh được phong tỏa kín kẽ, tất nhiên không thích hợp, nếu Mộc Vãn không nhắc nhở cậu, cậu còn ngây thơ không biết gì.
“Đương nhiên, cũng có thể là chị hai lo lắng không đâu, nhưng nên có lòng đề phòng người khác, không có việc gì là tốt nhất, nếu có việc chẳng ai có thể gánh vác nổi.”
“Chị hai, lá thư ở ngay trên người em, bây giờ em sẽ đi xem nội dung.” Mộc Văn Vũ lấy lá thư này ra, tuy hành động mang theo lá thư của người khác ở trên đời không thích hợp, nhưng cậu nghĩ, thư nhà của em gái gửi cho anh trai sẽ không có điều kiêng dè và bí mật gì, hơn nữa, cậu chỉ kiểm tra theo nguyên tắc thôi.
Mộc Văn Vũ mở từng lớp phong bì ra, Mộc Vãn cũng không vội xem, chậm rãi uống trà, cô đã đoán được bảy tám phần nội dung ở trong bức thư này rồi.
Đúng như dự đoán, Mộc Văn Vũ hoảng sợ, đưa thư cho Mộc Vãn: “Thật sự không phải là thư nhà, nhưng… Điều này cũng rất kỳ lạ, chẳng lẽ là ám hiệu gì đó?”
Mộc Vãn nhận lấy lá thư.
“Chị tưởng em sẽ không đến gặp chị một cái trước khi đi chứ.” Mộc Vãn nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi đặt chén trà xuống, lại để Ánh Xuân đi lấy một cái chén mới đến.
Mộc Văn Vũ ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện, cẩn thận nói, “Chị hai đừng mãi nắm lấy điểm yếu của em không buông.”
Cô tự tay rót cho cậu một chén trà, “Những thứ chị muốn em mang theo đã được đưa đến chỗ ở của em rồi, em nhận được chưa?”
“Nhận được, làm phiền chị hai rồi.” Những thứ kia đều là đồ để cậu dùng ở trong quân đội, mỗi một thứ đều được chọn lựa kỹ càng vô cùng cẩn thận.
So sáng vậy, Mộc Cẩm Nhu chỉ cho cậu chút tiền, giống như qua loa đuổi đi, nếu hôm nay người phải đến quân đội là Mộc Văn Bách, cậu nghĩ, chắc chắn Mộc Cẩm Nhu không chỉ đưa tiền.
Vừa nghĩ như thế, càng cảm thấy người chị gái này của mình mới thật sự quan tâm mình.
Mộc Vãn nhẹ gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Văn Vũ, trong mắt có ý tứ sâu xa: “Sang nay có ai đến nhờ em mang hộ một phong thư đến quân đội không?”
Mộc Văn Vũ rất hoảng sợ, không hề nghĩ ngợi buột miệng nói: “Sao chị hai lại biết?”
Mộc Vãn nghĩ thầm, đứa em trai này thật sự không không có ánh mắt, đúng là thông minh nhưng chỉ thông minh trên mặt học hành thôi, bản thân chỉ cần thử một chút là thử xong rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh Xuân đứng bên cạnh vội vàng nói: “Là sáng nay tôi đi đưa cơm sáng cho đại thiếu gia vô tình nhìn thấy, tôi biết cô gái đưa thư kia, làm việc trong tiệm may sườn xám ở trên phố, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ mới kể cho Thiếu phu nhân.”
Mộc Vãn để Ánh Xuân lui ra trước, sau đó mới lên tiếng: “Em đừng trách nha đầu của chị nhiều chuyện, em đến từ quân đội ở phương Bắc, hiểu rõ quy tắc ở trong quân đội hơn cả chị. Bây giờ chiến sự căng thẳng như vậy, trong doanh trướng của Đốc quân canh phòng nghiêm ngặt đến một con ruồi cũng không bay qua được, chỉ sợ có mật thám thông đồng với kẻ địch ở bên ngoài.”
Mộc Văn Vũ thay đổi sắc mặt, dường như hiểu điều cô muốn nói.
“Em tùy tiện đưa thư cho người ta, nói là thư nhà, nhưng em đã xem nội dung ở bên trên chưa? Một khi là thư thông đồng của mật thám, nếu bắt được, em chính là đồng phạm, đây là tội danh bị xử bắn, dù em không suy nghĩ cho bản thân, sợ rằng cha cũng đau lòng muốn chết.”
Mộc Văn Vũ lập tức hiểu rõ, trên trán đổ mồ hôi lạnh, cậu liều lĩnh đưa thư hộ cho một người xa lạ, còn đưa hộ đến quân doanh được phong tỏa kín kẽ, tất nhiên không thích hợp, nếu Mộc Vãn không nhắc nhở cậu, cậu còn ngây thơ không biết gì.
“Đương nhiên, cũng có thể là chị hai lo lắng không đâu, nhưng nên có lòng đề phòng người khác, không có việc gì là tốt nhất, nếu có việc chẳng ai có thể gánh vác nổi.”
“Chị hai, lá thư ở ngay trên người em, bây giờ em sẽ đi xem nội dung.” Mộc Văn Vũ lấy lá thư này ra, tuy hành động mang theo lá thư của người khác ở trên đời không thích hợp, nhưng cậu nghĩ, thư nhà của em gái gửi cho anh trai sẽ không có điều kiêng dè và bí mật gì, hơn nữa, cậu chỉ kiểm tra theo nguyên tắc thôi.
Mộc Văn Vũ mở từng lớp phong bì ra, Mộc Vãn cũng không vội xem, chậm rãi uống trà, cô đã đoán được bảy tám phần nội dung ở trong bức thư này rồi.
Đúng như dự đoán, Mộc Văn Vũ hoảng sợ, đưa thư cho Mộc Vãn: “Thật sự không phải là thư nhà, nhưng… Điều này cũng rất kỳ lạ, chẳng lẽ là ám hiệu gì đó?”
Mộc Vãn nhận lấy lá thư.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro