Giấc Ngủ.
Tầm Bát
2024-11-19 00:30:35
Thúy Quyên lập tức trả lời thành thật: “Thiếu phu nhân nói hơi đau đầu, để tôi đi bốc thuốc.”
Đau đầu?
Lăng Thận Hành bước vào nhà, Mộc Vãn đang nằm trên chiếu giường nhỏ, bắt chéo hai chân, ăn mứt quả uống trà hoa, dáng vẻ thoải mái nhàn nhã, nhìn thế nào cũng không giống bị đau đầu.
“Khụ.” Anh khẽ ho một tiếng, đây là tiểu thư con vợ cả của Mộc gia đó, lại không có chút dáng vẻ tiểu thư khuê các nào.
Mộc Vãn xoay người ngồi dậy, hơi lúng túng sử lại vạt áo, lúc này mới oán trách nhìn anh một cái.
Người này đi đứng như quỷ vậy, im hơi lặng tiếng, hơn nữa Thúy Quyên đang giở trò quỷ gì thế, lại không thông báo một tiếng nào.
“Cô không khỏe à?” Dù anh hỏi lời này nhưng cũng cảm thấy sự thật đã rõ ràng rồi, người phụ nữ này tinh thần sáng láng, đôi mắt còn sáng hơn cả đá thủy tinh, có người bệnh nào lại khỏe mạnh thế sao?
Mộc Vãn bĩu môi: “Tôi chỉ chê cô ta ồn ào, mới đuổi cô ta cách xa tôi một chút.”
Lăng Thận Hành mỉm cười, ngồi xuống phía bên kia của chiếc giường mềm, gần đây anh thường đến nơi này, biết rõ ngày nào cô cũng uống trà nghỉ ngơi vào lúc này, thế là tự rót cho mình một chén.
Anh nhìn thấy cái bát không trên bàn trà, dưới đáy bát còn chút cặn thuốc, anh như không quan tâm chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Không có bệnh còn uống thuốc gì?”
“Là thuốc bổ do bà nội đưa tới, đã uống gần nửa tháng rồi.”
“Thuốc bổ?”
Mộc Vãn không để ý lắm: “Tôi ngã xuống giếng một lần, sợ tôi nhiễm phong hàn chứ sao.”
Lăng Thận Hành hơi nheo mắt, cũng không nói gì nữa.
Hai người ngồi uống trà ở hai bên bàn trà như vậy, không ai mở miệng nói câu nào, bầu không khí lại không hề lúng túng.
Mộc Vãn đột nhiên nhớ đến việc trà hoa quế, liền hỏi: “Gần đây giấc ngủ của anh có được cải thiện không?”
Lời này có vẻ hơi kỳ lạ, nếu là vợ chồng bình thường, không ai hiểu rõ tình hình giấc ngủ của chồng bằng vợ, nhưng thái độ hỏi han của cô lại giống một người bác sĩ muốn xác nhận hiệu quả chữa bệnh.
Lăng Thận Hành không biết vì sao lại cảm thấy không thoải mái, rời mắt khỏi quyển sách trên tay, vẻ mặt lạnh lùng như một tảng băng, cũng không trả lời, rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách, tiếng lật trang sách vô cùng rõ ràng trong không gian yên tĩnh này.
Mộc Vãn cảm thấy mình đang mặt nóng dán mông lạnh, tốt bụng hỏi anh uống thuốc có hiệu quả không, còn bị anh dùng ánh mắt giết chết ngay lập tức.
Chậc, cô lười quản anh cái khỉ gió ấy, anh có ngủ hay không, có nằm mơ thấy ác mộng hay không, liên quan quái gì đến cô chứ.
Lăng Thận Hành đang ngồi ăn cơm trưa trong Quế Hoa Uyển, Lý Hòa Bắc lại đến gọi anh đi, nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Lý Hòa Bắc, không biết đã xảy ra chuyện gì lớn.
Đốc quân đang ở phương Bắc, Lăng Thận Hành giải quyết xong chuyện ở bên này cũng sắp qua đó hội hợp với ông, tuy bên kia không có cuộc chiến thật sự, nhưng hai phe đều chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, không biết lúc nào sẽ đánh nhau.
Mộc Vãn chán ghét chiến tranh, đúng lúc gặp phải thời loạn, quân phiệt các nơi đều tranh giành địa bàn tranh giành quyền thống trị, mấy năm liên tục không ngừng đánh nhau, người chịu thiệt thòi vẫn là dân chúng, cô muốn sống trong thời đại hòa bình, thỉnh thoảng xảy ra vụ án giết người còn ồn ào đến mức dân chúng cả nước đều biết, ở đây, đừng nói là chết một người, cho dù có chết cả một thôn cũng không phải việc lớn.
Mạng người như cỏ rác.
Sau khi Lăng Thận Hành đi, Thúy Quyên cũng quay về rồi, Mộc Vãn biết cô ta lại nhân cơ hội này chuồn đi giải quyết việc riêng, cũng lười so đo với cô ta, chỉ hỏi cô ta đã sắc thuốc xong chưa.
Thúy Quyên vội vàng nói đã đưa đến bếp sau, hai nha đầu phụ trách sắc thuốc đang xử lý.
“Sao lại sắc thuốc chậm như vậy?” Mộc Vãn nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Thúy Quyên vội vàng đuổi theo: “Thiếu phu nhân đi đâu thế?”
Mộc Vãn không nói chuyện, đi thẳng đến bếp sau.
Đau đầu?
Lăng Thận Hành bước vào nhà, Mộc Vãn đang nằm trên chiếu giường nhỏ, bắt chéo hai chân, ăn mứt quả uống trà hoa, dáng vẻ thoải mái nhàn nhã, nhìn thế nào cũng không giống bị đau đầu.
“Khụ.” Anh khẽ ho một tiếng, đây là tiểu thư con vợ cả của Mộc gia đó, lại không có chút dáng vẻ tiểu thư khuê các nào.
Mộc Vãn xoay người ngồi dậy, hơi lúng túng sử lại vạt áo, lúc này mới oán trách nhìn anh một cái.
Người này đi đứng như quỷ vậy, im hơi lặng tiếng, hơn nữa Thúy Quyên đang giở trò quỷ gì thế, lại không thông báo một tiếng nào.
“Cô không khỏe à?” Dù anh hỏi lời này nhưng cũng cảm thấy sự thật đã rõ ràng rồi, người phụ nữ này tinh thần sáng láng, đôi mắt còn sáng hơn cả đá thủy tinh, có người bệnh nào lại khỏe mạnh thế sao?
Mộc Vãn bĩu môi: “Tôi chỉ chê cô ta ồn ào, mới đuổi cô ta cách xa tôi một chút.”
Lăng Thận Hành mỉm cười, ngồi xuống phía bên kia của chiếc giường mềm, gần đây anh thường đến nơi này, biết rõ ngày nào cô cũng uống trà nghỉ ngơi vào lúc này, thế là tự rót cho mình một chén.
Anh nhìn thấy cái bát không trên bàn trà, dưới đáy bát còn chút cặn thuốc, anh như không quan tâm chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Không có bệnh còn uống thuốc gì?”
“Là thuốc bổ do bà nội đưa tới, đã uống gần nửa tháng rồi.”
“Thuốc bổ?”
Mộc Vãn không để ý lắm: “Tôi ngã xuống giếng một lần, sợ tôi nhiễm phong hàn chứ sao.”
Lăng Thận Hành hơi nheo mắt, cũng không nói gì nữa.
Hai người ngồi uống trà ở hai bên bàn trà như vậy, không ai mở miệng nói câu nào, bầu không khí lại không hề lúng túng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Vãn đột nhiên nhớ đến việc trà hoa quế, liền hỏi: “Gần đây giấc ngủ của anh có được cải thiện không?”
Lời này có vẻ hơi kỳ lạ, nếu là vợ chồng bình thường, không ai hiểu rõ tình hình giấc ngủ của chồng bằng vợ, nhưng thái độ hỏi han của cô lại giống một người bác sĩ muốn xác nhận hiệu quả chữa bệnh.
Lăng Thận Hành không biết vì sao lại cảm thấy không thoải mái, rời mắt khỏi quyển sách trên tay, vẻ mặt lạnh lùng như một tảng băng, cũng không trả lời, rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách, tiếng lật trang sách vô cùng rõ ràng trong không gian yên tĩnh này.
Mộc Vãn cảm thấy mình đang mặt nóng dán mông lạnh, tốt bụng hỏi anh uống thuốc có hiệu quả không, còn bị anh dùng ánh mắt giết chết ngay lập tức.
Chậc, cô lười quản anh cái khỉ gió ấy, anh có ngủ hay không, có nằm mơ thấy ác mộng hay không, liên quan quái gì đến cô chứ.
Lăng Thận Hành đang ngồi ăn cơm trưa trong Quế Hoa Uyển, Lý Hòa Bắc lại đến gọi anh đi, nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Lý Hòa Bắc, không biết đã xảy ra chuyện gì lớn.
Đốc quân đang ở phương Bắc, Lăng Thận Hành giải quyết xong chuyện ở bên này cũng sắp qua đó hội hợp với ông, tuy bên kia không có cuộc chiến thật sự, nhưng hai phe đều chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, không biết lúc nào sẽ đánh nhau.
Mộc Vãn chán ghét chiến tranh, đúng lúc gặp phải thời loạn, quân phiệt các nơi đều tranh giành địa bàn tranh giành quyền thống trị, mấy năm liên tục không ngừng đánh nhau, người chịu thiệt thòi vẫn là dân chúng, cô muốn sống trong thời đại hòa bình, thỉnh thoảng xảy ra vụ án giết người còn ồn ào đến mức dân chúng cả nước đều biết, ở đây, đừng nói là chết một người, cho dù có chết cả một thôn cũng không phải việc lớn.
Mạng người như cỏ rác.
Sau khi Lăng Thận Hành đi, Thúy Quyên cũng quay về rồi, Mộc Vãn biết cô ta lại nhân cơ hội này chuồn đi giải quyết việc riêng, cũng lười so đo với cô ta, chỉ hỏi cô ta đã sắc thuốc xong chưa.
Thúy Quyên vội vàng nói đã đưa đến bếp sau, hai nha đầu phụ trách sắc thuốc đang xử lý.
“Sao lại sắc thuốc chậm như vậy?” Mộc Vãn nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Thúy Quyên vội vàng đuổi theo: “Thiếu phu nhân đi đâu thế?”
Mộc Vãn không nói chuyện, đi thẳng đến bếp sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro