Làm Cô Ta Thành...
Tầm Bát
2024-11-19 00:30:35
Mộc Vãn nghe thấy tiếng của Mộc Cẩm Nhu, không khỏi cười lạnh một cái, nghe nói cô và Thiếu soái ra ngoài với nhau, người chị gái này trong lòng lập tức đứng ngồi không yên.
Mộc Cẩm Nhu vừa vào cửa đã cười hi hi, nha hoàn phía sau bê một đĩa bằng gỗ gụ, trên đó là món ăn vặt của Liên thành, vừa nhìn là biết mới lấy ra, còn hơi nóng bốc lên.
“Biết em nhất định chưa ngủ, đặc biệt kêu nhà bếp làm một ít bánh tráng miệng, bánh này được làm từ bột đỏ, bên trong bọc mứt táo, mềm dẻo ngon miệng, em gái thích đồ ngọt, mau nếm thử một miếng đi.” Mộc Cẩm Nhu cười để nha hoàn đặt đồ lên bàn, đôi mắt sáng bên trong ánh ý cười.
“Chị có lòng rồi.” Mộc Vãn là người hay ăn, đồ ăn đưa đến miệng chẳng lẽ không ăn, cô đưa tay lấy một viên, cắn một cái, mùi đậu đỏ thơm nức mũi, vị hạt vừng nguyên chất, quả nhiên hợp khẩu vị cô.
“Nghe nói hôm nay em ra ngoài cùng Thiếu soái.” Mộc Cẩm Nhu ngồi đoan trang thục nữ, lúc nói chuyện trên mặt mang ý cười, “Buổi tối ở cùng Thiếu soái nghe anh ấy nhắc đến.”
Mộc Vãn thầm nghĩ, hóa ra là chạy đến đây khoe khoang với cô, Thất Tinh Uyển của Thiếu soái nửa bước chân cô cũng chưa bước vào, Lăng Thận Hành ghét cô, quản gia của anh ta hiển nhiên cũng biết, cho nên mỗi khi cô tức giận muốn xông vào, đều có người cản cô lại, cũng từ chối nói là Thiếu soái có việc không gặp được.
Có một lần cô cực kỳ giận dữ, ầm ĩ trong sân với quản gia, còn để trên mặt người ta mấy vết máu, từ đó về sau Thất Tinh Uyển đóng chặt cửa với cô, thấy cô đến, bình thường còn khách sáo nói mấy giờ thì trực tiếp khoá chặt cửa lại.
Hạ nhân nào lại có lá gan lớn như vậy, nhất định là được bên trên dặn dò, lần nào cũng đều làm cô mất mặt, ôm một bụng tức sau đó về xả giận lên đám nha hoàn bên cạnh.
Danh tiếng xấu của vị phu nhân này không chỉ ở Lăng gia, trong mấy gia đình giàu có ở Liên thành đều có, thậm chí còn khá “lưu truyền” trong quân doanh.
So với cô mỗi lần đến đều bị đóng sầm cửa ngay trước mặt thì Mộc Cẩm Nhu ra vào Thất Tinh Uyển như cá gặp nước, bọn nha hoàn thấy cô đều rất cung kính.
Mộc Vãn nhìn Mộc Cẩm Nhu nói chuyện cố gắng che đi vẻ đắc ý, không khỏi cười thầm một tiếng, buổi tối Mộc Cẩm Nhu đi đâu, theo ai, cô đâu quan tâm.
Cắn một miếng bánh, Môc Vãn cười hì hì nói: “Chị, da chị tối, mặc sườn xám trắng không hợp, có vẻ càng đen hơn.”
Mộc Cẩm Nhu không nghĩ Mộc Vãn đã không để ý sự khiêu khích của mình, lại còn rất hứng thú thảo luận chuyện ăn mặc của cô ta, tuy rằng cô ta đẹp, nhưng có một khuyết điểm, da không trắng, so với làn da trắng như mỡ đông của Mộc Vãn, cô có phần hơi đen.
Có câu nói trắng che đi ba phần xấu, cô ta quan tâm nhất đến màu da mình, ra ngoài sẽ thoa một lớp phấn dầy, chỉ là buổi tối chưa kịp thêm phấn, làm Mộc Vãn có cơ hội chê cười.
Mộc Vãn giống như không thấy sắc mặt Mộc Cẩm đang tối đi, quay sang dặn Thúy Quỳnh: “Trong tủ em có một chiếc sườn xám hoa mẫu đơn màu đỏ đậm, hôm nay vừa hợp đưa cho chị.”
Thúy Quỳnh hành động rất nhanh, cầm sườn xám đến, tuy rằng trong lòng Mộc Vẩm Nhu hoảng loạn, cũng chỉ có thể cười nhận lấy: “Vậy thì chị cảm ơn.”
“Em nhìn quần áo bình thường của chị, vô cùng thanh lịch, trên người đều không có mấy thứ trang sức đắt tiền, ở chỗ của em có một ít đồ mới của bên tiệm đồ tây, em đưa chị xem.” Nói xong lại để Thúy Quỳnh lấy một hộp gỗ nạm vàng đựng trang sức bên trong, rồi đẩy chiếc hộp đến trước mặt Mộc Cẩm Nhu.
Ngay sau đó Mộc Cẩm Nhu tức giận, không phải cô không có mấy thứ đó, chỉ là do lão phu nhân thích giản dị, cô mới nhẫn nhịn không đeo chúng, thử hỏi có người con gái nào lại không thích ăn mặc xinh đẹp để thu hút người đàn ông mình thích.
Mộc Vãn đưa cái này đưa cái kia, tưởng như là cô đến đây xin ăn rồi.
Mộc Cẩm Nhu vừa vào cửa đã cười hi hi, nha hoàn phía sau bê một đĩa bằng gỗ gụ, trên đó là món ăn vặt của Liên thành, vừa nhìn là biết mới lấy ra, còn hơi nóng bốc lên.
“Biết em nhất định chưa ngủ, đặc biệt kêu nhà bếp làm một ít bánh tráng miệng, bánh này được làm từ bột đỏ, bên trong bọc mứt táo, mềm dẻo ngon miệng, em gái thích đồ ngọt, mau nếm thử một miếng đi.” Mộc Cẩm Nhu cười để nha hoàn đặt đồ lên bàn, đôi mắt sáng bên trong ánh ý cười.
“Chị có lòng rồi.” Mộc Vãn là người hay ăn, đồ ăn đưa đến miệng chẳng lẽ không ăn, cô đưa tay lấy một viên, cắn một cái, mùi đậu đỏ thơm nức mũi, vị hạt vừng nguyên chất, quả nhiên hợp khẩu vị cô.
“Nghe nói hôm nay em ra ngoài cùng Thiếu soái.” Mộc Cẩm Nhu ngồi đoan trang thục nữ, lúc nói chuyện trên mặt mang ý cười, “Buổi tối ở cùng Thiếu soái nghe anh ấy nhắc đến.”
Mộc Vãn thầm nghĩ, hóa ra là chạy đến đây khoe khoang với cô, Thất Tinh Uyển của Thiếu soái nửa bước chân cô cũng chưa bước vào, Lăng Thận Hành ghét cô, quản gia của anh ta hiển nhiên cũng biết, cho nên mỗi khi cô tức giận muốn xông vào, đều có người cản cô lại, cũng từ chối nói là Thiếu soái có việc không gặp được.
Có một lần cô cực kỳ giận dữ, ầm ĩ trong sân với quản gia, còn để trên mặt người ta mấy vết máu, từ đó về sau Thất Tinh Uyển đóng chặt cửa với cô, thấy cô đến, bình thường còn khách sáo nói mấy giờ thì trực tiếp khoá chặt cửa lại.
Hạ nhân nào lại có lá gan lớn như vậy, nhất định là được bên trên dặn dò, lần nào cũng đều làm cô mất mặt, ôm một bụng tức sau đó về xả giận lên đám nha hoàn bên cạnh.
Danh tiếng xấu của vị phu nhân này không chỉ ở Lăng gia, trong mấy gia đình giàu có ở Liên thành đều có, thậm chí còn khá “lưu truyền” trong quân doanh.
So với cô mỗi lần đến đều bị đóng sầm cửa ngay trước mặt thì Mộc Cẩm Nhu ra vào Thất Tinh Uyển như cá gặp nước, bọn nha hoàn thấy cô đều rất cung kính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Vãn nhìn Mộc Cẩm Nhu nói chuyện cố gắng che đi vẻ đắc ý, không khỏi cười thầm một tiếng, buổi tối Mộc Cẩm Nhu đi đâu, theo ai, cô đâu quan tâm.
Cắn một miếng bánh, Môc Vãn cười hì hì nói: “Chị, da chị tối, mặc sườn xám trắng không hợp, có vẻ càng đen hơn.”
Mộc Cẩm Nhu không nghĩ Mộc Vãn đã không để ý sự khiêu khích của mình, lại còn rất hứng thú thảo luận chuyện ăn mặc của cô ta, tuy rằng cô ta đẹp, nhưng có một khuyết điểm, da không trắng, so với làn da trắng như mỡ đông của Mộc Vãn, cô có phần hơi đen.
Có câu nói trắng che đi ba phần xấu, cô ta quan tâm nhất đến màu da mình, ra ngoài sẽ thoa một lớp phấn dầy, chỉ là buổi tối chưa kịp thêm phấn, làm Mộc Vãn có cơ hội chê cười.
Mộc Vãn giống như không thấy sắc mặt Mộc Cẩm đang tối đi, quay sang dặn Thúy Quỳnh: “Trong tủ em có một chiếc sườn xám hoa mẫu đơn màu đỏ đậm, hôm nay vừa hợp đưa cho chị.”
Thúy Quỳnh hành động rất nhanh, cầm sườn xám đến, tuy rằng trong lòng Mộc Vẩm Nhu hoảng loạn, cũng chỉ có thể cười nhận lấy: “Vậy thì chị cảm ơn.”
“Em nhìn quần áo bình thường của chị, vô cùng thanh lịch, trên người đều không có mấy thứ trang sức đắt tiền, ở chỗ của em có một ít đồ mới của bên tiệm đồ tây, em đưa chị xem.” Nói xong lại để Thúy Quỳnh lấy một hộp gỗ nạm vàng đựng trang sức bên trong, rồi đẩy chiếc hộp đến trước mặt Mộc Cẩm Nhu.
Ngay sau đó Mộc Cẩm Nhu tức giận, không phải cô không có mấy thứ đó, chỉ là do lão phu nhân thích giản dị, cô mới nhẫn nhịn không đeo chúng, thử hỏi có người con gái nào lại không thích ăn mặc xinh đẹp để thu hút người đàn ông mình thích.
Mộc Vãn đưa cái này đưa cái kia, tưởng như là cô đến đây xin ăn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro