Mặc Cho Làm Thị...
Tầm Bát
2024-11-19 00:30:35
Thúy Quyên sợ khí chất mạnh mẽ của người đàn ông này, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên, không dám nhìn nhiều, khom lưng nhanh chóng đi lấy đồ ăn.
Mộc Vãn cũng giả vờ đứng dậy từ trên chiếc giường nhỏ để chào đón, nhưng càng làm vậy thì càng không có chút thành ý nào.
Lăng Thận Hành liếc nhìn cô một cái: “Không chào đón tôi đến thế à?”
“Sao dám chứ?” Mộc Vãn mỉm cười đi qua bên cạnh nhường chỗ trên chiếc giường nhỏ cho anh, đưa tay ra muốn lấy đĩa bánh ngọt đang ăn dở xuống.
Anh đột nhiên hổi: “Ăn thứ gì ngon thế, thấy tôi đến lại muốn giấu đi?”
“Chỉ là chút bánh ngọt bình thường thôi.” Chỗ cô đâu có thứ gì tốt cần che giấu chứ.
“Đúng lúc tôi cũng đói bụng.” Anh ngồi ngay ngắn, chỉ dùng mắt để nhìn cô, hai cánh tay đặt trên đầu gối.
Mộc Vãn hơi ngạc nhiên một lúc mới phản ứng lại, anh muốn cô bê sang cho anh sao?
Đúng là phong cách của đám ông lớn.
Mộc Vãn đành phải lấy một miếng bánh ngọt trong đĩa đưa đến trước mặt anh: “Không biết có hợp với sở thích của Thiếu soái hay không.”
Anh giơ tay nhận lấy, bỏ vào trong miệng cắn một cái, chậm rãi ăn.
Không lâu sau, Thúy Quyên mang một cái khay vào phòng, bên trong đặt nước sôi để nguội cũng mấy miếng bánh ngọt nhỏ tinh xảo.
Lăng Thận Hành không chạm vào một miếng nào, lại ăn sạch sẽ đồ ăn trong đĩa của Mộc Vãn.
Anh vẫn im lặng không nói lời nào, điều này khiến Mộc Vãn cảm thấy áp lực lớn như núi, anh cho người ta cảm giác quá áp lực và lạnh lẽo, cô cảm thấy nếu mình còn không nói gì sẽ không thở nổi.
“Tôi nghe nói bà tư đã khỏi hẳn rồi.”
Lăng Thận Hành uống một ngụm nước trắng sau đó mới lên tiếng: “Cô dọn đồ một chút, tôi đưa cô đến một nơi.”
Mộc Vãn ngơ ngác: “Đi đâu?”
Anh liếc mắt sang nhìn cô một cái, sau đó thản nhiên nhìn mấy quyển sách y học ở trên giường nhỏ.
Trong sách còn kẹp thẻ đánh dấu trang, không giống chỉ đang làm dáng.
Chẳng lẽ cô thật sự nghiêm túc học tập? Nếu không cũng không thể trùng hợp chữa khỏi cho bà tư.
“Ở đâu ra mà nói nhảm nhiều như vậy, nếu cô không muốn đi, không ai ép cô.” Lăng Thận Hành nói xong liền đứng lên, dáng vẻ muốn đi.
Mộc Vãn vội vàng nói: “Đi đi đi.”
Người này đúng là, đột nhiên muốn dẫn cô ra ngoài, còn không cho cô hỏi lung tung này kia, nếu người này định tìm một chỗ bắn cô một phát rồi chôn cô xuống, cô sẽ rất oan ức.
Mộc Vãn đi vào phòng thay quần áo, sợ anh chờ lâu, cũng chỉ tùy ý chọn hai bộ.
Lúc Lăng Thận Hành nhìn thấy cô đứng ở trước mặt, ánh mắt bừng sáng.
Cô chỉ mặc một một chiếc áo tơ lụa màu trắng, kiểu dáng giống áo sơ mi, nhưng cổ áo là kiểu cổ tròn, trước ngực thêu một hàng cúc, phía dưới là chiếc váy màu đen, dài đến tận mắt cá chân.
Cách ăn mặc tùy tiện đơn giản nhưng vì cô buộc tóc đuôi ngựa mà có cảm giác khác biệt.
“Sao thế?” Mộc Vãn nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của cô, còn tưởng mình ăn mặc thế này sẽ bị coi là người ngoài hành tinh, cô rất thích kiểu tóc đuôi ngựa này, sức sống trẻ trung, không giống những búi tóc mà ngày thường phải chải, rườm rà nặng nề, phía trên cắm đủ loại vàng bạc, thật sự là gánh nặng.
“Tôi chỉ cảm thấy đi ra ngoài làm việc nên mặc đơn giản một chút, nếu anh cảm thấy không ổn, tôi sẽ đi đổi bộ khác.” Mộc Vãn nói xong liền muốn quay về phòng của mình.
“Không cần.” Lăng Thận Hành nhếch khóe môi: “Nhìn đẹp lắm.”
Nhìn đẹp lắm?
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy lời khen của anh, Mộc Vãn vô thức cảm thấy đắc ý, thật sự không phải mắt thẩm mỹ của cô có vấn đề.
Ra khỏi cửa lớn Lăng gia, một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ ở bên ngoài, tài xế vội vàng bước xuống xe mở cửa sau, sau khi đóng chặt cửa lại chào kiểu lính.
Hôm nay Lăng Thận Hành chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần dài màu đen, lại rất xứng đôi với cô.
Sau khi anh ngồi vào xe cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn về phía trước.
Mộc Vãn không biết anh đang muốn làm gì, dù sao đã lên thuyền cướp, đành phải mặc cho làm thịt mặc cho cắn xé.
Mộc Vãn cũng giả vờ đứng dậy từ trên chiếc giường nhỏ để chào đón, nhưng càng làm vậy thì càng không có chút thành ý nào.
Lăng Thận Hành liếc nhìn cô một cái: “Không chào đón tôi đến thế à?”
“Sao dám chứ?” Mộc Vãn mỉm cười đi qua bên cạnh nhường chỗ trên chiếc giường nhỏ cho anh, đưa tay ra muốn lấy đĩa bánh ngọt đang ăn dở xuống.
Anh đột nhiên hổi: “Ăn thứ gì ngon thế, thấy tôi đến lại muốn giấu đi?”
“Chỉ là chút bánh ngọt bình thường thôi.” Chỗ cô đâu có thứ gì tốt cần che giấu chứ.
“Đúng lúc tôi cũng đói bụng.” Anh ngồi ngay ngắn, chỉ dùng mắt để nhìn cô, hai cánh tay đặt trên đầu gối.
Mộc Vãn hơi ngạc nhiên một lúc mới phản ứng lại, anh muốn cô bê sang cho anh sao?
Đúng là phong cách của đám ông lớn.
Mộc Vãn đành phải lấy một miếng bánh ngọt trong đĩa đưa đến trước mặt anh: “Không biết có hợp với sở thích của Thiếu soái hay không.”
Anh giơ tay nhận lấy, bỏ vào trong miệng cắn một cái, chậm rãi ăn.
Không lâu sau, Thúy Quyên mang một cái khay vào phòng, bên trong đặt nước sôi để nguội cũng mấy miếng bánh ngọt nhỏ tinh xảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Thận Hành không chạm vào một miếng nào, lại ăn sạch sẽ đồ ăn trong đĩa của Mộc Vãn.
Anh vẫn im lặng không nói lời nào, điều này khiến Mộc Vãn cảm thấy áp lực lớn như núi, anh cho người ta cảm giác quá áp lực và lạnh lẽo, cô cảm thấy nếu mình còn không nói gì sẽ không thở nổi.
“Tôi nghe nói bà tư đã khỏi hẳn rồi.”
Lăng Thận Hành uống một ngụm nước trắng sau đó mới lên tiếng: “Cô dọn đồ một chút, tôi đưa cô đến một nơi.”
Mộc Vãn ngơ ngác: “Đi đâu?”
Anh liếc mắt sang nhìn cô một cái, sau đó thản nhiên nhìn mấy quyển sách y học ở trên giường nhỏ.
Trong sách còn kẹp thẻ đánh dấu trang, không giống chỉ đang làm dáng.
Chẳng lẽ cô thật sự nghiêm túc học tập? Nếu không cũng không thể trùng hợp chữa khỏi cho bà tư.
“Ở đâu ra mà nói nhảm nhiều như vậy, nếu cô không muốn đi, không ai ép cô.” Lăng Thận Hành nói xong liền đứng lên, dáng vẻ muốn đi.
Mộc Vãn vội vàng nói: “Đi đi đi.”
Người này đúng là, đột nhiên muốn dẫn cô ra ngoài, còn không cho cô hỏi lung tung này kia, nếu người này định tìm một chỗ bắn cô một phát rồi chôn cô xuống, cô sẽ rất oan ức.
Mộc Vãn đi vào phòng thay quần áo, sợ anh chờ lâu, cũng chỉ tùy ý chọn hai bộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Lăng Thận Hành nhìn thấy cô đứng ở trước mặt, ánh mắt bừng sáng.
Cô chỉ mặc một một chiếc áo tơ lụa màu trắng, kiểu dáng giống áo sơ mi, nhưng cổ áo là kiểu cổ tròn, trước ngực thêu một hàng cúc, phía dưới là chiếc váy màu đen, dài đến tận mắt cá chân.
Cách ăn mặc tùy tiện đơn giản nhưng vì cô buộc tóc đuôi ngựa mà có cảm giác khác biệt.
“Sao thế?” Mộc Vãn nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của cô, còn tưởng mình ăn mặc thế này sẽ bị coi là người ngoài hành tinh, cô rất thích kiểu tóc đuôi ngựa này, sức sống trẻ trung, không giống những búi tóc mà ngày thường phải chải, rườm rà nặng nề, phía trên cắm đủ loại vàng bạc, thật sự là gánh nặng.
“Tôi chỉ cảm thấy đi ra ngoài làm việc nên mặc đơn giản một chút, nếu anh cảm thấy không ổn, tôi sẽ đi đổi bộ khác.” Mộc Vãn nói xong liền muốn quay về phòng của mình.
“Không cần.” Lăng Thận Hành nhếch khóe môi: “Nhìn đẹp lắm.”
Nhìn đẹp lắm?
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy lời khen của anh, Mộc Vãn vô thức cảm thấy đắc ý, thật sự không phải mắt thẩm mỹ của cô có vấn đề.
Ra khỏi cửa lớn Lăng gia, một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ ở bên ngoài, tài xế vội vàng bước xuống xe mở cửa sau, sau khi đóng chặt cửa lại chào kiểu lính.
Hôm nay Lăng Thận Hành chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần dài màu đen, lại rất xứng đôi với cô.
Sau khi anh ngồi vào xe cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn về phía trước.
Mộc Vãn không biết anh đang muốn làm gì, dù sao đã lên thuyền cướp, đành phải mặc cho làm thịt mặc cho cắn xé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro