Ngọt Ngào, Nụ C...
Tầm Bát
2024-11-19 00:30:35
Sau khi người phụ nữ này rơi xuống giếng, thật sự như biến thành người khác, lúc trước cô như một con thỏ giơ nanh múa vuốt nhưng không có lực sát thương, bây giờ cô biết thành một con hổ già lười biếng ngáp một cái, lại khiến người ta không thể không e ngại.
“Dì hai, con thấy sắc mặt dì không tốt, gân đây có triệu chứng đau đầu chóng mặt không?” Vừa rồi Mộc Vãn đã vụng trộm bắt mạch cho bà hai, cảm thấy khí huyết của bà ta không ổn, Âm khí không đủ.
Bà hai vô cùng một mỏi xoa trán: “Gần đây thật sự không còn chút sức lực nào, đã để bác sĩ kê đơn thuốc bổ rồi.”
“Vậy thì tốt rồi, nhất định phải chú ý cơ thể mới được.” Trên mặt Mộc Vãn đang mỉm cười, trong lòng lại đang suy nghĩ phải làm thế nào để lấy được đơn thuốc của bà hai.
“Mộc Vãn, sao con lại biết dì đau đầu chóng mặt?” Phản ứng của bà hai hơi khác lạ, ngay sau đó lại nói: “Dì suýt nữa quên mất, con và Cẩm Nhu đã cùng nhau học y.”
So với Mộc Cẩm Nhu, tất nhiên một người “Không còn gì khác” như cô sẽ bị người ta quên lãng, Mộc Vãn không quan tâm, khẽ cười một tiếng.
Thúy Quyên mang bánh ngọt về, nhìn thấy chén trà rơi vỡ dưới đất còn tưởng rằng hai người nảy sinh tranh chấp, dù sao lúc trước cứ ba ngày hai bữa là Mộc Vãn lại cãi nhau với người, đắc tội tất cả mọi người trong phủ này.
Cô ta ngồi xuống dọn dẹp chén trà, lại lén lút liếc bà hai một cái, chỉ thấy bà hai rất ngoan ngoãn, không giống như đang tức giận, hai người đều nói chút việc bình thường, dáng vẻ ở chung rất hòa thuận.
Không lâu sau, bà hai đứng dậy ra về, Mộc Vãn tự mình đưa tiễn, hai người lại rảnh rỗi trò chuyện vài câu ở cửa ra vào.
Tuy Thúy Quyên cảm thấy nghi ngờ, nhưng nhìn thấy bát thuốc sạch sẽ ở trên bàn, vô thức nhếch môi.
Vừa mới dọn dẹp xong mảnh vỡ của chén trà, bên ngoài đã vang lên giọng nói vui vẻ của Lăng Tuyết Thu, chắc chắn là đến học hát rồi.
~~
Lăng Thận Hành đang xử lý việc quân sự ở trong phòng sách, Mộc Cẩm Nhu mang trà ngon vừa mới pha xong vào, nghe nói Thiếu soái thích màu nhạt, hôm nay cô ta đặc biệt đổi sang một bộ sườn xám màu xanh nhạt, con gái Mộc gia sinh ra đều có khuôn mặt tròn như trăng rằm, tỉ mỉ ăn mặc đều là tuyệt sắc nhân gian.
“Thiếu soái, ngài đã cực khổ đến trưa rồi, uống một ngụm trà nghỉ ngơi một lúc đi.”
Lăng Thận Hành đang đọc công văn trong tay, cũng không ngẩng mặt lên: “Để đó đi.”
“Đây là lá trà Hoàng Sơn lá nhọn tốt nhất, còn là trà mới năm nay, em đặc biệt dùng nước trong suối nước nóng để pha…”
“Để đó đi.” Lăng Thận Hành khó chịu ngắt lời cô ta, trên hàng lông mày hiện rõ vẻ không vui.
Mộc Cẩm Nhu biết tính tình của anh, mặc dù hơi mất mặt nhưng vẫn không cam lòng hỏi một câu: “Hoa quế trong sân vừa nở, không biết Thiếu soái muốn hoa quế cao hay bánh tráng hoa quế?”
Tuy là đầu thu, cửa sổ trong phòng sách mở rộng, mùi hoa quế thoang thoảng bay vào trong phòng, gió thu thổi trang sách trên bàn vang lên tiếng rào rào.
Mộc Cẩm Nhu nhìn thấy, vội vàng đi đến nói: “Em đi đóng cửa sổ…”
Đôi bàn tay như ngọc vừa đưa ra, đã mơ hồ nghe thấy tiếng hát uyển chuyển truyền đến, như ở ngay bên ngoài cửa sổ, dường như người đang hát còn hàm chứa cả tình cảm nồng nàn, từng câu đều chạm vào lòng người.
Lăng Thận Hành đang xem sách vốn không để ý đến, nhưng tiếng hát này không gần không xa chậm rãi truyền đến, uyển chuyển rung động lòng người như tiếng suối chảy róc rách trong khe núi.
Phía sau khu nhà cũ Lăng gia là Thập Lý Trường Kiều của Dương thành, trên cầu có thương nhân kinh doanh thuyền mái vòm, thỉnh thoảng có ca sĩ nữ ôm tỳ bà cùng khách đi ngắm cảnh, tiếng hát này nhẹ nhàng sâu thẳm, làm say lòng người.
Lăng Thận Hành vô thức bị tiếng hát đột ngột này hấp dẫn, lời bài hát này cũng rất thú vị, không giống bài hát ở chỗ bọn họ, cũng không giống bài hát Tây Dương, lời bài hát là:
Ngọt ngào
Nụ cười của anh thật ngọt ngào.
Thật giống như bông hoa đang nở trong gió xuân…
Ở nơi nào
Đã gặp anh ở nơi nào
Nụ cười của anh quen thuộc thế, em đột nhiên nhớ không ra.
A…
Ở trong mơ.
Cho đến khi người này hát xong, anh như vẫn đang đắm chìm trong đó rất lâu sau cũng chưa tỉnh táo lại, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào chén trà nóng anh mới đột nhiên giật mình.
Đây không phải tiếng hát của nữ ca sĩ trên Thập Lý Trường Kiều, bởi vì mỗi câu mỗi chữ đều nghe rõ ràng như thế, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
“Dì hai, con thấy sắc mặt dì không tốt, gân đây có triệu chứng đau đầu chóng mặt không?” Vừa rồi Mộc Vãn đã vụng trộm bắt mạch cho bà hai, cảm thấy khí huyết của bà ta không ổn, Âm khí không đủ.
Bà hai vô cùng một mỏi xoa trán: “Gần đây thật sự không còn chút sức lực nào, đã để bác sĩ kê đơn thuốc bổ rồi.”
“Vậy thì tốt rồi, nhất định phải chú ý cơ thể mới được.” Trên mặt Mộc Vãn đang mỉm cười, trong lòng lại đang suy nghĩ phải làm thế nào để lấy được đơn thuốc của bà hai.
“Mộc Vãn, sao con lại biết dì đau đầu chóng mặt?” Phản ứng của bà hai hơi khác lạ, ngay sau đó lại nói: “Dì suýt nữa quên mất, con và Cẩm Nhu đã cùng nhau học y.”
So với Mộc Cẩm Nhu, tất nhiên một người “Không còn gì khác” như cô sẽ bị người ta quên lãng, Mộc Vãn không quan tâm, khẽ cười một tiếng.
Thúy Quyên mang bánh ngọt về, nhìn thấy chén trà rơi vỡ dưới đất còn tưởng rằng hai người nảy sinh tranh chấp, dù sao lúc trước cứ ba ngày hai bữa là Mộc Vãn lại cãi nhau với người, đắc tội tất cả mọi người trong phủ này.
Cô ta ngồi xuống dọn dẹp chén trà, lại lén lút liếc bà hai một cái, chỉ thấy bà hai rất ngoan ngoãn, không giống như đang tức giận, hai người đều nói chút việc bình thường, dáng vẻ ở chung rất hòa thuận.
Không lâu sau, bà hai đứng dậy ra về, Mộc Vãn tự mình đưa tiễn, hai người lại rảnh rỗi trò chuyện vài câu ở cửa ra vào.
Tuy Thúy Quyên cảm thấy nghi ngờ, nhưng nhìn thấy bát thuốc sạch sẽ ở trên bàn, vô thức nhếch môi.
Vừa mới dọn dẹp xong mảnh vỡ của chén trà, bên ngoài đã vang lên giọng nói vui vẻ của Lăng Tuyết Thu, chắc chắn là đến học hát rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
~~
Lăng Thận Hành đang xử lý việc quân sự ở trong phòng sách, Mộc Cẩm Nhu mang trà ngon vừa mới pha xong vào, nghe nói Thiếu soái thích màu nhạt, hôm nay cô ta đặc biệt đổi sang một bộ sườn xám màu xanh nhạt, con gái Mộc gia sinh ra đều có khuôn mặt tròn như trăng rằm, tỉ mỉ ăn mặc đều là tuyệt sắc nhân gian.
“Thiếu soái, ngài đã cực khổ đến trưa rồi, uống một ngụm trà nghỉ ngơi một lúc đi.”
Lăng Thận Hành đang đọc công văn trong tay, cũng không ngẩng mặt lên: “Để đó đi.”
“Đây là lá trà Hoàng Sơn lá nhọn tốt nhất, còn là trà mới năm nay, em đặc biệt dùng nước trong suối nước nóng để pha…”
“Để đó đi.” Lăng Thận Hành khó chịu ngắt lời cô ta, trên hàng lông mày hiện rõ vẻ không vui.
Mộc Cẩm Nhu biết tính tình của anh, mặc dù hơi mất mặt nhưng vẫn không cam lòng hỏi một câu: “Hoa quế trong sân vừa nở, không biết Thiếu soái muốn hoa quế cao hay bánh tráng hoa quế?”
Tuy là đầu thu, cửa sổ trong phòng sách mở rộng, mùi hoa quế thoang thoảng bay vào trong phòng, gió thu thổi trang sách trên bàn vang lên tiếng rào rào.
Mộc Cẩm Nhu nhìn thấy, vội vàng đi đến nói: “Em đi đóng cửa sổ…”
Đôi bàn tay như ngọc vừa đưa ra, đã mơ hồ nghe thấy tiếng hát uyển chuyển truyền đến, như ở ngay bên ngoài cửa sổ, dường như người đang hát còn hàm chứa cả tình cảm nồng nàn, từng câu đều chạm vào lòng người.
Lăng Thận Hành đang xem sách vốn không để ý đến, nhưng tiếng hát này không gần không xa chậm rãi truyền đến, uyển chuyển rung động lòng người như tiếng suối chảy róc rách trong khe núi.
Phía sau khu nhà cũ Lăng gia là Thập Lý Trường Kiều của Dương thành, trên cầu có thương nhân kinh doanh thuyền mái vòm, thỉnh thoảng có ca sĩ nữ ôm tỳ bà cùng khách đi ngắm cảnh, tiếng hát này nhẹ nhàng sâu thẳm, làm say lòng người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Thận Hành vô thức bị tiếng hát đột ngột này hấp dẫn, lời bài hát này cũng rất thú vị, không giống bài hát ở chỗ bọn họ, cũng không giống bài hát Tây Dương, lời bài hát là:
Ngọt ngào
Nụ cười của anh thật ngọt ngào.
Thật giống như bông hoa đang nở trong gió xuân…
Ở nơi nào
Đã gặp anh ở nơi nào
Nụ cười của anh quen thuộc thế, em đột nhiên nhớ không ra.
A…
Ở trong mơ.
Cho đến khi người này hát xong, anh như vẫn đang đắm chìm trong đó rất lâu sau cũng chưa tỉnh táo lại, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào chén trà nóng anh mới đột nhiên giật mình.
Đây không phải tiếng hát của nữ ca sĩ trên Thập Lý Trường Kiều, bởi vì mỗi câu mỗi chữ đều nghe rõ ràng như thế, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro