Người Đến Không...
Tầm Bát
2024-11-19 00:30:35
Mộc Cẩm Nhu biết hôm qua Mộc Vãn và Thiếu soái cùng nhau đi ra ngoài, vốn là muốn đến dập tắt sự kiêu ngạo của cô, tránh cho Mộc Vãn không biết trời cao đất rộng, không nghĩ rằng đến Quế Hoa Uyển bị chọc ôm một bụng tức, qua một buổi tối cơn giận còn chưa tan, lúc này vừa ra sân, một con mèo trắng không biết ở đâu nhảy ra, nhìn cô ta kêu meo một tiếng, cô ta nặng nề tâm sự, đột nhiên bị dọa sợ nhảy lên một cái, càng tức giận đá con mèo một cái: “Con súc sinh này, đến mày cũng muốn phản tao.”
Mèo trắng bị đá kêu một tiếng, khập khiễng chạy ra.
“Ôi, con mèo này làm gì mà lại chọc đến chị rồi.” Có người đến ngồi xổm trước mặt con mèo, xòe tay ra vuốt ve đầu mèo con, con mèo vừa nãy bị đau, giờ lại được âu yếm nhìn không khỏi nhìn về phía người kia.
Mộc Cẩm Nhu nhìn thấy người đến, đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó sắc mặt vui mừng: “Sao em lại đến đây?”
Người con trai ngồi xổm vuốt ve con mèo, nhìn qua có vẻ mười sáu mười bảy tuổi, mặc một bộ trường sam màu xanh, hơi gầy nhưng đôi mắt có thần, tóc hơi dài qua tai, cậu ta chính là em trai Mộc Cẩm Nhu, em trai cùng cha cùng mẹ Mộc Văn Bách.
Mộc Văn Bách cười nói: “Mấy ngày nữa không phải là Trung thu sao, cha đặc biệt để em và đại ca mang ít quà đến tặng.”
Quà Mộc gia mang đến đương nhiên không phải mấy cái bánh Trung thu, hiện giờ Phương Bắc chiến sự gay gắt, Lăng gia thiếu nhất chính là quân lương, nói vậy lần này Mộc Văn Bách mang lương thực đến cho Lăng gia.
“Đồ đã mang đến, đang kiểm kê ở kho hàng chính, lão phu nhân nói trời sắp tối rồi, giữ hai anh em ở lại đây mấy ngày.” Mộc Văn Bách ôm mèo con đứng dậy, đôi mắt sáng to chớp chớp gian xảo.
Mộc Cẩm Nhu liếc nhìn con mèo kia, nó đang dùng đôi mắt nơm nớp lo sợ nhìn cô ta, vừa nãy đá nó một cái, nó ghi hận rồi.
“Từ lúc nào mà em lại thích mèo con rồi hả?” Giọng điệu có vài tia lạnh lẽo.
“Không phải em thích, em chỉ…” Mộc Văn Bách nói qua, bỗng nhiên bàn tay dùng sức, con mèo kêu thảm một tiếng, cái cổ đã bị bẻ gãy, Mộc Văn Bách cười ném nó vào bụi cỏ, vỗ tay một cái nói: “Sức sinh này đắc tội với chị, giữ nó lại làm gì.”
Mộc Cẩm Nhu dù tức giận với con mèo, cũng không nghĩ rằng Mộc Văn Bách lại độc ác như thế, trực triếp bóp chết nó, có điều sau một thời gian cô cảm thấy đúng, thứ gì chặn đường mình thì chết cũng đáng đời.
Cô ta cười cợt: “Em trai thật là có tâm. Vừa nghe em nói, amh trai em cũng đi cùng?”
Người anh trai mà Mộc Cẩm Nhu nói đến chính là con trai trưởng Mộc gia Mộc Văn Vũ, em trai cùng một mẹ với Mộc Vãn, anh ta chỉ lớn hơn Mộc Văn Bách nửa tuổi, nhưng đã làm mấy việc trong quân đội Lăng gia, qua Trung thu muốn lên phía bắc.
“Anh ấy nói muốn tìm chị hai.”
Mộc Cẩm Nhu hừ lạnh một tiếng: “Là con trai trưởng vừa đến đã đi tìm chị hai, lại quên người chị cả này rồi.”
Mộc văn Bách vỗ vỗ cánh tay Mộc Cẩm Nhu, mang theo vài ý cười sâu xa: “Anh ấy tìm chị hai đương nhiên không phải để chào hỏi rồi.”
̴
Mộc Vãn nhìn sách, trong đầu nghĩ đến chuyện của Hồng Tụ, chữ viết trong sách cũng đều có vẻ khô khan.
Cô đang chuẩn bị để Thúy Quỳnh bưng nước nóng đến để rửa mặt, nghe thấy giọng nói của Thúy Quỳnh vang lên bên ngoài: “Anh… Anh là ai?”
Giọng nói người kia lạnh lùng, không một chút tức giận: “Mộc Vãn có ở đây không?”
Dám gọi thẳng tên của thiếu phu nhân, Thúy Quỳnh cũng đoán ra người này không phải người bình thường, liền vội vàng vào nhà bẩm báo, giọng của Mộc Vãn đã vang lên.
Mèo trắng bị đá kêu một tiếng, khập khiễng chạy ra.
“Ôi, con mèo này làm gì mà lại chọc đến chị rồi.” Có người đến ngồi xổm trước mặt con mèo, xòe tay ra vuốt ve đầu mèo con, con mèo vừa nãy bị đau, giờ lại được âu yếm nhìn không khỏi nhìn về phía người kia.
Mộc Cẩm Nhu nhìn thấy người đến, đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó sắc mặt vui mừng: “Sao em lại đến đây?”
Người con trai ngồi xổm vuốt ve con mèo, nhìn qua có vẻ mười sáu mười bảy tuổi, mặc một bộ trường sam màu xanh, hơi gầy nhưng đôi mắt có thần, tóc hơi dài qua tai, cậu ta chính là em trai Mộc Cẩm Nhu, em trai cùng cha cùng mẹ Mộc Văn Bách.
Mộc Văn Bách cười nói: “Mấy ngày nữa không phải là Trung thu sao, cha đặc biệt để em và đại ca mang ít quà đến tặng.”
Quà Mộc gia mang đến đương nhiên không phải mấy cái bánh Trung thu, hiện giờ Phương Bắc chiến sự gay gắt, Lăng gia thiếu nhất chính là quân lương, nói vậy lần này Mộc Văn Bách mang lương thực đến cho Lăng gia.
“Đồ đã mang đến, đang kiểm kê ở kho hàng chính, lão phu nhân nói trời sắp tối rồi, giữ hai anh em ở lại đây mấy ngày.” Mộc Văn Bách ôm mèo con đứng dậy, đôi mắt sáng to chớp chớp gian xảo.
Mộc Cẩm Nhu liếc nhìn con mèo kia, nó đang dùng đôi mắt nơm nớp lo sợ nhìn cô ta, vừa nãy đá nó một cái, nó ghi hận rồi.
“Từ lúc nào mà em lại thích mèo con rồi hả?” Giọng điệu có vài tia lạnh lẽo.
“Không phải em thích, em chỉ…” Mộc Văn Bách nói qua, bỗng nhiên bàn tay dùng sức, con mèo kêu thảm một tiếng, cái cổ đã bị bẻ gãy, Mộc Văn Bách cười ném nó vào bụi cỏ, vỗ tay một cái nói: “Sức sinh này đắc tội với chị, giữ nó lại làm gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Cẩm Nhu dù tức giận với con mèo, cũng không nghĩ rằng Mộc Văn Bách lại độc ác như thế, trực triếp bóp chết nó, có điều sau một thời gian cô cảm thấy đúng, thứ gì chặn đường mình thì chết cũng đáng đời.
Cô ta cười cợt: “Em trai thật là có tâm. Vừa nghe em nói, amh trai em cũng đi cùng?”
Người anh trai mà Mộc Cẩm Nhu nói đến chính là con trai trưởng Mộc gia Mộc Văn Vũ, em trai cùng một mẹ với Mộc Vãn, anh ta chỉ lớn hơn Mộc Văn Bách nửa tuổi, nhưng đã làm mấy việc trong quân đội Lăng gia, qua Trung thu muốn lên phía bắc.
“Anh ấy nói muốn tìm chị hai.”
Mộc Cẩm Nhu hừ lạnh một tiếng: “Là con trai trưởng vừa đến đã đi tìm chị hai, lại quên người chị cả này rồi.”
Mộc văn Bách vỗ vỗ cánh tay Mộc Cẩm Nhu, mang theo vài ý cười sâu xa: “Anh ấy tìm chị hai đương nhiên không phải để chào hỏi rồi.”
̴
Mộc Vãn nhìn sách, trong đầu nghĩ đến chuyện của Hồng Tụ, chữ viết trong sách cũng đều có vẻ khô khan.
Cô đang chuẩn bị để Thúy Quỳnh bưng nước nóng đến để rửa mặt, nghe thấy giọng nói của Thúy Quỳnh vang lên bên ngoài: “Anh… Anh là ai?”
Giọng nói người kia lạnh lùng, không một chút tức giận: “Mộc Vãn có ở đây không?”
Dám gọi thẳng tên của thiếu phu nhân, Thúy Quỳnh cũng đoán ra người này không phải người bình thường, liền vội vàng vào nhà bẩm báo, giọng của Mộc Vãn đã vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro