Quan Tâm
Tầm Bát
2024-11-19 00:30:35
Vì vậy cả đêm Mộc Vãn gọi một cuộc điện thoại cho Mộc lão gia, hỏi rõ ràng yêu thích cùng với tình trạng gần đây của Mộc Văn Vũ, Mộc lão gia cho là cô có lòng muốn yêu thương đứa em trai này, dĩ nhiên là biết mà không nói, vì vậy, cô mới biết Mộc Văn Vũ từng bị thương, thích ăn đồ ngọt, còn có thói quen ngủ quen giường.
Cô dặn Ánh Xuân làm thức ăn khuya lại tặng túi chườm nóng và sách cho Mộc Văn Vũ, vị Đại thiếu gia áo cơm không thiếu này chưa bao giờ thiếu tiền, mà là sự quan tâm, cho nên một loạt hành động này, tất nhiên cậu sẽ thay đổi ấn tượng với cô.
Ánh Xuân nói: "Quả nhiên Đại thiếu gia hỏi tôi bình thường thiếu phu nhân làm người thế nào, tôi nói theo lời dặn của thiếu phu nhân, cậu ấy nghe lời của tôi, vẻ mặt cũng buông lỏng, giống như rất vui vẻ."
Nếu Mộc Văn Vũ không thể chờ đợi hỏi cách làm người của cô, nhất định đã nghe nói cái gì từ chỗ Mộc Cẩm Nhu, cô để cho Mộc Văn Vũ đi gặp Mộc Cẩm Nhu, dĩ nhiên là không sợ cô ta nói ba nói bốn, cho dù cô không để cho cậu đi, cậu cũng sẽ đi gặp chị cả thân yêu của cậu, chẳng bằng cô hào phóng một chút, cũng làm cho cậu sinh lòng nghi ngờ.
Mộc Cẩm Nhu biết quạt gió thổi lửa, chia rẽ ly gián, chẳng lẽ Mộc Vãn cô không biết sao?
Tóm lại là em trai ruột của cô, bọn họ mới là đồng mạch tương liên, cô có kế Trương Lương, cô tự có thang qua tường.
Bận rộn cả chiều, ứng đối với ngưu quỷ xà thần, Mộc Vãn cũng cảm thấy mệt mỏi, dặn Ánh Xuân sáng sớm ngày mai đưa đồ ăn sáng đến phòng Mộc Văn Vũ sau đó đi nghỉ ngơi.
~
Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Ánh Xuân đã sớm đưa đến phòng khách của Mộc Văn Vũ, quả nhiên Mộc Văn Vũ đã sớm tắm súc miệng, đang ngồi ở trong sảnh đường đọc một quyển tiểu thuyết cô đưa đêm qua.
Ánh Xuân đặt hộp đồ ăn lên cái bàn tròn nhỏ, bên trong một bát cháo gạo lứt bánh trôi, một phần khổ qua trộn, còn có một đĩa tim, gan, phổi heo luộc xếp đều như thịt nguội, cộng thêm bánh tứ sắc và nước táo ép.
Mộc Văn Vũ thấy kia đều là đồ cậu thích ăn, hơn nữa hết sức chú trọng phối hợp dinh dưỡng và thức ăn mặn.
Ánh Xuân nói: "Thiếu phu nhân nhà tôi nói, lúc trước Đại thiếu gia thích ăn những thứ này, không biết giờ khẩu vị có đổi hay không, cô ấy sợ trí nhớ mình kém, còn kêu tôi chuẩn bị một phần bữa sáng khác."
"Chị Hai thật có lòng, khẩu vị của tôi vẫn không thay đổi." Mộc Văn Vũ không khỏi có chút cảm động, cậu cho là Mộc Vãn chưa từng để tâm với đứa em trai là cậu, không nghĩ tới cô lại nhớ rõ ràng như thế, đặc biệt là ba ba món kho kếp hợp trên bàn này, Lăng phủ không thể nào chuẩn đạo món ăn tốn thời gian phí sức này, có lẽ là cả đêm cô dặn phòng bếp chuẩn bị.
"Đúng rồi, thiếu phu nhân còn kêu tôi đưa cái này giao cho Đại thiếu gia." Ánh Xuân đưa một bình sứ nhỏ qua: "Thiếu phu nhân nói nhất định buổi tối anh ngủ không ngon, hôm nay còn phải gặp lão phu nhân và Thiếu tướng, sợ sẽ tinh thần suy sút hỏng lễ nghi, đây là chút tình dầu tỉnh táo, xoa xoa huyệt thái dương một chút là có thể thần thanh khí sảng."
Mộc Vãn tỉ mỉ như thế, Mộc Văn Vũ thật cảm động không biết như thế nào cho phải, chút thành kiến đối với cô trước kia lại có dấu hiệu tầng tầng tan rã.
Ánh Xuân đưa bữa sáng xong mới ra cửa đã thấy một nha đầu bưng đĩa đi tới, cô ấy nhận ra nha đầu này là trong biệt uyển của Nhị phu nhân Mộc Cẩm Nhu, không khỏi âm thầm chê cười, quả nhiên giống như thiếu phu nhân đoán, Nhị phu nhân cũng tới lấy lòng, chỉ là, cuối cùng đã muộn một bước.
Nha đầu kia đi vào thì Mộc Văn Vũ đã uống gần nửa chén cháo, nghe nói là chị cả đưa tới, cậu cũng hớn hở đón nhận.
Kết quả vừa nhìn vào hộp đựng thức ăn, nhất thời một mâm rau trộn ngó sen khiến cho cậu không muốn ăn.
Mặc dù Hà Phố bọn họ sinh ngó sen, hầu như người người thích ăn, nhưng từ nhỏ cậu đã ghét ngó sen, cho tới bây giờ cũng không chạm vào.
So sánh, Mộc Văn Vũ cũng cảm thấy sự ân cần của chị hai đối với cậu là phát ra từ nội tâm.
Cô dặn Ánh Xuân làm thức ăn khuya lại tặng túi chườm nóng và sách cho Mộc Văn Vũ, vị Đại thiếu gia áo cơm không thiếu này chưa bao giờ thiếu tiền, mà là sự quan tâm, cho nên một loạt hành động này, tất nhiên cậu sẽ thay đổi ấn tượng với cô.
Ánh Xuân nói: "Quả nhiên Đại thiếu gia hỏi tôi bình thường thiếu phu nhân làm người thế nào, tôi nói theo lời dặn của thiếu phu nhân, cậu ấy nghe lời của tôi, vẻ mặt cũng buông lỏng, giống như rất vui vẻ."
Nếu Mộc Văn Vũ không thể chờ đợi hỏi cách làm người của cô, nhất định đã nghe nói cái gì từ chỗ Mộc Cẩm Nhu, cô để cho Mộc Văn Vũ đi gặp Mộc Cẩm Nhu, dĩ nhiên là không sợ cô ta nói ba nói bốn, cho dù cô không để cho cậu đi, cậu cũng sẽ đi gặp chị cả thân yêu của cậu, chẳng bằng cô hào phóng một chút, cũng làm cho cậu sinh lòng nghi ngờ.
Mộc Cẩm Nhu biết quạt gió thổi lửa, chia rẽ ly gián, chẳng lẽ Mộc Vãn cô không biết sao?
Tóm lại là em trai ruột của cô, bọn họ mới là đồng mạch tương liên, cô có kế Trương Lương, cô tự có thang qua tường.
Bận rộn cả chiều, ứng đối với ngưu quỷ xà thần, Mộc Vãn cũng cảm thấy mệt mỏi, dặn Ánh Xuân sáng sớm ngày mai đưa đồ ăn sáng đến phòng Mộc Văn Vũ sau đó đi nghỉ ngơi.
~
Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Ánh Xuân đã sớm đưa đến phòng khách của Mộc Văn Vũ, quả nhiên Mộc Văn Vũ đã sớm tắm súc miệng, đang ngồi ở trong sảnh đường đọc một quyển tiểu thuyết cô đưa đêm qua.
Ánh Xuân đặt hộp đồ ăn lên cái bàn tròn nhỏ, bên trong một bát cháo gạo lứt bánh trôi, một phần khổ qua trộn, còn có một đĩa tim, gan, phổi heo luộc xếp đều như thịt nguội, cộng thêm bánh tứ sắc và nước táo ép.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Văn Vũ thấy kia đều là đồ cậu thích ăn, hơn nữa hết sức chú trọng phối hợp dinh dưỡng và thức ăn mặn.
Ánh Xuân nói: "Thiếu phu nhân nhà tôi nói, lúc trước Đại thiếu gia thích ăn những thứ này, không biết giờ khẩu vị có đổi hay không, cô ấy sợ trí nhớ mình kém, còn kêu tôi chuẩn bị một phần bữa sáng khác."
"Chị Hai thật có lòng, khẩu vị của tôi vẫn không thay đổi." Mộc Văn Vũ không khỏi có chút cảm động, cậu cho là Mộc Vãn chưa từng để tâm với đứa em trai là cậu, không nghĩ tới cô lại nhớ rõ ràng như thế, đặc biệt là ba ba món kho kếp hợp trên bàn này, Lăng phủ không thể nào chuẩn đạo món ăn tốn thời gian phí sức này, có lẽ là cả đêm cô dặn phòng bếp chuẩn bị.
"Đúng rồi, thiếu phu nhân còn kêu tôi đưa cái này giao cho Đại thiếu gia." Ánh Xuân đưa một bình sứ nhỏ qua: "Thiếu phu nhân nói nhất định buổi tối anh ngủ không ngon, hôm nay còn phải gặp lão phu nhân và Thiếu tướng, sợ sẽ tinh thần suy sút hỏng lễ nghi, đây là chút tình dầu tỉnh táo, xoa xoa huyệt thái dương một chút là có thể thần thanh khí sảng."
Mộc Vãn tỉ mỉ như thế, Mộc Văn Vũ thật cảm động không biết như thế nào cho phải, chút thành kiến đối với cô trước kia lại có dấu hiệu tầng tầng tan rã.
Ánh Xuân đưa bữa sáng xong mới ra cửa đã thấy một nha đầu bưng đĩa đi tới, cô ấy nhận ra nha đầu này là trong biệt uyển của Nhị phu nhân Mộc Cẩm Nhu, không khỏi âm thầm chê cười, quả nhiên giống như thiếu phu nhân đoán, Nhị phu nhân cũng tới lấy lòng, chỉ là, cuối cùng đã muộn một bước.
Nha đầu kia đi vào thì Mộc Văn Vũ đã uống gần nửa chén cháo, nghe nói là chị cả đưa tới, cậu cũng hớn hở đón nhận.
Kết quả vừa nhìn vào hộp đựng thức ăn, nhất thời một mâm rau trộn ngó sen khiến cho cậu không muốn ăn.
Mặc dù Hà Phố bọn họ sinh ngó sen, hầu như người người thích ăn, nhưng từ nhỏ cậu đã ghét ngó sen, cho tới bây giờ cũng không chạm vào.
So sánh, Mộc Văn Vũ cũng cảm thấy sự ân cần của chị hai đối với cậu là phát ra từ nội tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro