Xảy Ra Chuyện.
Tầm Bát
2024-11-19 00:30:35
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của Đốc quân và toàn bộ phủ Đốc Quân, nếu truyền ta ngoài tất nhiên sẽ không dễ nghe, vì vậy, Lăng Thận Hành chỉ gọi bà hai và lão phu nhân đến.
Hôm nay lão phu nhân bị đau đầu, đã súc miệng nằm xuống nghỉ ngơi, không ngờ nha hoàn đến nói Thiếu soái mời bà cụ đến Quế Hoa Uyển.
Vừa nghe đến ba chữ Quế Hoa Uyển, đầu lão phu nhân càng đau hơn, thầm nghĩ trong lòng, không biết Mộc Vãn này lại làm loạn bày ra cái trò mèo gì nữa đây, đêm hôm khuya khoắt còn làm phiền cả Thiếu soái.
Trúc Nhi phục vụ lão phu nhân mặc quần áo tử tế, lại khoác cho bà cụ một cái áo choàng lông chồn, lúc đi ra cửa chính, Trúc Nhi đột nhiên nói: “Hôm nay con nghe đầy tớ nói, hình như Thiếu phu nhân bị bệnh, vừa nôn ra máu vừa đau bụng.”
“Cô ta bị bệnh không đi tìm bác sĩ, gọi chúng ta đến làm cái gì?” Lão phu nhân không hài lòng lẩm bẩm một câu, “Cũng không biết có phải bị bệnh thật không, lúc trước giả bệnh muốn lấy được sự đồng tình của Hi Nghiêu, kết quả Hi Nghiêu căn bản không để ý đến cô ta, còn nói để cô ta tự sinh tự diệt, cô ta thấy giả bệnh không được, thật sự tức ra bệnh, nằm trên giường vài ngày.”
Trúc Nhi nói: “Đám đầy tớ cũng không biết là bệnh thật hay bệnh giả, không ai được gặp Thiếu phu nhân, nhưng gần đây Thiếu soái càng ngày càng quan tâm Thiếu phu nhân, ngày hôm trước còn qua đêm ở Quế Hoa Uyển, còn cùng Thiếu phu nhân đi ra ngoài ăn cơm Tây, còn có người nhìn thấy bọn họ vừa nói vừa cười cạnh ao hoa sen ở sân sau.”
Tất nhiên lão phu nhân cũng nghe nói đến những tin đồn này, hừ hai tiếng thật mạnh: “Cũng không biết cô ta dùng yêu thuật gì, lại dỗ Hi Nghiêu xoay vòng quanh, bà thấy Hi Nghiêu cũng bị ma quỷ ám ảnh rồi, có cô vợ tốt như Cẩm Nhu không yêu thương, lại cùng cô ta đi ăn cơm Tây gì đó, có lẽ nó đã quên mất những việc hỗn loạn của người phụ nữ này rồi.”
Lão phu nhân vừa nói chuyện với Trúc Nhi, đã mơ hồ nhìn thấy ánh đèn của Quế Hoa Uyển ở phía trước, có người vội vàng đi trên con đường đá xanh, còn có nha hoàn đi theo bên cạnh.
Trúc Nhi tinh mắt, không nhịn được nói: “Là bà hai, sao bà hai lại đến Quế Hoa Uyển, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mi tâm của lão phu nhân giật một cái, vội vàng vịn tay Trúc Nhi: “Chúng ta đi nhanh một chút.”
~
Tối nay bà hai vẫn ăn không ngon ngủ không yên, liên tục bị máy mắt trái, trái tim đập thình thịch rất nhanh, luôn cảm thấy có chuyện không hay xảy ra.
Bà ta đã quen lúc ngủ có Xích Nhi phục vụ, nhưng hôm nay lại bị người ta gọi đi, nghe một nha hoàn khác nói, Xích Nhi bị Tam tiểu thư gọi đi.
Nghe tin tức này, bà hai càng đứng ngồi không yên, không biết vì sao Tam tiểu thư đột nhiên gọi Xích Nhi đi làm gì.
Chờ thêm một lúc, lại có người đến nói Thiếu soái gọi bà ta đến Quế Hoa Uyển, bà ta thầm suy đoán vô số khả năng, nhưng cuối cùng lại phủ nhận từng cái một, bà ta tự nhận làm việc rất kín kẽ, sẽ không xuất hiện sai lầm gì, tất nhiên cũng không sợ bị người ta vạch trần, cho đến khi nhìn thấy lão phu nhân cũng đến, cảm giác không tốt khiến bà ta không thể thở nổi.
Lăng Thận Hành ngồi trên ghế, quần áo ngày thường đơn giản, khuôn mặt đẹp trai lại giăng kín mây đen.
Ngày thường bà hai gặp anh, anh đều lạnh lùng thờ ơ, gần như không nói gì, anh cũng không thân thiết với đám bà nhỏ này, ngoại trừ bữa tiệc gia đình thì rất ít khi được thấy anh ở trong phủ.
“Hi Nghiêu, đã xảy ra chuyện gì thế, muộn vậy rồi còn gọi những người này đến đây.” Lão phu nhân cảm thấy không hài lòng, lại liếc nhìn Mộc Vãn một cái, đúng là giả bệnh, dáng vẻ xinh đẹp thế này, đâu giống đang bị bệnh chứ.
Lăng Thận Hành cũng không mở miệng, mà ra hiệu cho Ánh Xuân đóng cửa lại, ngay cả Trúc Nhi theo bên cạnh lão phu nhân cũng bị nhốt ngoài cửa.
Hôm nay lão phu nhân bị đau đầu, đã súc miệng nằm xuống nghỉ ngơi, không ngờ nha hoàn đến nói Thiếu soái mời bà cụ đến Quế Hoa Uyển.
Vừa nghe đến ba chữ Quế Hoa Uyển, đầu lão phu nhân càng đau hơn, thầm nghĩ trong lòng, không biết Mộc Vãn này lại làm loạn bày ra cái trò mèo gì nữa đây, đêm hôm khuya khoắt còn làm phiền cả Thiếu soái.
Trúc Nhi phục vụ lão phu nhân mặc quần áo tử tế, lại khoác cho bà cụ một cái áo choàng lông chồn, lúc đi ra cửa chính, Trúc Nhi đột nhiên nói: “Hôm nay con nghe đầy tớ nói, hình như Thiếu phu nhân bị bệnh, vừa nôn ra máu vừa đau bụng.”
“Cô ta bị bệnh không đi tìm bác sĩ, gọi chúng ta đến làm cái gì?” Lão phu nhân không hài lòng lẩm bẩm một câu, “Cũng không biết có phải bị bệnh thật không, lúc trước giả bệnh muốn lấy được sự đồng tình của Hi Nghiêu, kết quả Hi Nghiêu căn bản không để ý đến cô ta, còn nói để cô ta tự sinh tự diệt, cô ta thấy giả bệnh không được, thật sự tức ra bệnh, nằm trên giường vài ngày.”
Trúc Nhi nói: “Đám đầy tớ cũng không biết là bệnh thật hay bệnh giả, không ai được gặp Thiếu phu nhân, nhưng gần đây Thiếu soái càng ngày càng quan tâm Thiếu phu nhân, ngày hôm trước còn qua đêm ở Quế Hoa Uyển, còn cùng Thiếu phu nhân đi ra ngoài ăn cơm Tây, còn có người nhìn thấy bọn họ vừa nói vừa cười cạnh ao hoa sen ở sân sau.”
Tất nhiên lão phu nhân cũng nghe nói đến những tin đồn này, hừ hai tiếng thật mạnh: “Cũng không biết cô ta dùng yêu thuật gì, lại dỗ Hi Nghiêu xoay vòng quanh, bà thấy Hi Nghiêu cũng bị ma quỷ ám ảnh rồi, có cô vợ tốt như Cẩm Nhu không yêu thương, lại cùng cô ta đi ăn cơm Tây gì đó, có lẽ nó đã quên mất những việc hỗn loạn của người phụ nữ này rồi.”
Lão phu nhân vừa nói chuyện với Trúc Nhi, đã mơ hồ nhìn thấy ánh đèn của Quế Hoa Uyển ở phía trước, có người vội vàng đi trên con đường đá xanh, còn có nha hoàn đi theo bên cạnh.
Trúc Nhi tinh mắt, không nhịn được nói: “Là bà hai, sao bà hai lại đến Quế Hoa Uyển, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mi tâm của lão phu nhân giật một cái, vội vàng vịn tay Trúc Nhi: “Chúng ta đi nhanh một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
~
Tối nay bà hai vẫn ăn không ngon ngủ không yên, liên tục bị máy mắt trái, trái tim đập thình thịch rất nhanh, luôn cảm thấy có chuyện không hay xảy ra.
Bà ta đã quen lúc ngủ có Xích Nhi phục vụ, nhưng hôm nay lại bị người ta gọi đi, nghe một nha hoàn khác nói, Xích Nhi bị Tam tiểu thư gọi đi.
Nghe tin tức này, bà hai càng đứng ngồi không yên, không biết vì sao Tam tiểu thư đột nhiên gọi Xích Nhi đi làm gì.
Chờ thêm một lúc, lại có người đến nói Thiếu soái gọi bà ta đến Quế Hoa Uyển, bà ta thầm suy đoán vô số khả năng, nhưng cuối cùng lại phủ nhận từng cái một, bà ta tự nhận làm việc rất kín kẽ, sẽ không xuất hiện sai lầm gì, tất nhiên cũng không sợ bị người ta vạch trần, cho đến khi nhìn thấy lão phu nhân cũng đến, cảm giác không tốt khiến bà ta không thể thở nổi.
Lăng Thận Hành ngồi trên ghế, quần áo ngày thường đơn giản, khuôn mặt đẹp trai lại giăng kín mây đen.
Ngày thường bà hai gặp anh, anh đều lạnh lùng thờ ơ, gần như không nói gì, anh cũng không thân thiết với đám bà nhỏ này, ngoại trừ bữa tiệc gia đình thì rất ít khi được thấy anh ở trong phủ.
“Hi Nghiêu, đã xảy ra chuyện gì thế, muộn vậy rồi còn gọi những người này đến đây.” Lão phu nhân cảm thấy không hài lòng, lại liếc nhìn Mộc Vãn một cái, đúng là giả bệnh, dáng vẻ xinh đẹp thế này, đâu giống đang bị bệnh chứ.
Lăng Thận Hành cũng không mở miệng, mà ra hiệu cho Ánh Xuân đóng cửa lại, ngay cả Trúc Nhi theo bên cạnh lão phu nhân cũng bị nhốt ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro