Chương 43
Tứ Xuyên
2024-07-20 18:56:29
Chỉ vài câu nói Phó Nam Ngạn đã khiến Trì Chiếu đỏ mặt. Anh nói anh không để bụng những lời của Mike, nhưng Trì Chiếu lại không như vậy. Cúp điện thoại rồi mà mặt cậu vẫn còn nóng. Tắm rửa xong lên giường, trong đầu cậu không thôi suy nghĩ lung tung, trở mình hồi lâu vẫn chưa ngủ được.
Từng lời nói của Mike cứ quanh quẩn bên tai Trì Chiếu, cậu lại nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong một năm thực tập của mình, nhớ tới sự nghi ngờ trước đây của dì Triệu, hay suy nghĩ vô thức bộc lộ của phó viện trưởng, còn cả câu nói bất đắc dĩ như thể đương nhiên của Khương Minh Viễn: “Đôi mắt của cậu chính là lý do.”
Tuy rằng mọi sự cố gắng đều sẽ mang lại kết thúc có hậu, nhưng chỉ vì không nhìn thấy mà Phó Nam Ngạn đã phải trải qua quá nhiều sự nghi ngờ.
“Còn chưa ngủ à?”
Bạn cùng phòng mới là một cậu trai IT tiêu chuẩn, không thân cũng không xa lạ với Trì Chiếu. Anh ta cũng không có sở thích nào khác, chỉ là làm việc và nghỉ ngơi đều cực kỳ có quy luật, mười giờ tối là phải lên giường, không gì có thể lay chuyển được thói quen này.
Hôm nay bạn cùng phòng đã ngủ được một giấc sau đó dậy đi vệ sinh, thấy chỗ Trì Chiếu còn sáng đèn, vì thế mơ màng hỏi. Trì Chiếu đáp: “Ngủ bây giờ đây!” rồi tắt đèn, nhưng cậu vẫn chẳng thấy buồn ngủ chút nào cả.
Màn đêm phóng đại mọi cảm giác, Trì Chiếu mất một lúc mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ, thiếu ánh sáng nên hết thảy trước mắt đều là hỗn loạn. Trì Chiếu cố gắng mở to hai mắt, nhưng chỉ nhìn thấy những cái bóng mờ.
—— Trước mắt Phó Nam Ngạn cũng là như vậy sao?
Trì Chiếu rời giường đi được hai bước, muốn cảm nhận cảm giác của Phó Nam Ngạn, hai tay duỗi ra để giữ thăng bằng, nhưng eo lại đột nhiên va vào góc bàn.
Một tiếng “rầm” vang lên, cảm giác đau nhói lan khắp cơ thể, trong lòng Trì Chiếu chua xót như đang ngâm trong nước chanh vậy.
Chuyện không chắc chắn cậu không dám nói, sợ nói rồi lại không làm được, nhưng thật ra cậu vẫn luôn muốn chữa khỏi mắt cho Phó Nam Ngạn, muốn anh có thể nhìn thấy mọi thứ một lần nữa.
Đương nhiên, ý tưởng của Trì Chiếu không phải là viển vông, cậu sẽ không làm chuyện hoàn toàn không thể. Y học vốn là một ngành đấu tranh với sinh mạng con người, những năm gần đây khoa Mắt không ngừng phát triển, hy vọng đang ở trước mắt, cậu phải nỗ lực không ngừng mới thôi.
Lúc trước Trì Chiếu chọn ngành Y chỉ vì đam mê, hiện tại có thêm một mục tiêu “để giáo sư Phó nhìn thấy”, Trì Chiếu càng muốn dồn hết tâm sức vào nó, vì vậy dự án mà cậu chọn có liên quan tới đôi mắt của Phó Nam Ngạn.
Làm việc cùng người có chung chí hướng là một chuyện rất vui, nhưng vấn đề đã khiến các bác sĩ đau đầu trong nhiều năm thì không thể giải quyết một sớm một chiều như vậy. Bọn họ như đang hành tẩu ở trên vai người khổng lồ, tuy vẫn bước đi nhưng là lảo đảo. Hết lần này tới lần khác hy vọng rồi lại thất bại khiến dự án rơi vào cục diện bế tắc, Trì Chiếu không khỏi cảm thấy mệt mỏi và sốt ruột trong lòng.
“Làm sao vậy, sao giọng em khàn thế này?”
Trong một cuộc gọi điện vào buổi tối như thường lệ, Phó Nam Ngạn rất nhạy bén mà phát hiện Trì Chiếu có gì đó khác thường.
“Không có gì đâu ạ.” Trì Chiếu không muốn để Phó Nam Ngạn lo lắng, cậu vẫn luôn cười, “Không sao đâu giáo sư.”
Trì Chiếu không thể hiện cảm xúc tiêu cực trước mặt Phó Nam Ngạn. Vốn dĩ ở nơi đất khách đã không dễ dàng, mỗi ngày khi nói chuyện, Trì Chiếu còn ngại mình cười không đủ. Nhưng Phó Nam Ngạn rất nhạy bén, anh vẫn đoán ra được: “Dự án có gì không thuận lợi à?”
Anh nói: “Đừng tạo áp lực cho mình nhiều quá.”
Giọng Phó Nam Ngạn rất đỗi dịu dàng, nhưng đôi mắt lại là một màu xám xịt. Hai người đang gọi video, mí mắt anh hơi rủ xuống, anh mò mẫm muốn nhìn thẳng vào màn hình nhưng tầm mắt lại không đặt vào nó, không phải là không muốn, mà là không làm được.
Mắt Trì Chiếu hơi cay, cậu cố gắng nở nụ cười, nói: “Không sao đâu giáo sư! Em không mệt!”
Con người ta một khi đã cố gắng chạy theo đam mê thì đều không cảm thấy mệt mỏi, dù vậy cơ thể cũng sẽ có lúc kiệt sức, chỉ dựa vào đam mê là không đủ. Tháng Mười là mùa mưa ở bản địa, Phó Nam Ngạn đã nhiều lần nhắc nhở Trì Chiếu phải chú ý sức khoẻ, nhưng Trì Chiếu vẫn bị cảm do một lần đi về quên mang ô, cứ nghĩ là bệnh vặt, nên Trì Chiếu không quan tâm lắm, vì thế càng khiến nó ngày một tệ hơn.
Virus làm Trì Chiếu sốt liên miên nhiều ngày, cổ họng trở nên khàn đặc, lúc nói chuyện cũng không có sức. Cậu không muốn để Phó Nam Ngạn lo lắng nên cười nói: “Em không sao đâu giáo sư, đừng đau lòng.”
Sao có thể không đau lòng được chứ? Giọng nói khàn đặc của Trì Chiếu giống như đang dùng đá mài vào tim Phó Nam Ngạn, một đứa nhỏ đang tung tăng nhảy nhót bỗng bệnh thành như vậy khiến anh đau lòng không thôi. Huống chi anh biết rõ, Trì Chiếu vất vả như vậy phần lớn nguyên nhân là vì anh. Trì Chiếu chưa từng kể, nhưng Phó Nam Ngạn biết.
“Anh tới thăm em nhé, có được không?” Phó Nam Ngạn dịu dàng nói, anh dùng ngón tay chạm vào màn hình. Anh vô cùng khát khao Trì Chiếu có thể ở bên cạnh anh, như vậy anh có thể hôn lên vầng trán ấy, tiếp cho cậu thêm một ít năng lượng.
Vài ngày nữa là Tết Nguyên Đán, mọi người trong khoa đều có một ngày nghỉ, cộng với thời gian nghỉ phép thì Phó Nam Ngạn có hẳn năm ngày. Quả thật anh đã có kế hoạch đi thăm Trì Chiếu, nhưng không ngờ Trì Chiếu không hề nghĩ ngợi mà từ chối: “Không được đâu giáo sư, em không yên tâm.”
Sợ Phó Nam Ngạn hiểu lầm, Trì Chiếu vội vàng giải thích: “Không phải, ý em không phải như thế, chủ yếu là do bên này điều kiện không giống trong nước, cho dù anh có tới thì cũng chỉ ở lại được vài ngày, em không muốn anh phải vất vả như vậy.”
Trì Chiếu thật sự suy nghĩ cho Phó Nam Ngạn, dù thế nào thì mắt anh cũng không nhìn được, Trì Chiếu không yên tâm để anh một mình đi xa như vậy.
Một là trên đường phương tiện không an toàn, hai là sợ anh bị kỳ thị và xem thường. Không nhìn thấy quả thật rất bất tiện, xung quanh bệnh viện số Năm quen thuộc nên không sợ Phó Nam Ngạn lạc đường hay bị ngã, nhưng một khi đã đi xa như vậy thì cần phải dựa vào sự giúp đỡ của người khác.
Lúc nào cũng dựa dẫm vào người khác là một loại cảm giác rất bức bối, người ta nói xã hội có nhiều người tốt nhưng vẫn tồn tại một vài kẻ ác tâm. Con đường của bạn không hoàn toàn nằm trong bàn tay bạn, mà còn cần cả vận may nữa.
Vì vậy, trừ khi thật sự cần thiết, còn lại Trì Chiếu không muốn để Phó Nam Ngạn qua đây. Những tình huống đó đều có thể xảy ra, Trì Chiếu không đành lòng.
Cậu không nói rõ ra nhưng Phó Nam Ngạn biết, anh đã từng trải qua nên mới càng cảm thấy bất lực. Giọng Trì Chiếu rất thành khẩn, cậu nói: “Giáo sư anh đừng qua đây, vài ngày nữa là Tết Âm Lịch rồi, đến lúc đó em sẽ xin nghỉ để trở về, cũng như nhau cả thôi.”
“Anh biết rồi.” Phó Nam Ngạn chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài, nói, “Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”
Phó Nam Ngạn dặn dò Trì Chiếu phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Anh chỉ có thể lặp lại lời dặn dò đó.
Phó Nam Ngạn không ở cạnh Trì Chiếu, nên anh đành phải hẹn đồng hồ báo thức mỗi ngày để nhắc cậu uống thuốc đúng giờ, nhắc cậu mặc thêm áo ấm, mang ô. Nhưng ngoài nhắc nhở ra thì anh không thể làm được gì khác, rất nhiều lần anh muốn bay qua thăm Trì Chiếu, nhưng đúng thật là anh không tiện đi xa, cũng sợ rằng mình sẽ gây phiền phức cho cậu.
Cảm giác bất lực này thật khiến người ta mệt mỏi, mà bệnh tình của Trì Chiếu càng đáng lo ngại. Một tuần trôi qua, tình trạng của Trì Chiếu không những không cải thiện mà còn trở nên tệ hơn. Từ trước tới nay sức khoẻ của Trì Chiếu luôn rất tốt, nhưng lần này lại đổ bệnh nặng như vậy, cũng có thể là do khoảng thời gian trước cậu hao tốn quá nhiều sức, bây giờ bị cơ thể trả thù lại. Trì Chiếu ngã bệnh rồi.
Bị cảm dẫn tới viêm cơ tim, Trì Chiếu ngất xỉu ngay trong phòng thí nghiệm.
Vài ngày trước khi ngã bệnh, cơ thể Trì Chiếu đã xuất hiện nhiều triệu chứng nhưng cậu không nhận ra. Có lẽ là do thân phận bác sĩ làm cậu quá tự tin với cơ thể của mình, cũng có lẽ vì tâm trí cậu còn đặt trên dự án, Trì Chiếu liên tục tức ngực khó thở vài ngày, nhưng cậu chỉ xem như là cảm lạnh bình thường thôi.
Một giây trước khi ngất đi, Trì Chiếu còn đang gọi điện thoại với Phó Nam Ngạn, cậu vừa làm thí nghiệm xong còn chưa kịp cởi áo khoác, dùng giọng nghẹt mũi nói chuyện cười đùa với anh. Giây tiếp theo, cậu lại đột nhiên im lặng.
Ngay sau đó là một tiếng vang.
—— “Trì Chiếu?”
Phó Nam Ngạn gọi cậu dồn dập, lại không nghe được câu trả lời nào.
—— “Trì Chiếu!”
Tim Phó Nam Ngạn lập tức căng lên. Anh liều mạng ấn xuống điện thoại muốn xem bên kia xảy ra chuyện gì. Anh quá dùng sức, hốc mắt còn đau, nhưng trước mắt anh vẫn là một mảng sương mù mênh mông, anh không nhìn thấy gì cả.
Không nhìn thấy, cũng không làm được gì, cái gì cũng không thể làm được.
Anh muốn gọi điện thoại báo nguy, nhưng điện thoại trong nước căn bản không thể gọi đi xa như vậy, anh thử liên hệ cho giáo viên của Trì Chiếu, nhưng máy đối phương lại báo bận.
Cuối cùng, Phó Nam Ngạn chỉ có thể lựa chọn phương pháp thô sơ mà vụng về nhất, anh để lại tin nhắn cho giáo viên của Trì Chiếu, sau đó đặt vé máy bay chuyến sớm nhất. Ngón tay anh run rẩy không thể kiểm soát, phải ấn rất nhiều lần mới xác nhận được.
Anh bắt taxi ra sân bay rồi lên máy bay với sự giúp đỡ của nhân viên, Phó Nam Ngạn chống gậy dò đường lảo đảo bước đi, mỗi một bước đều thật khó khăn.
Anh rất sốt ruột nhưng lại không thể đi nhanh được, người mù đi lại thực sự khó khăn, không chỉ là con đường tối đen phía trước, mà còn cả những sự ngờ vực của người ngoài. Khi nhân viên ở sân bay giúp Phó Nam Ngạn đi đường riêng để đăng ký, anh nghe thấy rõ hành khách phía sau phẫn nộ nói: “Bị mù còn ra ngoài làm gì? Không phải là lãng phí tài nguyên xã hội à?”
Còn có người cười nhạt nói: “Người mù cũng có đặc quyền? Còn có thể đi đường riêng?”
Đương nhiên cũng có người nhiệt tình đứng ra giúp đỡ, cũng có những người xì xào bàn tán, những tiếng nghị luận xôn xao hòa cùng tâm trạng nôn nóng lúc này của Phó Nam Ngạn, khiến mọi cảm xúc đều trở nên ngổn ngang.
Phó Nam Ngạn mở miệng muốn giải thích, muốn nói người mình yêu bị ngất, anh muốn đi tìm người mình yêu, nhưng thật ra anh có thể đoán được những người đó sẽ bày ra vẻ mặt thế nào.
—— “Anh bị mù thì đi làm gì? Anh có thể chăm sóc người ta được chắc?”
Trong cuộc sống luôn tồn tại người tốt và kẻ xấu, thật ra điều này không liên quan gì tới hoàn cảnh xã hội, cho dù xã hội có tri thức cao đến đâu thì vẫn luôn có những người mang theo thành kiến, bởi vì đôi mắt quá mức quan trọng, mà không nhìn thấy thì có rất nhiều điều bất tiện.
Vô số trải nghiệm hiện lên trong đầu, cuối cùng Phó Nam Ngạn không nói gì mà chỉ ngồi yên tại chỗ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Chúng ta thường nói “Hãy đồng cảm với người khác như chính bản thân mình”, nhưng trong thực tế lại có rất ít người làm được điều này. Hiểu lầm và phân biệt sẽ luôn tồn tại, Phó Nam Ngạn có giải thích cũng không được, anh chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi. Anh loạng choạng chạy tới trường của Trì Chiếu, trên đường đi anh phải hỏi qua vô số người, bởi vì không quen thuộc địa hình giao thông mà bị ngã hai lần, quần áo dính đầy bụi, nhưng cuối cùng anh cũng tìm được rồi.
Lúc này đã là buổi chiều ngày hôm sau. Tối hôm trước giáo viên của Trì Chiếu gọi tới báo rằng họ đã đưa cậu đến bệnh viện, Phó Nam Ngạn bèn tới bệnh viện theo địa chỉ đó. Anh dò đường phía trước, mãi mới tới được cửa phòng bệnh của Trì Chiếu thì đột nhiên bị một người chặn lại.
“Anh là bạn trai của Trì à?”
Là giọng của Mike.
Phó Nam Ngạn từng nghe thấy giọng nói này thông qua điện thoại của Trì Chiếu, chẳng mấy chốc đã nhận ra cậu ta. Anh phớt lờ cậu ta rồi đẩy cửa muốn đi thẳng vào phòng. Mike cười nhạt, trong giọng nói đầy vẻ châm chọc: “Anh tính cứ như vậy xuất hiện trước mặt Trì sao?”
Quần áo Phó Nam Ngạn bám đầy bụi đất, vì quá sốt ruột mà bị té ngã hai lần, đến giờ đầu gối vẫn còn hơi đau, chắc là đã bị xước da rồi. Phó Nam Ngạn không thể nhìn thấy tình trạng của mình nhưng cũng cảm giác được mình đang rất chật vật. Đúng thật là anh đã cố hết sức nhưng vẫn đến muộn, không chỉ do đường xá xa xôi, mà đôi mắt bị tật còn khiến anh phải liên tục hỏi đường, điều này lãng phí rất nhiều thời gian.
“Anh đến muộn quá.” Mike nói, “Chúng tôi đã sắp xếp ổn thoả cho Trì rồi.”
Giọng điệu khinh thường, thậm chí còn mang theo vẻ mỉa mai: “Nhưng cho dù anh có tới kịp cũng vô ích thôi, căn bản anh chẳng giúp gì được cho Trì.”
“Đầu Trì đập vào bàn bị thương, anh có thể giúp cậu ấy bôi thuốc không?”
“Hai ngày này Trì cần có người dìu mới đi được, anh có làm được không?”
“Ngay cả khi Trì ngất xỉu ở bên cạnh anh, nếu không có người khác giúp, anh dám làm sơ cứu cho cậu ấy chắc? Anh làm sao có thể dựa vào sự phán đoán của mình để chẩn đoán tình trạng của cậu ấy, xem sắc mặt của cậu ấy hay đồng tử có dấu hiệu bất thường?”
Mike chất vấn hết câu này tới câu khác, từng lời nói của cậu ta không hề nể nang gì, không đợi Phó Nam Ngạn đáp lại thì cậu ta đã giành trả lời trước.
“Anh không thể.” Cậu ta nói, “Vì đôi mắt của anh, những chuyện này anh đều không thể làm được, nhưng đây chỉ là những điều cơ bản nhất.”
Vết thương ở đầu gối vẫn còn đau, cơn đau lan dọc ra khắp dây thần kinh. Phó Nam Ngạn mở miệng muốn phản bác, nhưng lại không thể không thừa nhận những gì Mike nói đều là sự thật.
Anh thật sự không thể giúp Trì Chiếu bôi thuốc, cũng không có cách nào để dìu Trì Chiếu đi lại, thậm chí còn không thể nhìn thấy những tình trạng cơ bản nhất của Trì Chiếu mà phát hiện ra bệnh tình của Trì Chiếu kịp thời.
Viêm cơ tim cấp tính có dấu hiệu báo trước, đó là sắc mặt tái nhợt, tinh thần thay đổi. Bởi vì Phó Nam Ngạn không nhìn thấy nên không thể phát hiện ra những điều này. Nếu đổi lại lúc ấy là một người bình thường gọi điện thoại với Trì Chiếu, có lẽ sẽ phát hiện ra cậu có gì đó khác thường rồi kịp thời xử lý cho cậu.
“Cho nên tôi thật sự không hiểu tại sao Trì lại chọn anh.” Mike nói, “Trì nói anh ấy rất yêu anh, nói không muốn rời xa anh, vì anh mà anh ấy đã từng từ chối vô số người, còn làm thí nghiệm cả ngày lẫn đêm chỉ vì muốn chữa khỏi đôi mắt cho anh.”
Cậu ta dừng lại một chút, sau đó hỏi anh từng chữ một: “Vậy còn anh thì sao? Ngay cả những điều cơ bản nhất anh cũng không làm được, anh thật sự xứng đáng với tình yêu này sao?”
Anh xứng sao?
Từng lời nói của Mike như lưỡi dao sắc bén, cậu ta không nể nang gì nhưng những lời nói ấy lại rất chân thật. Những gì cậu ta nói Phó Nam Ngạn đều biết, mà tuyệt nhiên không thể phản bác, đây đúng thật là những chuyện anh không làm nổi. Dù cho trong lĩnh vực chuyên môn anh có thành công đến cỡ nào, thì đối mặt với những thứ này anh chỉ đành bất lực.
Con người luôn có rất nhiều việc muốn làm nhưng không thể làm được, dù có tài năng đến đâu thì cũng thế thôi. Đôi mắt của Phó Nam Ngạn khiến anh có rất nhiều tiếc nuối không thể bù đắp, nhiều việc người bình thường có thể làm dễ như trở bàn tay, nhưng với anh lại trở thành điều bất khả thi, quả thật là khiến người ta không thể cam tâm.
Phó Nam Ngạn chưa bao giờ sợ người ngoài phỉ báng hay cạnh tranh với mình. Dù Mike có dùng trăm lời cũng không thể làm tổn thương anh, nhưng vào giây phút này, anh sâu sắc nhận ra mình có quá nhiều thứ “không thể”, khi người anh yêu gặp nguy hiểm mà anh lại không thể làm gì, thứ cảm xúc bất lực mãnh liệt ấy không ngừng trào dâng trong lòng anh.
Bất lực, hoặc có thể nói là tự ti.
Từng lời nói của Mike cứ quanh quẩn bên tai Trì Chiếu, cậu lại nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong một năm thực tập của mình, nhớ tới sự nghi ngờ trước đây của dì Triệu, hay suy nghĩ vô thức bộc lộ của phó viện trưởng, còn cả câu nói bất đắc dĩ như thể đương nhiên của Khương Minh Viễn: “Đôi mắt của cậu chính là lý do.”
Tuy rằng mọi sự cố gắng đều sẽ mang lại kết thúc có hậu, nhưng chỉ vì không nhìn thấy mà Phó Nam Ngạn đã phải trải qua quá nhiều sự nghi ngờ.
“Còn chưa ngủ à?”
Bạn cùng phòng mới là một cậu trai IT tiêu chuẩn, không thân cũng không xa lạ với Trì Chiếu. Anh ta cũng không có sở thích nào khác, chỉ là làm việc và nghỉ ngơi đều cực kỳ có quy luật, mười giờ tối là phải lên giường, không gì có thể lay chuyển được thói quen này.
Hôm nay bạn cùng phòng đã ngủ được một giấc sau đó dậy đi vệ sinh, thấy chỗ Trì Chiếu còn sáng đèn, vì thế mơ màng hỏi. Trì Chiếu đáp: “Ngủ bây giờ đây!” rồi tắt đèn, nhưng cậu vẫn chẳng thấy buồn ngủ chút nào cả.
Màn đêm phóng đại mọi cảm giác, Trì Chiếu mất một lúc mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ, thiếu ánh sáng nên hết thảy trước mắt đều là hỗn loạn. Trì Chiếu cố gắng mở to hai mắt, nhưng chỉ nhìn thấy những cái bóng mờ.
—— Trước mắt Phó Nam Ngạn cũng là như vậy sao?
Trì Chiếu rời giường đi được hai bước, muốn cảm nhận cảm giác của Phó Nam Ngạn, hai tay duỗi ra để giữ thăng bằng, nhưng eo lại đột nhiên va vào góc bàn.
Một tiếng “rầm” vang lên, cảm giác đau nhói lan khắp cơ thể, trong lòng Trì Chiếu chua xót như đang ngâm trong nước chanh vậy.
Chuyện không chắc chắn cậu không dám nói, sợ nói rồi lại không làm được, nhưng thật ra cậu vẫn luôn muốn chữa khỏi mắt cho Phó Nam Ngạn, muốn anh có thể nhìn thấy mọi thứ một lần nữa.
Đương nhiên, ý tưởng của Trì Chiếu không phải là viển vông, cậu sẽ không làm chuyện hoàn toàn không thể. Y học vốn là một ngành đấu tranh với sinh mạng con người, những năm gần đây khoa Mắt không ngừng phát triển, hy vọng đang ở trước mắt, cậu phải nỗ lực không ngừng mới thôi.
Lúc trước Trì Chiếu chọn ngành Y chỉ vì đam mê, hiện tại có thêm một mục tiêu “để giáo sư Phó nhìn thấy”, Trì Chiếu càng muốn dồn hết tâm sức vào nó, vì vậy dự án mà cậu chọn có liên quan tới đôi mắt của Phó Nam Ngạn.
Làm việc cùng người có chung chí hướng là một chuyện rất vui, nhưng vấn đề đã khiến các bác sĩ đau đầu trong nhiều năm thì không thể giải quyết một sớm một chiều như vậy. Bọn họ như đang hành tẩu ở trên vai người khổng lồ, tuy vẫn bước đi nhưng là lảo đảo. Hết lần này tới lần khác hy vọng rồi lại thất bại khiến dự án rơi vào cục diện bế tắc, Trì Chiếu không khỏi cảm thấy mệt mỏi và sốt ruột trong lòng.
“Làm sao vậy, sao giọng em khàn thế này?”
Trong một cuộc gọi điện vào buổi tối như thường lệ, Phó Nam Ngạn rất nhạy bén mà phát hiện Trì Chiếu có gì đó khác thường.
“Không có gì đâu ạ.” Trì Chiếu không muốn để Phó Nam Ngạn lo lắng, cậu vẫn luôn cười, “Không sao đâu giáo sư.”
Trì Chiếu không thể hiện cảm xúc tiêu cực trước mặt Phó Nam Ngạn. Vốn dĩ ở nơi đất khách đã không dễ dàng, mỗi ngày khi nói chuyện, Trì Chiếu còn ngại mình cười không đủ. Nhưng Phó Nam Ngạn rất nhạy bén, anh vẫn đoán ra được: “Dự án có gì không thuận lợi à?”
Anh nói: “Đừng tạo áp lực cho mình nhiều quá.”
Giọng Phó Nam Ngạn rất đỗi dịu dàng, nhưng đôi mắt lại là một màu xám xịt. Hai người đang gọi video, mí mắt anh hơi rủ xuống, anh mò mẫm muốn nhìn thẳng vào màn hình nhưng tầm mắt lại không đặt vào nó, không phải là không muốn, mà là không làm được.
Mắt Trì Chiếu hơi cay, cậu cố gắng nở nụ cười, nói: “Không sao đâu giáo sư! Em không mệt!”
Con người ta một khi đã cố gắng chạy theo đam mê thì đều không cảm thấy mệt mỏi, dù vậy cơ thể cũng sẽ có lúc kiệt sức, chỉ dựa vào đam mê là không đủ. Tháng Mười là mùa mưa ở bản địa, Phó Nam Ngạn đã nhiều lần nhắc nhở Trì Chiếu phải chú ý sức khoẻ, nhưng Trì Chiếu vẫn bị cảm do một lần đi về quên mang ô, cứ nghĩ là bệnh vặt, nên Trì Chiếu không quan tâm lắm, vì thế càng khiến nó ngày một tệ hơn.
Virus làm Trì Chiếu sốt liên miên nhiều ngày, cổ họng trở nên khàn đặc, lúc nói chuyện cũng không có sức. Cậu không muốn để Phó Nam Ngạn lo lắng nên cười nói: “Em không sao đâu giáo sư, đừng đau lòng.”
Sao có thể không đau lòng được chứ? Giọng nói khàn đặc của Trì Chiếu giống như đang dùng đá mài vào tim Phó Nam Ngạn, một đứa nhỏ đang tung tăng nhảy nhót bỗng bệnh thành như vậy khiến anh đau lòng không thôi. Huống chi anh biết rõ, Trì Chiếu vất vả như vậy phần lớn nguyên nhân là vì anh. Trì Chiếu chưa từng kể, nhưng Phó Nam Ngạn biết.
“Anh tới thăm em nhé, có được không?” Phó Nam Ngạn dịu dàng nói, anh dùng ngón tay chạm vào màn hình. Anh vô cùng khát khao Trì Chiếu có thể ở bên cạnh anh, như vậy anh có thể hôn lên vầng trán ấy, tiếp cho cậu thêm một ít năng lượng.
Vài ngày nữa là Tết Nguyên Đán, mọi người trong khoa đều có một ngày nghỉ, cộng với thời gian nghỉ phép thì Phó Nam Ngạn có hẳn năm ngày. Quả thật anh đã có kế hoạch đi thăm Trì Chiếu, nhưng không ngờ Trì Chiếu không hề nghĩ ngợi mà từ chối: “Không được đâu giáo sư, em không yên tâm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sợ Phó Nam Ngạn hiểu lầm, Trì Chiếu vội vàng giải thích: “Không phải, ý em không phải như thế, chủ yếu là do bên này điều kiện không giống trong nước, cho dù anh có tới thì cũng chỉ ở lại được vài ngày, em không muốn anh phải vất vả như vậy.”
Trì Chiếu thật sự suy nghĩ cho Phó Nam Ngạn, dù thế nào thì mắt anh cũng không nhìn được, Trì Chiếu không yên tâm để anh một mình đi xa như vậy.
Một là trên đường phương tiện không an toàn, hai là sợ anh bị kỳ thị và xem thường. Không nhìn thấy quả thật rất bất tiện, xung quanh bệnh viện số Năm quen thuộc nên không sợ Phó Nam Ngạn lạc đường hay bị ngã, nhưng một khi đã đi xa như vậy thì cần phải dựa vào sự giúp đỡ của người khác.
Lúc nào cũng dựa dẫm vào người khác là một loại cảm giác rất bức bối, người ta nói xã hội có nhiều người tốt nhưng vẫn tồn tại một vài kẻ ác tâm. Con đường của bạn không hoàn toàn nằm trong bàn tay bạn, mà còn cần cả vận may nữa.
Vì vậy, trừ khi thật sự cần thiết, còn lại Trì Chiếu không muốn để Phó Nam Ngạn qua đây. Những tình huống đó đều có thể xảy ra, Trì Chiếu không đành lòng.
Cậu không nói rõ ra nhưng Phó Nam Ngạn biết, anh đã từng trải qua nên mới càng cảm thấy bất lực. Giọng Trì Chiếu rất thành khẩn, cậu nói: “Giáo sư anh đừng qua đây, vài ngày nữa là Tết Âm Lịch rồi, đến lúc đó em sẽ xin nghỉ để trở về, cũng như nhau cả thôi.”
“Anh biết rồi.” Phó Nam Ngạn chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài, nói, “Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”
Phó Nam Ngạn dặn dò Trì Chiếu phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Anh chỉ có thể lặp lại lời dặn dò đó.
Phó Nam Ngạn không ở cạnh Trì Chiếu, nên anh đành phải hẹn đồng hồ báo thức mỗi ngày để nhắc cậu uống thuốc đúng giờ, nhắc cậu mặc thêm áo ấm, mang ô. Nhưng ngoài nhắc nhở ra thì anh không thể làm được gì khác, rất nhiều lần anh muốn bay qua thăm Trì Chiếu, nhưng đúng thật là anh không tiện đi xa, cũng sợ rằng mình sẽ gây phiền phức cho cậu.
Cảm giác bất lực này thật khiến người ta mệt mỏi, mà bệnh tình của Trì Chiếu càng đáng lo ngại. Một tuần trôi qua, tình trạng của Trì Chiếu không những không cải thiện mà còn trở nên tệ hơn. Từ trước tới nay sức khoẻ của Trì Chiếu luôn rất tốt, nhưng lần này lại đổ bệnh nặng như vậy, cũng có thể là do khoảng thời gian trước cậu hao tốn quá nhiều sức, bây giờ bị cơ thể trả thù lại. Trì Chiếu ngã bệnh rồi.
Bị cảm dẫn tới viêm cơ tim, Trì Chiếu ngất xỉu ngay trong phòng thí nghiệm.
Vài ngày trước khi ngã bệnh, cơ thể Trì Chiếu đã xuất hiện nhiều triệu chứng nhưng cậu không nhận ra. Có lẽ là do thân phận bác sĩ làm cậu quá tự tin với cơ thể của mình, cũng có lẽ vì tâm trí cậu còn đặt trên dự án, Trì Chiếu liên tục tức ngực khó thở vài ngày, nhưng cậu chỉ xem như là cảm lạnh bình thường thôi.
Một giây trước khi ngất đi, Trì Chiếu còn đang gọi điện thoại với Phó Nam Ngạn, cậu vừa làm thí nghiệm xong còn chưa kịp cởi áo khoác, dùng giọng nghẹt mũi nói chuyện cười đùa với anh. Giây tiếp theo, cậu lại đột nhiên im lặng.
Ngay sau đó là một tiếng vang.
—— “Trì Chiếu?”
Phó Nam Ngạn gọi cậu dồn dập, lại không nghe được câu trả lời nào.
—— “Trì Chiếu!”
Tim Phó Nam Ngạn lập tức căng lên. Anh liều mạng ấn xuống điện thoại muốn xem bên kia xảy ra chuyện gì. Anh quá dùng sức, hốc mắt còn đau, nhưng trước mắt anh vẫn là một mảng sương mù mênh mông, anh không nhìn thấy gì cả.
Không nhìn thấy, cũng không làm được gì, cái gì cũng không thể làm được.
Anh muốn gọi điện thoại báo nguy, nhưng điện thoại trong nước căn bản không thể gọi đi xa như vậy, anh thử liên hệ cho giáo viên của Trì Chiếu, nhưng máy đối phương lại báo bận.
Cuối cùng, Phó Nam Ngạn chỉ có thể lựa chọn phương pháp thô sơ mà vụng về nhất, anh để lại tin nhắn cho giáo viên của Trì Chiếu, sau đó đặt vé máy bay chuyến sớm nhất. Ngón tay anh run rẩy không thể kiểm soát, phải ấn rất nhiều lần mới xác nhận được.
Anh bắt taxi ra sân bay rồi lên máy bay với sự giúp đỡ của nhân viên, Phó Nam Ngạn chống gậy dò đường lảo đảo bước đi, mỗi một bước đều thật khó khăn.
Anh rất sốt ruột nhưng lại không thể đi nhanh được, người mù đi lại thực sự khó khăn, không chỉ là con đường tối đen phía trước, mà còn cả những sự ngờ vực của người ngoài. Khi nhân viên ở sân bay giúp Phó Nam Ngạn đi đường riêng để đăng ký, anh nghe thấy rõ hành khách phía sau phẫn nộ nói: “Bị mù còn ra ngoài làm gì? Không phải là lãng phí tài nguyên xã hội à?”
Còn có người cười nhạt nói: “Người mù cũng có đặc quyền? Còn có thể đi đường riêng?”
Đương nhiên cũng có người nhiệt tình đứng ra giúp đỡ, cũng có những người xì xào bàn tán, những tiếng nghị luận xôn xao hòa cùng tâm trạng nôn nóng lúc này của Phó Nam Ngạn, khiến mọi cảm xúc đều trở nên ngổn ngang.
Phó Nam Ngạn mở miệng muốn giải thích, muốn nói người mình yêu bị ngất, anh muốn đi tìm người mình yêu, nhưng thật ra anh có thể đoán được những người đó sẽ bày ra vẻ mặt thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
—— “Anh bị mù thì đi làm gì? Anh có thể chăm sóc người ta được chắc?”
Trong cuộc sống luôn tồn tại người tốt và kẻ xấu, thật ra điều này không liên quan gì tới hoàn cảnh xã hội, cho dù xã hội có tri thức cao đến đâu thì vẫn luôn có những người mang theo thành kiến, bởi vì đôi mắt quá mức quan trọng, mà không nhìn thấy thì có rất nhiều điều bất tiện.
Vô số trải nghiệm hiện lên trong đầu, cuối cùng Phó Nam Ngạn không nói gì mà chỉ ngồi yên tại chỗ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Chúng ta thường nói “Hãy đồng cảm với người khác như chính bản thân mình”, nhưng trong thực tế lại có rất ít người làm được điều này. Hiểu lầm và phân biệt sẽ luôn tồn tại, Phó Nam Ngạn có giải thích cũng không được, anh chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi. Anh loạng choạng chạy tới trường của Trì Chiếu, trên đường đi anh phải hỏi qua vô số người, bởi vì không quen thuộc địa hình giao thông mà bị ngã hai lần, quần áo dính đầy bụi, nhưng cuối cùng anh cũng tìm được rồi.
Lúc này đã là buổi chiều ngày hôm sau. Tối hôm trước giáo viên của Trì Chiếu gọi tới báo rằng họ đã đưa cậu đến bệnh viện, Phó Nam Ngạn bèn tới bệnh viện theo địa chỉ đó. Anh dò đường phía trước, mãi mới tới được cửa phòng bệnh của Trì Chiếu thì đột nhiên bị một người chặn lại.
“Anh là bạn trai của Trì à?”
Là giọng của Mike.
Phó Nam Ngạn từng nghe thấy giọng nói này thông qua điện thoại của Trì Chiếu, chẳng mấy chốc đã nhận ra cậu ta. Anh phớt lờ cậu ta rồi đẩy cửa muốn đi thẳng vào phòng. Mike cười nhạt, trong giọng nói đầy vẻ châm chọc: “Anh tính cứ như vậy xuất hiện trước mặt Trì sao?”
Quần áo Phó Nam Ngạn bám đầy bụi đất, vì quá sốt ruột mà bị té ngã hai lần, đến giờ đầu gối vẫn còn hơi đau, chắc là đã bị xước da rồi. Phó Nam Ngạn không thể nhìn thấy tình trạng của mình nhưng cũng cảm giác được mình đang rất chật vật. Đúng thật là anh đã cố hết sức nhưng vẫn đến muộn, không chỉ do đường xá xa xôi, mà đôi mắt bị tật còn khiến anh phải liên tục hỏi đường, điều này lãng phí rất nhiều thời gian.
“Anh đến muộn quá.” Mike nói, “Chúng tôi đã sắp xếp ổn thoả cho Trì rồi.”
Giọng điệu khinh thường, thậm chí còn mang theo vẻ mỉa mai: “Nhưng cho dù anh có tới kịp cũng vô ích thôi, căn bản anh chẳng giúp gì được cho Trì.”
“Đầu Trì đập vào bàn bị thương, anh có thể giúp cậu ấy bôi thuốc không?”
“Hai ngày này Trì cần có người dìu mới đi được, anh có làm được không?”
“Ngay cả khi Trì ngất xỉu ở bên cạnh anh, nếu không có người khác giúp, anh dám làm sơ cứu cho cậu ấy chắc? Anh làm sao có thể dựa vào sự phán đoán của mình để chẩn đoán tình trạng của cậu ấy, xem sắc mặt của cậu ấy hay đồng tử có dấu hiệu bất thường?”
Mike chất vấn hết câu này tới câu khác, từng lời nói của cậu ta không hề nể nang gì, không đợi Phó Nam Ngạn đáp lại thì cậu ta đã giành trả lời trước.
“Anh không thể.” Cậu ta nói, “Vì đôi mắt của anh, những chuyện này anh đều không thể làm được, nhưng đây chỉ là những điều cơ bản nhất.”
Vết thương ở đầu gối vẫn còn đau, cơn đau lan dọc ra khắp dây thần kinh. Phó Nam Ngạn mở miệng muốn phản bác, nhưng lại không thể không thừa nhận những gì Mike nói đều là sự thật.
Anh thật sự không thể giúp Trì Chiếu bôi thuốc, cũng không có cách nào để dìu Trì Chiếu đi lại, thậm chí còn không thể nhìn thấy những tình trạng cơ bản nhất của Trì Chiếu mà phát hiện ra bệnh tình của Trì Chiếu kịp thời.
Viêm cơ tim cấp tính có dấu hiệu báo trước, đó là sắc mặt tái nhợt, tinh thần thay đổi. Bởi vì Phó Nam Ngạn không nhìn thấy nên không thể phát hiện ra những điều này. Nếu đổi lại lúc ấy là một người bình thường gọi điện thoại với Trì Chiếu, có lẽ sẽ phát hiện ra cậu có gì đó khác thường rồi kịp thời xử lý cho cậu.
“Cho nên tôi thật sự không hiểu tại sao Trì lại chọn anh.” Mike nói, “Trì nói anh ấy rất yêu anh, nói không muốn rời xa anh, vì anh mà anh ấy đã từng từ chối vô số người, còn làm thí nghiệm cả ngày lẫn đêm chỉ vì muốn chữa khỏi đôi mắt cho anh.”
Cậu ta dừng lại một chút, sau đó hỏi anh từng chữ một: “Vậy còn anh thì sao? Ngay cả những điều cơ bản nhất anh cũng không làm được, anh thật sự xứng đáng với tình yêu này sao?”
Anh xứng sao?
Từng lời nói của Mike như lưỡi dao sắc bén, cậu ta không nể nang gì nhưng những lời nói ấy lại rất chân thật. Những gì cậu ta nói Phó Nam Ngạn đều biết, mà tuyệt nhiên không thể phản bác, đây đúng thật là những chuyện anh không làm nổi. Dù cho trong lĩnh vực chuyên môn anh có thành công đến cỡ nào, thì đối mặt với những thứ này anh chỉ đành bất lực.
Con người luôn có rất nhiều việc muốn làm nhưng không thể làm được, dù có tài năng đến đâu thì cũng thế thôi. Đôi mắt của Phó Nam Ngạn khiến anh có rất nhiều tiếc nuối không thể bù đắp, nhiều việc người bình thường có thể làm dễ như trở bàn tay, nhưng với anh lại trở thành điều bất khả thi, quả thật là khiến người ta không thể cam tâm.
Phó Nam Ngạn chưa bao giờ sợ người ngoài phỉ báng hay cạnh tranh với mình. Dù Mike có dùng trăm lời cũng không thể làm tổn thương anh, nhưng vào giây phút này, anh sâu sắc nhận ra mình có quá nhiều thứ “không thể”, khi người anh yêu gặp nguy hiểm mà anh lại không thể làm gì, thứ cảm xúc bất lực mãnh liệt ấy không ngừng trào dâng trong lòng anh.
Bất lực, hoặc có thể nói là tự ti.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro