Cầu tình
Lãnh Sơn Tựu Mộc
2024-07-06 20:07:39
Thẩm An nghe được câu trả lời với giọng điệu không cao không thấp của Lâm Hạc liền thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Lâm Hạc đột nhiên nói: "Vậy bắt đầu đi."
Thẩm An sửng sốt: "Gì cơ? Bắt đầu cái gì?"
Lâm Hạc cau mày, dịch người ngồi sang một bên, ra hiệu cho Thẩm An ngồi xuống: "Chúng ta bắt đầu học, không phải cậu nói sau này sẽ không kéo chân cả lớp sao?"
"Bây giờ á?"
Giọng nói của Lâm Hạc trở nên lạnh lùng: "Chờ đến năm sau à?"
Thẩm An muốn cầu xin Lâm Hạc, nhưng cậu lại không dám lẫn lữa, nhanh chóng đứng dậy ngồi cạnh hắn, ngữ khí có chút chột dạ nói: "Sách của tôi đều để ở trường, tôi quên mang về rồi. "
Mình thậm chí còn không nghĩ đến việc mang về ấy chứ.
Lâm Hạc lấy ra một tờ đề toán chụp đến trước mặt Thẩm An: "Cậu viết trước đi tôi xem." Hắn chỉ biết điểm của Thẩm An kém, nhưng đến mức độ nào thì hắn chưa bao giờ để ý đến, hoặc là nói rằng hắn không chú ý đến điểm số của hầu hết mọi người.
Lâm Hạc đưa cho Thẩm An một cây bút, ngồi bên cạnh cậu tiếp tục học.
Hai mươi phút trôi qua, Thẩm An động tác nhỏ quá nhiều, bàn học ở nhà không rộng rãi như trong trường, mỗi lần cậu đều va vào khuỷu tay của Lâm Hạc, Lâm Hạc mấy lần nhích sang bên cạnh, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào tờ đề của Thẩm An, phát hiện câu hỏi đầu tiên vẫn còn trống.
Lâm Hạc mặc dù đối với thành tích của cậu cũng đã chuẩn bị trước tinh thần, nhưng hắn cũng không ngờ sẽ đến mức này.
"Câu hỏi này đứa lớp 10 (ở đây ý chỉ khối lớp 10, không phải lớp 10 mà em An bị dọa đưa vào) nào cũng có thể giải được."
Thẩm An cắn khóe miệng, sắc mặt thoắt cái nóng bừng, cậu cố chấp thấp giọng tranh luận: "Lúc còn học lớp 10 tôi cũng biết, không biết tại sao giờ quên mất, tôi lúc trước thực sự biết giải mà..."
Lâm Hạc thở ra một hơi, lấy lại bài kiểm tra, sau đó đưa sách toán cho cậu: "Trước tiên đọc sách giáo khoa, hiểu các câu hỏi ví dụ trong đó đã."
"Ò." Thẩm An cầm lấy cuốn sách, sách của Lâm Hạc rất mới, gọn gàng, mở mấy trang ra, trừ thỉnh thoảng có mấy công thức, ngoài ra không còn gì khác, không giống của Thẩm An, ghi chú chưa thấy đâu nhưng hình vẽ bậy lộn xộn lại rất nhiều.
Tối hôm đó, sau khi Thẩm An đọc xong câu hỏi mẫu, Lâm Hạc tìm bản tóm tắt bài học, yêu cầu cậu làm câu hỏi, trong mười câu cậu làm đúng ba câu.
Lâm Hạc nhìn cậu lần lượt sửa bảy câu còn lại, Thẩm An tưởng rằng thế là xong, nhưng Lâm Hạc lại ra thêm mười câu nữa.
Lúc này, mí mắt Thẩm An đã bắt đầu đánh nhau, cảm giác buồn ngủ cuộn lên.
Lâm Hạc lòng bàn tay vỗ bàn, cau mày nói: "Tôi vừa mới đổi số liệu là lại không thể viết lại!"
Thẩm An bị Lâm Hạc làm cho giật mình hoàn hồn lại, thấy Lâm Hạc nghiêm mặt, cậu vội vàng liếc nhìn câu hỏi.
Thẩm An cảm thấy thời gian hôm nay đã vượt xa thời gian nghỉ ngơi bình thường của Lâm Hạc, đây tuyệt đối không phải ảo giác của cậu.
Thẩm An nhăn mặt trả lời, lúc đầu Lâm Hạc đưa ra câu hỏi quá tối giản, cậu căn bản nghe không hiểu, phải giải thích hai ba lần, về sau Lâm Hạc dần dần hiểu được trình độ Thẩm An, hắn cố gắng hết sức giải thích một cách chi tiết.
Thẩm An vốn dĩ đã không theo kịp tiến độ của lớp học, lại còn vắng mặt một thời gian, đã lâu không học, hiện tại còn bị lớp trưởng ấn đầu học bù, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Nhưng Thẩm An vẫn là ngây thơ, cậu vốn cho rằng việc dạy dỗ của Lâm Hạc đã là quá sức với mình rồi, nhưng trên thực tế, Lâm Hạc càng ngày càng bất mãn, hắn không hiểu Thẩm An sao lại sa sút đến mức này, đây chẳng qua chỉ là một bài kiểm tra nhỏ nhằm kiểm tra trình độ, hắn còn chưa chính thức bắt đầu bắt Thẩm An học.
Lúc đó đã là mười hai giờ đêm, Lâm Hạc nhìn thấy Thẩm An đầu gật gà gật gù, sắp sửa mất đi lý trí.
Lâm Hạc đành nói: "Đi ngủ đã."
Thẩm An cảm giác như được tha mạng, chống bàn đứng dậy, bò về giường của mình, chưa đầy mười giây đã thở đều đều.
Lâm Hạc buổi sáng chở Thẩm An đến trường, Thẩm An ngồi sau lưng ngậm một cái bánh bao lớn màu trắng, sáng dậy muộn, không kịp ăn xong bữa sáng ở nhà, cậu lại sợ Lâm Hạc không đưa cậu đi cùng, bắt cậu phải tự mình đi bộ đến trường.
Xe dừng cách trường học một dãy nhà, Thẩm An một mình đi đoạn đường này, cả hai dường như đều không muốn người khác biết quan hệ giữa bọn họ.
Không biết nguyên nhân của Lâm Hạc là gì, chỉ là Thẩm An có lẽ vì tính hư vinh, sợ người khác biết, cậu thậm chí nói với Cố Tần Nhiên cậu đang ở nhà dì, cậu dù sao lúc trước cũng đã nói qua với nó nhà dì của cậu giàu cỡ nào, chỉ là ở nước ngoài quanh năm hiếm khi gặp nhau.
Lâm Hạc trước giờ tự học buổi sáng vào phòng giáo viên, lịch sự gõ cửa hai lần, gọi hai tiếng báo cáo.
Bên ngoài hành lang lớp học, Thẩm An cầm cây xúc xích Cố Tần Nhiên vừa mới mua cho cậu, tầm mắt liếc nhìn bóng lưng Lâm Hạc đi vào phòng giáo viên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, xúc xích bên miệng cũng không ngon nữa.
Không biết Lâm Hạc có thành công hay không.
Cậu cảm thấy Lâm Hạc thực sự rất tốt, miệng cứng lòng mềm, tuy bề ngoài lạnh lùng ít nói nhưng sau khi hứa giúp cậu, hắn thực sự sẽ làm. Lâm Hạc đã giúp đỡ cậu rất nhiều, suy cho cùng hắn vẫn nhớ tình bạn từ nhỏ, mặc dù có chút mâu thuẫn nhưng Thẩm An sớm không còn nhớ rõ. Cậu nói sau này sẽ báo đáp Lâm Hạc, đây là lời thật tâm, dù sao hiện tại cậu sống nhà hắn, ăn nhà hắn, Lâm Hạc thậm chí còn dạy kèm miễn phí cho mình.
Với một học sinh "tài đức vẹn toàn" như vậy, chẳng trách giáo viên chủ nhiệm chọn cậu làm lớp trước cả khi năm học bắt đầu.
Lâm Hạc đứng trong văn phòng đối mặt với cô Trương ngồi ở bàn làm việc.
Cô Trương nhìn thanh niên cao lớn tuấn tú mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng trước mặt, chỉnh lại kính hỏi: "Em tìm cô có việc sao?"
Lâm Hạc bình tĩnh nhìn cô Trương: "Vâng"
Hắn nói: "Em nghe Thẩm An nói cô muốn chuyển cậu ấy đến lớp 10."
Chuyện như vậy dù sao cũng không đến lượt học sinh như Lâm Hạc bình luận, nhưng đối với học sinh lớp một mà nói, Lâm Hạc vẫn luôn là người được hưởng một số ưu đãi đặc biệt.
Cô Trương kiên nhẫn trả lời: "Cô quả thực có kế hoạch này." Cô thực sự có chút kinh ngạc, bởi vì trong ấn tượng của cô, Thẩm An và Lâm Hạc không thân thiết, phải nói là Lâm Hạc không mấy giao tiếp gì với bất kỳ ai trong lớp.
Lâm Hạc cũng không khách khí, sau khi xác định xong liền đi thẳng vào vấn đề: "Nếu sau này điểm của Thẩm An không kéo chân cả lớp, cậu ấy có thể tiếp tục ở lại lớp chúng ta không?"
Cô Trương cười trả lời: "Cô không muốn bất kỳ bạn nào lớp chúng ta rời đi cả, nhưng em xem phiếu điểm của cậu ấy đi." Cô rút ra một mẫu đơn đưa cho Lâm Hạc.
Lâm Hạc nhận phiếu thành tích, nhìn từ hàng cuối cùng, sau đó ánh mắt dừng lại ở kết quả của Cố Tần Nhiên.
Cậu ta thành tích cũng rất kém, nhưng vẫn có thể ở lại lớp A. Lâm Hạc lại nói: "Nếu điểm thi giữa kỳ này của Thẩm An đạt đến điểm của Cố Tần Nhiên, cậu ấy có thể tiếp tục ở lại không ạ?"
Nếu Cố Tần Nhiên điểm như vậy vẫn có được giữ lại, vậy thì không có lý do gì phải đuổi Thẩm An đi.
Cô Trương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng thành tích của Thẩm An kém hơn Cố Tần Nhiên rất nhiều. Kỳ thi giữa kỳ với Thẩm An mà nói thời gian quá ngắn, lớp 10 có lẽ là lựa chọn tốt hơn, Thẩm An kể từ khi vào lớp bởi vì cơ bản không tốt, đến nghe giảng cũng khó khăn..."
Lâm Hạc im lặng đợi cô nói xong, kiên trì nhắc lại vấn đề: "Nếu điểm của Thẩm An có thể đạt đến thứ hạng của Cố Tần Nhiên trong kỳ thi giữa kỳ này, cậu ấy được phép ở lại, vậy thì cô Trương, cuộc thi viết luận cấp thành phố năm nay em có thể tham gia."
Hắn đang trao đổi lợi ích.
Lúc cô Trương tìm Lâm Hạc muốn hắn tham gia cuộc thi viết luận vào tuần trước, Lâm Hạc nghĩ không nghĩ liền từ chối, hắn không có thời gian.
Cô Trương nghe thấy Lâm Hạc nói tiếp: "Sau này em sẽ giúp cậu ấy học."
Nhìn xem, lúc này không những có thời gian tham gia cuộc thi viết luận mà còn có thời gian dạy kèm bạn học.
Những cuộc thi như vậy, học sinh nếu có thể giành được giải thưởng, giáo viên cũng nở mày nở mặt.
Hứa với Lâm Hạc cô Trương cũng không có mất mát gì, nếu thành tích của Thẩm An có thể tăng lên mà không kéo chân cả lớp thì có thể coi như giải quyết được một vấn đề rắc rối.
Hơn nữa, lớp trưởng chưa bao giờ tìm cô nói chuyện, ban đầu cô còn tưởng rằng Lâm Hạc trong lớp không có bạn bè, tính cách hắn quá khép kín, cô chưa từng thấy hắn giao tiếp với những học sinh khác trong lớp bao giờ.
Hóa ra hắn và Thẩm An thực sự là bạn tốt sao?
Cô cuối cùng đành mở miệng đồng ý.
Lại nhìn vẻ mặt của Lâm Hạc, hắn cũng không hề có chút kinh ngạc.
Ở tuổi này, xem ra hắn đã sớm hiểu rõ cách trao đổi giá trị giữa người lớn, với tình huống trăm lợi vô hại như vậy, bán cho Lâm Hạc chút thể diện cũng không sao, mọi người đều vui vẻ, nếu không có tác dụng, giữa kỳ sau chuyển Thẩm An đến lớp 10 cũng không muộn. Hơn nữa, suốt cấp 3 sẽ không chỉ có một cuộc thi viết luận đòi hỏi Lâm Hạc tham gia.
Ngày ấy, trường học đã chi rất nhiều tiền cạnh tranh với các trường khác để có được học sinh này.
Lâm Hạc đang định đi ra khỏi văn phòng đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói với cô Trương: "Em và Thẩm An có thể ngồi cùng nhau được không?"
Thẩm An buổi tối tự học ngủ quên, cậu nằm trên bàn nghiêng đầu ngủ, nhưng giấc ngủ cũng không đặc biệt yên bình.
Cậu gặp ác mộng, nằm mơ thấy Lý Tùy Ân dùng gạch đuổi theo, đánh cậu một đầu máu, nó bắt cậu phải quỳ xuống gọi nó là ông, đánh đến mức mặt mũi cậu đều bầm tím còn bắt cậu xin lỗi, cậu không dễ dàng gì thoát ra được thục mạng bỏ chạy, nhưng khi cậu chạy, con đường dưới chân biến thành một bài kiểm tra lớn không có ranh giới.
Câu hỏi dưới chân cậu không hiểu được câu nào.
Sau đó Lâm Hạc đột nhiên nói: "Vậy bắt đầu đi."
Thẩm An sửng sốt: "Gì cơ? Bắt đầu cái gì?"
Lâm Hạc cau mày, dịch người ngồi sang một bên, ra hiệu cho Thẩm An ngồi xuống: "Chúng ta bắt đầu học, không phải cậu nói sau này sẽ không kéo chân cả lớp sao?"
"Bây giờ á?"
Giọng nói của Lâm Hạc trở nên lạnh lùng: "Chờ đến năm sau à?"
Thẩm An muốn cầu xin Lâm Hạc, nhưng cậu lại không dám lẫn lữa, nhanh chóng đứng dậy ngồi cạnh hắn, ngữ khí có chút chột dạ nói: "Sách của tôi đều để ở trường, tôi quên mang về rồi. "
Mình thậm chí còn không nghĩ đến việc mang về ấy chứ.
Lâm Hạc lấy ra một tờ đề toán chụp đến trước mặt Thẩm An: "Cậu viết trước đi tôi xem." Hắn chỉ biết điểm của Thẩm An kém, nhưng đến mức độ nào thì hắn chưa bao giờ để ý đến, hoặc là nói rằng hắn không chú ý đến điểm số của hầu hết mọi người.
Lâm Hạc đưa cho Thẩm An một cây bút, ngồi bên cạnh cậu tiếp tục học.
Hai mươi phút trôi qua, Thẩm An động tác nhỏ quá nhiều, bàn học ở nhà không rộng rãi như trong trường, mỗi lần cậu đều va vào khuỷu tay của Lâm Hạc, Lâm Hạc mấy lần nhích sang bên cạnh, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào tờ đề của Thẩm An, phát hiện câu hỏi đầu tiên vẫn còn trống.
Lâm Hạc mặc dù đối với thành tích của cậu cũng đã chuẩn bị trước tinh thần, nhưng hắn cũng không ngờ sẽ đến mức này.
"Câu hỏi này đứa lớp 10 (ở đây ý chỉ khối lớp 10, không phải lớp 10 mà em An bị dọa đưa vào) nào cũng có thể giải được."
Thẩm An cắn khóe miệng, sắc mặt thoắt cái nóng bừng, cậu cố chấp thấp giọng tranh luận: "Lúc còn học lớp 10 tôi cũng biết, không biết tại sao giờ quên mất, tôi lúc trước thực sự biết giải mà..."
Lâm Hạc thở ra một hơi, lấy lại bài kiểm tra, sau đó đưa sách toán cho cậu: "Trước tiên đọc sách giáo khoa, hiểu các câu hỏi ví dụ trong đó đã."
"Ò." Thẩm An cầm lấy cuốn sách, sách của Lâm Hạc rất mới, gọn gàng, mở mấy trang ra, trừ thỉnh thoảng có mấy công thức, ngoài ra không còn gì khác, không giống của Thẩm An, ghi chú chưa thấy đâu nhưng hình vẽ bậy lộn xộn lại rất nhiều.
Tối hôm đó, sau khi Thẩm An đọc xong câu hỏi mẫu, Lâm Hạc tìm bản tóm tắt bài học, yêu cầu cậu làm câu hỏi, trong mười câu cậu làm đúng ba câu.
Lâm Hạc nhìn cậu lần lượt sửa bảy câu còn lại, Thẩm An tưởng rằng thế là xong, nhưng Lâm Hạc lại ra thêm mười câu nữa.
Lúc này, mí mắt Thẩm An đã bắt đầu đánh nhau, cảm giác buồn ngủ cuộn lên.
Lâm Hạc lòng bàn tay vỗ bàn, cau mày nói: "Tôi vừa mới đổi số liệu là lại không thể viết lại!"
Thẩm An bị Lâm Hạc làm cho giật mình hoàn hồn lại, thấy Lâm Hạc nghiêm mặt, cậu vội vàng liếc nhìn câu hỏi.
Thẩm An cảm thấy thời gian hôm nay đã vượt xa thời gian nghỉ ngơi bình thường của Lâm Hạc, đây tuyệt đối không phải ảo giác của cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm An nhăn mặt trả lời, lúc đầu Lâm Hạc đưa ra câu hỏi quá tối giản, cậu căn bản nghe không hiểu, phải giải thích hai ba lần, về sau Lâm Hạc dần dần hiểu được trình độ Thẩm An, hắn cố gắng hết sức giải thích một cách chi tiết.
Thẩm An vốn dĩ đã không theo kịp tiến độ của lớp học, lại còn vắng mặt một thời gian, đã lâu không học, hiện tại còn bị lớp trưởng ấn đầu học bù, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Nhưng Thẩm An vẫn là ngây thơ, cậu vốn cho rằng việc dạy dỗ của Lâm Hạc đã là quá sức với mình rồi, nhưng trên thực tế, Lâm Hạc càng ngày càng bất mãn, hắn không hiểu Thẩm An sao lại sa sút đến mức này, đây chẳng qua chỉ là một bài kiểm tra nhỏ nhằm kiểm tra trình độ, hắn còn chưa chính thức bắt đầu bắt Thẩm An học.
Lúc đó đã là mười hai giờ đêm, Lâm Hạc nhìn thấy Thẩm An đầu gật gà gật gù, sắp sửa mất đi lý trí.
Lâm Hạc đành nói: "Đi ngủ đã."
Thẩm An cảm giác như được tha mạng, chống bàn đứng dậy, bò về giường của mình, chưa đầy mười giây đã thở đều đều.
Lâm Hạc buổi sáng chở Thẩm An đến trường, Thẩm An ngồi sau lưng ngậm một cái bánh bao lớn màu trắng, sáng dậy muộn, không kịp ăn xong bữa sáng ở nhà, cậu lại sợ Lâm Hạc không đưa cậu đi cùng, bắt cậu phải tự mình đi bộ đến trường.
Xe dừng cách trường học một dãy nhà, Thẩm An một mình đi đoạn đường này, cả hai dường như đều không muốn người khác biết quan hệ giữa bọn họ.
Không biết nguyên nhân của Lâm Hạc là gì, chỉ là Thẩm An có lẽ vì tính hư vinh, sợ người khác biết, cậu thậm chí nói với Cố Tần Nhiên cậu đang ở nhà dì, cậu dù sao lúc trước cũng đã nói qua với nó nhà dì của cậu giàu cỡ nào, chỉ là ở nước ngoài quanh năm hiếm khi gặp nhau.
Lâm Hạc trước giờ tự học buổi sáng vào phòng giáo viên, lịch sự gõ cửa hai lần, gọi hai tiếng báo cáo.
Bên ngoài hành lang lớp học, Thẩm An cầm cây xúc xích Cố Tần Nhiên vừa mới mua cho cậu, tầm mắt liếc nhìn bóng lưng Lâm Hạc đi vào phòng giáo viên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, xúc xích bên miệng cũng không ngon nữa.
Không biết Lâm Hạc có thành công hay không.
Cậu cảm thấy Lâm Hạc thực sự rất tốt, miệng cứng lòng mềm, tuy bề ngoài lạnh lùng ít nói nhưng sau khi hứa giúp cậu, hắn thực sự sẽ làm. Lâm Hạc đã giúp đỡ cậu rất nhiều, suy cho cùng hắn vẫn nhớ tình bạn từ nhỏ, mặc dù có chút mâu thuẫn nhưng Thẩm An sớm không còn nhớ rõ. Cậu nói sau này sẽ báo đáp Lâm Hạc, đây là lời thật tâm, dù sao hiện tại cậu sống nhà hắn, ăn nhà hắn, Lâm Hạc thậm chí còn dạy kèm miễn phí cho mình.
Với một học sinh "tài đức vẹn toàn" như vậy, chẳng trách giáo viên chủ nhiệm chọn cậu làm lớp trước cả khi năm học bắt đầu.
Lâm Hạc đứng trong văn phòng đối mặt với cô Trương ngồi ở bàn làm việc.
Cô Trương nhìn thanh niên cao lớn tuấn tú mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng trước mặt, chỉnh lại kính hỏi: "Em tìm cô có việc sao?"
Lâm Hạc bình tĩnh nhìn cô Trương: "Vâng"
Hắn nói: "Em nghe Thẩm An nói cô muốn chuyển cậu ấy đến lớp 10."
Chuyện như vậy dù sao cũng không đến lượt học sinh như Lâm Hạc bình luận, nhưng đối với học sinh lớp một mà nói, Lâm Hạc vẫn luôn là người được hưởng một số ưu đãi đặc biệt.
Cô Trương kiên nhẫn trả lời: "Cô quả thực có kế hoạch này." Cô thực sự có chút kinh ngạc, bởi vì trong ấn tượng của cô, Thẩm An và Lâm Hạc không thân thiết, phải nói là Lâm Hạc không mấy giao tiếp gì với bất kỳ ai trong lớp.
Lâm Hạc cũng không khách khí, sau khi xác định xong liền đi thẳng vào vấn đề: "Nếu sau này điểm của Thẩm An không kéo chân cả lớp, cậu ấy có thể tiếp tục ở lại lớp chúng ta không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô Trương cười trả lời: "Cô không muốn bất kỳ bạn nào lớp chúng ta rời đi cả, nhưng em xem phiếu điểm của cậu ấy đi." Cô rút ra một mẫu đơn đưa cho Lâm Hạc.
Lâm Hạc nhận phiếu thành tích, nhìn từ hàng cuối cùng, sau đó ánh mắt dừng lại ở kết quả của Cố Tần Nhiên.
Cậu ta thành tích cũng rất kém, nhưng vẫn có thể ở lại lớp A. Lâm Hạc lại nói: "Nếu điểm thi giữa kỳ này của Thẩm An đạt đến điểm của Cố Tần Nhiên, cậu ấy có thể tiếp tục ở lại không ạ?"
Nếu Cố Tần Nhiên điểm như vậy vẫn có được giữ lại, vậy thì không có lý do gì phải đuổi Thẩm An đi.
Cô Trương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng thành tích của Thẩm An kém hơn Cố Tần Nhiên rất nhiều. Kỳ thi giữa kỳ với Thẩm An mà nói thời gian quá ngắn, lớp 10 có lẽ là lựa chọn tốt hơn, Thẩm An kể từ khi vào lớp bởi vì cơ bản không tốt, đến nghe giảng cũng khó khăn..."
Lâm Hạc im lặng đợi cô nói xong, kiên trì nhắc lại vấn đề: "Nếu điểm của Thẩm An có thể đạt đến thứ hạng của Cố Tần Nhiên trong kỳ thi giữa kỳ này, cậu ấy được phép ở lại, vậy thì cô Trương, cuộc thi viết luận cấp thành phố năm nay em có thể tham gia."
Hắn đang trao đổi lợi ích.
Lúc cô Trương tìm Lâm Hạc muốn hắn tham gia cuộc thi viết luận vào tuần trước, Lâm Hạc nghĩ không nghĩ liền từ chối, hắn không có thời gian.
Cô Trương nghe thấy Lâm Hạc nói tiếp: "Sau này em sẽ giúp cậu ấy học."
Nhìn xem, lúc này không những có thời gian tham gia cuộc thi viết luận mà còn có thời gian dạy kèm bạn học.
Những cuộc thi như vậy, học sinh nếu có thể giành được giải thưởng, giáo viên cũng nở mày nở mặt.
Hứa với Lâm Hạc cô Trương cũng không có mất mát gì, nếu thành tích của Thẩm An có thể tăng lên mà không kéo chân cả lớp thì có thể coi như giải quyết được một vấn đề rắc rối.
Hơn nữa, lớp trưởng chưa bao giờ tìm cô nói chuyện, ban đầu cô còn tưởng rằng Lâm Hạc trong lớp không có bạn bè, tính cách hắn quá khép kín, cô chưa từng thấy hắn giao tiếp với những học sinh khác trong lớp bao giờ.
Hóa ra hắn và Thẩm An thực sự là bạn tốt sao?
Cô cuối cùng đành mở miệng đồng ý.
Lại nhìn vẻ mặt của Lâm Hạc, hắn cũng không hề có chút kinh ngạc.
Ở tuổi này, xem ra hắn đã sớm hiểu rõ cách trao đổi giá trị giữa người lớn, với tình huống trăm lợi vô hại như vậy, bán cho Lâm Hạc chút thể diện cũng không sao, mọi người đều vui vẻ, nếu không có tác dụng, giữa kỳ sau chuyển Thẩm An đến lớp 10 cũng không muộn. Hơn nữa, suốt cấp 3 sẽ không chỉ có một cuộc thi viết luận đòi hỏi Lâm Hạc tham gia.
Ngày ấy, trường học đã chi rất nhiều tiền cạnh tranh với các trường khác để có được học sinh này.
Lâm Hạc đang định đi ra khỏi văn phòng đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói với cô Trương: "Em và Thẩm An có thể ngồi cùng nhau được không?"
Thẩm An buổi tối tự học ngủ quên, cậu nằm trên bàn nghiêng đầu ngủ, nhưng giấc ngủ cũng không đặc biệt yên bình.
Cậu gặp ác mộng, nằm mơ thấy Lý Tùy Ân dùng gạch đuổi theo, đánh cậu một đầu máu, nó bắt cậu phải quỳ xuống gọi nó là ông, đánh đến mức mặt mũi cậu đều bầm tím còn bắt cậu xin lỗi, cậu không dễ dàng gì thoát ra được thục mạng bỏ chạy, nhưng khi cậu chạy, con đường dưới chân biến thành một bài kiểm tra lớn không có ranh giới.
Câu hỏi dưới chân cậu không hiểu được câu nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro