Anh Là Ai?
Khuê Gia
2024-07-21 22:02:33
Tối muộn hôm đó, Phượng nhận được điện thoại của Tuệ. Đã lâu rồi Phượng không liên lạc được với cô bạn bận rộn này.
Nhưng Phượng hiểu nếu suốt một thời gian dài điện thoại không thông, chứng tỏ Tuệ đang đi nằm vùng quay trộm nhóm giang hồ bảo kê chợ, hay lên miền núi quay phóng sự gì đó.
Cô bạn phóng viên này thực sự mất đi khả năng xác định đêm ngày, gần khuya rồi còn gọi cho Phượng. Tuy nhiên nội dung Tuệ thông báo khiến cô vô cùng quan tâm.
“Này, tôi đã hỏi thăm rồi, mấy chị đẹp bên ban doanh nghiệp khẳng định trong nước hiện không có doanh nhân trẻ lẫy lừng nào tên là “Ba” nhé.”
Phượng ngạc nhiên:
“Không có?”
Tuệ đáp chắc nịch:
“Khẳng định không.”
Tuệ nói thêm:
“Thời đại nào rồi bà, làm gì có ai đặt cái tên như ông chú đó nữa. Cơ mà mấy chị ban doanh nghiệp nói biết đâu “anh Ba” mà bà tìm là một chủ doanh nghiệp nho nhỏ nào đó. Bây giờ trong nước cái danh giám đốc nhan nhản như lợn con. Mấy vị chủ doanh nghiệp nhỏ mấy bà ấy không nhớ hết đâu.”
Ngẫm tới thái độ dè dặt và cung kính của đám người thượng lưu dành cho anh, Phượng gạt đi khả năng Tuệ vừa bàn đến. Cô hỏi:
“Bà có nghĩ…người này…kiểu như là nhân vật có vai vế trong thế giới ngầm hay gì đó không? Tôi thấy ai cũng sợ anh ấy.”
Tuệ suy nghĩ vài giây rồi đáp.
“Nếu “anh Ba” là xã hội đen thì phóng viên ban phóng sự điều tra như tôi đã nghe ngóng được rồi. Cái tên này lạ lẫm. Cánh nhà báo chúng tôi còn chưa nghe đến bao giờ.”
Gần đây, có một nghi ngờ dấy lên trong lòng Phượng. Cô ngập ngừng hỏi Tuệ:
“Tuệ, bà có thông tin gì về…gia đình lãnh đạo tập đoàn CCorp không?
Câu này Tuệ chẳng cần nghĩ đã trả lời luôn.
“Đương nhiên, cái này không phải cả nước đều biết sao? Chủ tịch tập đoàn CCorp là ông Hoàng Nguyên. “
“Điều cả nước đều biết tôi còn cần phải hỏi bà sao? Ý tôi là bà có nghe ngóng được thông tin nào về những thành viên trong gia đình quyền lực này không? Vợ ông Hoàng Nguyên là ai? Bà ấy có nắm quyền điều hành công ty không? Nhà mấy con trai mấy con gái. Bao nhiêu tuổi? Đang làm gì? Ở đâu?”
Tuệ cắt ngang:
“Dừng, dừng. Sao bà lại hứng thú với CCorp thế?”
Không cho Phượng dông dài, Tuệ nói.
“Bà đúng là dân nghệ thuật bay bổng, chẳng để ý tới tình hình thời sự kinh tế gì cả. Để tôi quán triệt luôn để bà đỡ mất công điều tra. Nghe mấy chú ở tòa soạn tôi kể, mọi thông tin cá nhân về các thành viên trong gia đình Chủ tịch Hoàng Nguyên đều là tuyệt mật.
Nhà họ có mấy người, danh tính từng người thế nào, có những ai nắm cổ phần công ty, vân…vân, mọi thông tin này đều được bảo mật và giới truyền thông tuyệt đối không được phép tự ý công bố.”
Phượng há hốc mồm.
“Vậy luôn?”
Ở đầu bên kia, Tuệ gật đầu.
“Người duy nhất xuất hiện trên mặt báo là Chủ tịch tập đoàn CCorp, ông Hoàng Nguyên. Có rất nhiều doanh nhân thích công khai gia đình tốt đẹp để xây dựng hình ảnh cho bản thân. Đối lập với cái đám làm màu đó, gia đình Hoàng Nguyên từ chối điều ấy. Họ cực kỳ kín tiếng.
Nghe đồn con cái của ông Hoàng Nguyên còn không theo họ cha, sinh sống và học tập ở nước ngoài kia mà.
Gia đình Hoàng Nguyên là bí mật đối với giới truyền thông và công chúng. Chỉ có vòng tròn giới thượng lưu tự hiểu với nhau thôi.”
Phượng ôm trán, lén thở dài. Biết điều mình có thể tìm hiểu chỉ dừng tới đây, cô cảm ơn Tuệ rồi cúp máy.
Quả nhiên là CCorp đều là bí mật. Nhưng có một điều Phượng biết rõ, người ra lệnh ém nhẹm thông tin về vụ án của cô không phải Chủ tịch Hoàng Nguyên.
Năm đó Chủ tịch Hoàng Nguyên trao lại toàn bộ quyền điều hành cho người thừa kế tập đoàn, còn bản thân lui về vị trí giám sát. Báo đài đăng tin tức rầm rộ, đương nhiên Phượng cũng biết.
Tuy nhiên, họ chỉ thông báo việc chuyển giao quyền lực, tuyệt đối không dám viết một chữ về người thừa kế tập đoàn bí ẩn kia.
Sau đó, Phượng chết.
Xác của cô bị ném ở công trường xây dựng, nơi sẽ trở thành khu vui chơi giải trí lớn nhất khu vực của tập đoàn CCorp. Để tránh một công trình nghìn tỷ dính dáng tới một vụ án chấn động dư luận, CCorp đã ảnh hưởng truyền thông để bưng bít vụ án này.
CCorp không nhúng tay trực tiếp vào nỗi oan khuất của cô, nhưng là tác nhân chính gây ra điều đó. Không có sự giám sát và phán xét của dư luận, lão Tiến Phước tìm cách chạy án cho con trai và đồng bọn. Trắng trơn hơn, lão làm bằng chứng giả, đổ mọi tội lỗi lên đầu cô.
Và thế là Tiến Đạt cùng bốn tên đàn em vui vẻ trắng án.
Còn cô thì chết trong tra tấn và nhục nhã.
Cô tái sinh trong đau đớn và tuyệt vọng.
Vậy nên, nỗi hận thù này ngoài ba cha con Tiến Phước, còn tính lên đầu người thừa kế tập đoàn CCorp.
Nhưng nhân vật này cách cô thật xa. Như thế dù cô có nỗ lực thế nào cũng không tài nào chạm tới.
Còn về anh…
Trực giác mách bảo rằng anh sẽ không hại cô. Nhưng đồng thời, bí ẩn về thân phận của anh khiến cô bất an.
Cô không thể gánh bất cứ rủi ro nào.
Nhưng Phượng hiểu nếu suốt một thời gian dài điện thoại không thông, chứng tỏ Tuệ đang đi nằm vùng quay trộm nhóm giang hồ bảo kê chợ, hay lên miền núi quay phóng sự gì đó.
Cô bạn phóng viên này thực sự mất đi khả năng xác định đêm ngày, gần khuya rồi còn gọi cho Phượng. Tuy nhiên nội dung Tuệ thông báo khiến cô vô cùng quan tâm.
“Này, tôi đã hỏi thăm rồi, mấy chị đẹp bên ban doanh nghiệp khẳng định trong nước hiện không có doanh nhân trẻ lẫy lừng nào tên là “Ba” nhé.”
Phượng ngạc nhiên:
“Không có?”
Tuệ đáp chắc nịch:
“Khẳng định không.”
Tuệ nói thêm:
“Thời đại nào rồi bà, làm gì có ai đặt cái tên như ông chú đó nữa. Cơ mà mấy chị ban doanh nghiệp nói biết đâu “anh Ba” mà bà tìm là một chủ doanh nghiệp nho nhỏ nào đó. Bây giờ trong nước cái danh giám đốc nhan nhản như lợn con. Mấy vị chủ doanh nghiệp nhỏ mấy bà ấy không nhớ hết đâu.”
Ngẫm tới thái độ dè dặt và cung kính của đám người thượng lưu dành cho anh, Phượng gạt đi khả năng Tuệ vừa bàn đến. Cô hỏi:
“Bà có nghĩ…người này…kiểu như là nhân vật có vai vế trong thế giới ngầm hay gì đó không? Tôi thấy ai cũng sợ anh ấy.”
Tuệ suy nghĩ vài giây rồi đáp.
“Nếu “anh Ba” là xã hội đen thì phóng viên ban phóng sự điều tra như tôi đã nghe ngóng được rồi. Cái tên này lạ lẫm. Cánh nhà báo chúng tôi còn chưa nghe đến bao giờ.”
Gần đây, có một nghi ngờ dấy lên trong lòng Phượng. Cô ngập ngừng hỏi Tuệ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tuệ, bà có thông tin gì về…gia đình lãnh đạo tập đoàn CCorp không?
Câu này Tuệ chẳng cần nghĩ đã trả lời luôn.
“Đương nhiên, cái này không phải cả nước đều biết sao? Chủ tịch tập đoàn CCorp là ông Hoàng Nguyên. “
“Điều cả nước đều biết tôi còn cần phải hỏi bà sao? Ý tôi là bà có nghe ngóng được thông tin nào về những thành viên trong gia đình quyền lực này không? Vợ ông Hoàng Nguyên là ai? Bà ấy có nắm quyền điều hành công ty không? Nhà mấy con trai mấy con gái. Bao nhiêu tuổi? Đang làm gì? Ở đâu?”
Tuệ cắt ngang:
“Dừng, dừng. Sao bà lại hứng thú với CCorp thế?”
Không cho Phượng dông dài, Tuệ nói.
“Bà đúng là dân nghệ thuật bay bổng, chẳng để ý tới tình hình thời sự kinh tế gì cả. Để tôi quán triệt luôn để bà đỡ mất công điều tra. Nghe mấy chú ở tòa soạn tôi kể, mọi thông tin cá nhân về các thành viên trong gia đình Chủ tịch Hoàng Nguyên đều là tuyệt mật.
Nhà họ có mấy người, danh tính từng người thế nào, có những ai nắm cổ phần công ty, vân…vân, mọi thông tin này đều được bảo mật và giới truyền thông tuyệt đối không được phép tự ý công bố.”
Phượng há hốc mồm.
“Vậy luôn?”
Ở đầu bên kia, Tuệ gật đầu.
“Người duy nhất xuất hiện trên mặt báo là Chủ tịch tập đoàn CCorp, ông Hoàng Nguyên. Có rất nhiều doanh nhân thích công khai gia đình tốt đẹp để xây dựng hình ảnh cho bản thân. Đối lập với cái đám làm màu đó, gia đình Hoàng Nguyên từ chối điều ấy. Họ cực kỳ kín tiếng.
Nghe đồn con cái của ông Hoàng Nguyên còn không theo họ cha, sinh sống và học tập ở nước ngoài kia mà.
Gia đình Hoàng Nguyên là bí mật đối với giới truyền thông và công chúng. Chỉ có vòng tròn giới thượng lưu tự hiểu với nhau thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phượng ôm trán, lén thở dài. Biết điều mình có thể tìm hiểu chỉ dừng tới đây, cô cảm ơn Tuệ rồi cúp máy.
Quả nhiên là CCorp đều là bí mật. Nhưng có một điều Phượng biết rõ, người ra lệnh ém nhẹm thông tin về vụ án của cô không phải Chủ tịch Hoàng Nguyên.
Năm đó Chủ tịch Hoàng Nguyên trao lại toàn bộ quyền điều hành cho người thừa kế tập đoàn, còn bản thân lui về vị trí giám sát. Báo đài đăng tin tức rầm rộ, đương nhiên Phượng cũng biết.
Tuy nhiên, họ chỉ thông báo việc chuyển giao quyền lực, tuyệt đối không dám viết một chữ về người thừa kế tập đoàn bí ẩn kia.
Sau đó, Phượng chết.
Xác của cô bị ném ở công trường xây dựng, nơi sẽ trở thành khu vui chơi giải trí lớn nhất khu vực của tập đoàn CCorp. Để tránh một công trình nghìn tỷ dính dáng tới một vụ án chấn động dư luận, CCorp đã ảnh hưởng truyền thông để bưng bít vụ án này.
CCorp không nhúng tay trực tiếp vào nỗi oan khuất của cô, nhưng là tác nhân chính gây ra điều đó. Không có sự giám sát và phán xét của dư luận, lão Tiến Phước tìm cách chạy án cho con trai và đồng bọn. Trắng trơn hơn, lão làm bằng chứng giả, đổ mọi tội lỗi lên đầu cô.
Và thế là Tiến Đạt cùng bốn tên đàn em vui vẻ trắng án.
Còn cô thì chết trong tra tấn và nhục nhã.
Cô tái sinh trong đau đớn và tuyệt vọng.
Vậy nên, nỗi hận thù này ngoài ba cha con Tiến Phước, còn tính lên đầu người thừa kế tập đoàn CCorp.
Nhưng nhân vật này cách cô thật xa. Như thế dù cô có nỗ lực thế nào cũng không tài nào chạm tới.
Còn về anh…
Trực giác mách bảo rằng anh sẽ không hại cô. Nhưng đồng thời, bí ẩn về thân phận của anh khiến cô bất an.
Cô không thể gánh bất cứ rủi ro nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro