Thịt Phượng Hoàng

Hai Lời Thề Đơn Phương

Khuê Gia

2024-07-21 22:02:33

Bọc chăn trông như cái mai rùa rúm ró, chẳng có chút tính năng bảo vệ nào. Khi Minh vừa nói xong, cậu thấy nó run lên. Dường như Minh cũng nghe thấy tiếng An nức nở.

Quả nhiên, không có vỏ bọc nào có thể giúp con người trốn tránh khỏi thực tại đau khổ. Sự an toàn giả dối ấy chỉ do người ta tự tưởng tượng ra mà thôi.

Minh vội vã nhớ lại mục đích của mình đến đây ngày hôm nay.

Cậu cởi chiếc balo sau lưng, nhanh chóng kéo khóa, mở chiếc túi ra. Bên trong balo là những mô hình robot trân quý nhất của Minh.

Minh dùng cả hai tay ôm chúng lên, đặt lên giường. Giọng cậu nghẹn đắng, pha chút lo lắng, nói.

“An, cậu xem tớ mang cái gì tới này.”

Cái mai vẫn không động đậy. Minh đứng im lặng, chờ đợi. Gian phòng bao trùm bởi tiếng hít thở sụt sịt của Minh và đờm đặc nghẹt trong mũi cậu.

Cuối cùng, sau vài phút, một góc chăn hé ra.

Minh mừng rỡ, bởi cuối cùng An cũng chịu nhìn mặt cậu.

Nhưng đến khi khuôn mặt hốc hác trơ xương của An lộ ra trước ánh sáng, Minh nghe thấy tiếng trái tim mình chìm nghỉm. Nước mắt mới lặng yên lại dâng lên. Vì lo làm kinh sợ tới An, Minh gắng đè chúng xuống.

Cậu cố nói bằng giọng điềm nhiên nhất có thể.

“Này, An. Sợ cậu chán, tớ mang robot đến, tặng cho cậu này.”

Nói đoạn, Minh nhét hết chỗ robot vào trong ổ chăn của An. Minh mím môi, nhìn An gương mặt đang đờ ra. Đôi mắt của An sâu hoắm thất thần. Chẳng còn sáng ngời nhanh nhẹn như trước đây. Làm thế nào để mang An ngày xưa trở lại bây giờ?

Minh nghĩ cậu có thể kìm lại nước mắt. Đôi khi, giả vờ mạnh mẽ còn khổ sở hơn để cảm xúc ùa ra. Minh cố gắng nói thật chậm, hướng ánh nhìn của mình xuống ga giường. Vì nếu để tầm mắt của mình lên An, cậu sợ bản thân không gằn nổi nữa.

Minh nói, bằng giọng bình thản nhất có thể.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đây là robot có thể hóa thành khổng lồ. Con này có khả năng phóng ra điện. Con này đánh nhau dưới nước giỏi nhất. Con này có thể điều khiển sóng âm, đánh bay kẻ thù…”

Minh mím môi, đôi mắt liếc lên gương mặt ngờ nghệch của An trong chốc lát.

“Tớ tặng tất cả bọn chúng cho cậu. Có robot biến hình bảo vệ cậu rồi, không ai có thể hại cậu nữa. Vì thế An ơi, đừng sợ.”

“Và tớ, cũng sẽ dùng toàn bộ thời gian còn lại của mình để bảo vệ cậu”, lúc ấy, Minh đã thề như vậy. Nhưng cậu chỉ dám thề trong lòng mà không thể nói ra.

Dù vậy, mặc kệ Minh nỗ lực thế nào, An của nửa tháng trước đó không bao giờ trở về.

Sau một thời gian điều trị tích cực, tình trạng thể chất và tinh thần của An đều có chuyển biến tốt. Tuy nhiên, An của cái thời vô tư và hoạt bát đã rời xa.

An trở nên trầm tĩnh. Quá trầm tĩnh với một đứa trẻ ở độ tuổi tiểu học.

Ít nói, lãnh đạm và xa cách. An không còn thích tụ tập với đám đông hay chơi với những người bạn trước kia cậu rất thân. Dù An vẫn là một đứa trẻ ngoan và một quý ông nhỏ lịch thiệp. Nhưng từ lúc nào, cậu đã giăng lên một lớp kết giới tàng hình, ngăn cách bản thân với tất cả ở một khoảng cách an toàn. Không một ai, có thể bước chân vào vũ trụ bao la, mênh mông, tối đen và cô đơn của An.

Ngay khi trạng thái của An tạm trở về trạng thái ổn định. Việc đầu tiên cậu làm là chờ chú Hoàng Nguyên tìm một người.

Sau hai ngày, đội thám tử tư ủ dột quay về và nói rằng họ đã tìm kiếm ba làng quanh đó. Không có cô bé trong độ tuổi mẫu giáo, sống trong gia đình có hai hoặc ba anh em mang đặc trưng như An miêu tả hết.

Khi nghe bố nói vậy, An cúi gằm mặt, im lặng, ôm bình nước màu xanh chặt hơn.

Thấy An buồn hẳn, Hoàng Nguyên liền nói sẽ tiếp tục mở rộng tìm kiếm cho đến khi thấy cô bé kia. An liền lắc đầu, bảo rằng.

“Không cần. Em ấy sẽ tìm con.”

Còn một thay đổi khác, An chuyển sang họ mẹ.

Sau vụ bắt cóc gây chấn động ấy, gia đình Hoàng Nguyên nhận thức sâu sắc hơn bao giờ hết về sự an toàn của họ. Vị thế càng cao, đe dọa càng lớn. Gia đình họ quyết định chìa khóa cho sự an toàn này phải là “bảo mật”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ ngày ấy, công chúng không nghe thấy bất cứ thông tin gì về gia đình Hoàng Nguyên, ngoài các thành quả kinh doanh của tập đoàn CCorp. Thậm chí, họ còn không biết Chủ tịch Hoàng Nguyên có mấy người con, trai hay gái, hiện tại thế nào?

Riêng một bộ phận nhỏ trong giới thượng lưu biết tin mật, thì cũng chỉ có thể thì thầm nho nhỏ với nhau trong các buổi gặp mặt.

Đâu có gã điên nào dám công khai hay khoác lác tin tức trước mặt người khác. Bởi ai cũng biết, Hoàng Nguyên là nhân vật đáng sợ. Phu nhân của ông, Thái Hương, càng không phải dạng quý bà ngồi chơi hưởng phúc.

Đồng thời, ông Hoàng Nguyên phát triển một đội đặc vụ chuyên trách đảm bảo an toàn của các thành viên trong gia đình. Người ta đồn đoán rằng ông đã rót cả triệu đô vào việc huấn luyện và duy trì đội đặc nhiệm, vệ sĩ mà cả năm không biết dùng được mấy lần đó.

Có lẽ chỉ riêng người trong cuộc là Hoàng Nguyên và Thái Hương tin tưởng rằng từng đồng họ tiêu vào bảo an đều xứng đáng.

Thấm thoát, mười tám năm trôi qua.

Thái tử của tập đoàn CCorp trở thành một nhân vật tiếng tăm trong giới doan nhân. Vốn thân phận của anh là một sự thật không ai dám cất thành lời, tất cả cung kính gọi Phan Nhật An hai tiếng “anh Ba”.

Tuy nhiên, không ai biết được nguồn gốc của biệt danh này từ đâu và tại sao tất cả lại gọi anh như vậy.

Những con robot biến hình quý giá của Minh được xếp ngăn nắp trên tủ đặt trong phòng ngủ của An. Chúng là minh chứng cho lời thề độc năm nào của Minh. Rằng Minh sẽ dành suốt quãng đời còn lại để chuộc tội cho sai lầm năm nào.

Người thay đổi sau vụ bắt cóc, không chỉ riêng An.

Minh, từ một cậu nhóc hay chảnh chọe ganh tị với An, nay đã trở thành một người đàn ông.

Trong mắt người đời, đôi bạn từ nhỏ này hệt đôi đũa cọc cạch. An lãnh đạm, xa cách. Minh đào hoa, dễ gần. An là VVIP của mọi bữa tiệc, tuy anh thường tránh chúng. Còn Minh không ngừng nghỉ kéo An vào mọi cuộc vui. Minh luôn nhiệt tình, mặc cho An hời hợt, lạnh nhạt đến đâu. Minh chẳng khác nào con Husky ngốc nghếch, hớn hở quấn chủ không ngừng.

Mọi việc, đều có nguyên cớ của nó.

Cuối cùng, về bình nước xanh nhựa in hình Ong vàng đánh dấu hình chú gà xiêu vẹo dưới đáy. Nay nó đã bạc màu, loang lổ các mảng màu bết dính vào nhau. Nhưng bình nước ấy đang nằm vẹn nguyên trong một ô tủ kín tại phòng làm việc của An. Giữ gìn, bảo vệ kỹ càng. Hệt như cách anh trân trọng lời hứa năm nào.

Hãy tìm anh trong tương lai. Dù bao lâu, anh cũng chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thịt Phượng Hoàng

Số ký tự: 0