Hãy Để Tôi Bảo Vệ Em
Khuê Gia
2024-07-21 22:02:33
Sau hai mươi phút không thấy cuộc gọi lại, điện thoại của Phượng liên tục sáng đèn.
Trên chiếc taxi Lợi gọi cho cô, Phượng nhìn dãy số điện thoại đẹp tới mức chỉ lướt qua một lần nhớ.
Giới doanh nhân đặc biệt coi trọng số đẹp. Một dãy số đắt đỏ thế này hiển nhiên thuộc về người đàn ông đi xe biển 8888 rồi.
Rõ ràng cô đã lật mặt với anh, không hiểu anh réo máy cô có mục đích gì. Phượng chặn số của anh rồi bình thản cất điện thoại.
Taxi tới nơi. Anh bất ngờ xuất hiện trước cổng nhà cô. Phượng nhíu mày khó chịu. Tám rưỡi tối, đèn đường vàng rọi lên bờ vai kiên định của anh. Một người sở hữu gương mặt làm bừng sáng cả thành phố như anh thật không hợp đứng trước căn nhà cấp bốn cô thuê chút nào.
Trước ngày hôm nay, cô không hề cho anh số điện thoại và địa chỉ nhà cô. Nhưng dường như biết những thông tin này chẳng khó khăn với anh chút nào.
Phượng chống nạng đứng đối diện anh. Cô không mở cổng hay mời anh vào nhà vì muốn nói dứt khoát rồi đuổi anh đi thật nhanh.
Không biết anh đã chờ trước nhà cô bao lâu.
Khi cô về thì anh đứng đợi. Anh không ngồi chờ dù xe của anh đỗ ngay cạnh. Dáng vẻ sốt ruột.
Khi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh đang cụp xuống nhìn cô. Phượng nhìn thấy sự hối hận và đau lòng trong đôi mắt anh.
Cô ngạc nhiên. Anh bối rối. Nhất thời không gian chìm vào trầm mặc, cả hai đều không biết phải nói gì.
Phượng ghét cảm giác sống sượng này. Cô bèn nói bừa một câu phá tan tĩnh lặng.
“À, quên mất tôi còn chưa trả áo cho anh nhỉ. Anh chờ một lát nhé, để tôi vào lấy.”
Phượng vội xoay lưng, tính mở cửa để vứt anh lại phía sau và kết thúc cuộc gặp gỡ kỳ quái này.
Anh lên tiếng, ngăn cản hành động trốn tránh của cô.
“Phượng, tôi đã tìm hiểu những điều em nói.”
Tay cầm chìa khóa của Phượng dừng lại.
Anh nói:
“Phượng, tôi xin lỗi. Tôi sai rồi.”
Anh xin lỗi vì đã đánh giá sai lầm. Và sai lầm của anh khiến cô bị thương.
Cô từ từ xoay người, đối diện với anh. Tuy cô cố tỏ ra thật ngầu nhưng việc xách nạng làm cô trông thật thảm hại. Cô nói:
“Anh chẳng có lỗi gì cả.”
Đây là lời thật lòng. Công bằng mà nói, cô và anh chẳng liên quan gì tới nhau.
Việc Hoàng Anh thù ghét cô, Đạt đâm gãy chân cô cũng không liên hệ gì tới anh. Lúc ở sân golf, anh đã kịp kìm cô trước bờ vực. Chỉ là khi ấy cô quá xúc động nên đã nói nhiều lời khó nghe.
Suy cho cùng, anh chẳng làm gì sai để phải tự trách.
Cô không phải giải thích suy nghĩ của mình. Cô tin anh hiểu ý cô muốn nói.
Anh hít một hơi khó nhọc. Khi anh còn chưa kịp trả lời, đã nghe giọng cô nhẹ tênh.
“Cảm ơn anh đã quan tâm. Dù tôi thực sự không hiểu anh có mục đích gì. Nhưng anh có thể dừng lại được rồi. Tôi chỉ muốn được yên ổn thôi.”
Cô tỏ ra lịch sự, nhưng thực chất đang xù gai nhím với anh. Trước đây cô còn chịu giữ mối quan hệ xã giao. Nhưng từ sau sự kiện ở sân golf, cô bỗng dưng liệt anh vào danh sách kẻ thù.
Anh hối hận rồi. Đáng ra lúc đó anh phải che chở cô, phải đứng về phía cô, không để cô có đích ý với anh. Giờ anh mới hiểu lời cô nói, rằng nhà Tiến Phước sẽ không buông tha cho cô mặc kệ cô có nhượng bộ tới mức nào.
Cô là một nhạc sĩ mới vào nghề, không tiếng tăm, không có chỗ dựa. Chỉ riêng việc kiếm kế sinh nhai đã là thử thách đối với cô rồi.
Những kẻ độc ác năm lần bảy lượt hãm hại cô đều có tiền án, có tiền, có thế, có quyền lực. Làm sao cô có ý chí để chống đỡ tới tận bây giờ?
Chính anh cũng không hiểu bản thân muốn làm gì.
Anh đã tìm hiểu tường tận về cô và mọi điều cô nói. Dẫu vậy, anh vẫn có ảo giác mình không hiểu cô là ai và cô đang muốn làm điều gì. Anh như lạc vào sương mù. Ngay lúc này, anh chợt nhận ra bản thân cũng không biết mình muốn gì.
Đúng như cô nói, chuyện của cô vốn chẳng liên quan gì tới anh.
Cơn gió trong lành thổi mái tóc cô nhẹ bay. Bầu trời đêm muôn vàn sao lấp lánh. Nhưng đôi mắt cô còn đẹp hơn sao trời.
Anh dường như cảm thấy họ quay trở lại thời điểm đầu tiên gặp mặt. Khi cô xé đám đông bước tới và mỉm cười với anh. Anh chợt nhận ra, vào ngay giây phút đó, anh đã bị lạc trong đôi mắt cô rồi.
Giọng anh trầm và đầy tính xâm lược. Anh nhìn cô, nói:
“Tôi muốn giúp em.”
Anh nói xong, tới lượt Phượng giật mình. Cô thốt lên thành tiếng:
“Giúp tôi?”
Anh hơi lúng túng, nhưng ngoài mặt vẫn là biểu cảm điềm nhiên nghìn năm không đổi. Anh suy nghĩ vài giây rồi đáp:
“Em có thể hiểu đơn giản là sự tồn tại của công ty khai khoáng Tiến Phước gây bất lợi cho tôi. Tôi nhận thấy em hiểu rõ gia đình ông Phước. Vì thế chúng ta có thể làm đồng minh.”
Phượng há hốc mồm. Anh kéo cô hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Một người quyền lực như anh cần cô làm đồng minh?
Cô giương mắt lên, vẻ nghi ngờ không hề giấu diếm.
“Làm sao tôi có thể tin anh?”
Giới làm ăn vô cùng hiểm độc. Ngoài việc biết tên anh là Ba thì cô chẳng hiểu gì về anh hết. Anh đột nhiên xuất hiện và đưa ra một lời đề nghị không ai ngờ tới. Người sống trong tình cảnh của Phượng không thể nào không nghi ngờ.
Giọng anh trầm và đầy uy lực, khiến người nghe cảm nhận rằng lời anh nói có độ tin cậy rất cao.
“Tôi sẽ dùng hành động để chứng minh.”
Phượng hoảng hốt nhận ra một sự thật. Dù cô luôn giãy dụa, gây sự, nhưng thực lòng cô không hề thấy phản cảm với anh. Lúc này, cô chợt nhận ra lý do.
Chính bởi sự chân thành này. Bất kể là lời anh nói, hay hành động anh làm đều thể hiện sự chân thành. Con người anh tỏa ra chính khí khiến không một ai cho rằng anh có thể làm bất cứ điều xấu xa nào. Anh sinh ra trong ánh hào quang. Và tâm hồn anh trong sáng không chút vẩn đục.
Cô kinh ngạc tới mức không nói lên được lời nào. Môi cô mở rồi lại đóng. Anh đã thành công khiến một người hoạt ngôn mất khả năng diễn đạt.
Vì vậy, anh đưa ra quyết định thay cô.
“Tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ. Sau khi đánh giá kết quả, em có thể quyết định hợp tác hay không.”
Phượng trở nên phấn khích, cô bước lên phía trước một bước.
“Anh cần tôi làm gì?”
Anh trả lời nhẹ nhàng.
“Phối hợp với kế hoạch của tôi.”
Kế hoạch của anh là bảo vệ cô.
Nhất thời, tâm trí anh chỉ tập trung vào việc muốn giúp cô mà quên mất nghĩ tới việc tại sao mình muốn làm vậy.
Lúc này, anh chỉ biết mình không nỡ nhìn cô phải khổ. Nếu tiếp tục đứng một bên nhìn cô bị hủy hoại, anh sẽ phát điên mất.
Lời đề nghị của anh khiến cô quá phấn khích mà bỏ qua việc phân tích nét phức tạp trong đôi mắt anh.
Phượng cắn môi, suy nghĩ tới mọi tình huống có thể xảy ra. Lời mời của anh thực sự quá hấp dẫn. Tình huống hiện tại của cô vô cùng xấu. Mọi lợi thế trong tay đã mất. Hoàng Anh hận cô tới cực điểm, Đạt đã nhắm vào cô.
Mọi chuyện ập đến quá bất ngờ, cô không kịp xoay sở. Cô không thể đơn thương độc mã chống lại bọn chúng. Cô cần trợ lực.
Suy đi tính lại, cảm thấy anh là người đáng tin, Phượng ngẩng mặt lên.
Cô nhìn thẳng vào anh, nở nụ cười tươi tắn.
“Được. Tôi đợi thành quả của anh.”
Anh khẽ gật đầu.
“Sẽ không để em thất vọng. Cho tới lúc đó, em đừng tự ý hành động.”
Hãy để tôi bảo vệ em.
Trên chiếc taxi Lợi gọi cho cô, Phượng nhìn dãy số điện thoại đẹp tới mức chỉ lướt qua một lần nhớ.
Giới doanh nhân đặc biệt coi trọng số đẹp. Một dãy số đắt đỏ thế này hiển nhiên thuộc về người đàn ông đi xe biển 8888 rồi.
Rõ ràng cô đã lật mặt với anh, không hiểu anh réo máy cô có mục đích gì. Phượng chặn số của anh rồi bình thản cất điện thoại.
Taxi tới nơi. Anh bất ngờ xuất hiện trước cổng nhà cô. Phượng nhíu mày khó chịu. Tám rưỡi tối, đèn đường vàng rọi lên bờ vai kiên định của anh. Một người sở hữu gương mặt làm bừng sáng cả thành phố như anh thật không hợp đứng trước căn nhà cấp bốn cô thuê chút nào.
Trước ngày hôm nay, cô không hề cho anh số điện thoại và địa chỉ nhà cô. Nhưng dường như biết những thông tin này chẳng khó khăn với anh chút nào.
Phượng chống nạng đứng đối diện anh. Cô không mở cổng hay mời anh vào nhà vì muốn nói dứt khoát rồi đuổi anh đi thật nhanh.
Không biết anh đã chờ trước nhà cô bao lâu.
Khi cô về thì anh đứng đợi. Anh không ngồi chờ dù xe của anh đỗ ngay cạnh. Dáng vẻ sốt ruột.
Khi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh đang cụp xuống nhìn cô. Phượng nhìn thấy sự hối hận và đau lòng trong đôi mắt anh.
Cô ngạc nhiên. Anh bối rối. Nhất thời không gian chìm vào trầm mặc, cả hai đều không biết phải nói gì.
Phượng ghét cảm giác sống sượng này. Cô bèn nói bừa một câu phá tan tĩnh lặng.
“À, quên mất tôi còn chưa trả áo cho anh nhỉ. Anh chờ một lát nhé, để tôi vào lấy.”
Phượng vội xoay lưng, tính mở cửa để vứt anh lại phía sau và kết thúc cuộc gặp gỡ kỳ quái này.
Anh lên tiếng, ngăn cản hành động trốn tránh của cô.
“Phượng, tôi đã tìm hiểu những điều em nói.”
Tay cầm chìa khóa của Phượng dừng lại.
Anh nói:
“Phượng, tôi xin lỗi. Tôi sai rồi.”
Anh xin lỗi vì đã đánh giá sai lầm. Và sai lầm của anh khiến cô bị thương.
Cô từ từ xoay người, đối diện với anh. Tuy cô cố tỏ ra thật ngầu nhưng việc xách nạng làm cô trông thật thảm hại. Cô nói:
“Anh chẳng có lỗi gì cả.”
Đây là lời thật lòng. Công bằng mà nói, cô và anh chẳng liên quan gì tới nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việc Hoàng Anh thù ghét cô, Đạt đâm gãy chân cô cũng không liên hệ gì tới anh. Lúc ở sân golf, anh đã kịp kìm cô trước bờ vực. Chỉ là khi ấy cô quá xúc động nên đã nói nhiều lời khó nghe.
Suy cho cùng, anh chẳng làm gì sai để phải tự trách.
Cô không phải giải thích suy nghĩ của mình. Cô tin anh hiểu ý cô muốn nói.
Anh hít một hơi khó nhọc. Khi anh còn chưa kịp trả lời, đã nghe giọng cô nhẹ tênh.
“Cảm ơn anh đã quan tâm. Dù tôi thực sự không hiểu anh có mục đích gì. Nhưng anh có thể dừng lại được rồi. Tôi chỉ muốn được yên ổn thôi.”
Cô tỏ ra lịch sự, nhưng thực chất đang xù gai nhím với anh. Trước đây cô còn chịu giữ mối quan hệ xã giao. Nhưng từ sau sự kiện ở sân golf, cô bỗng dưng liệt anh vào danh sách kẻ thù.
Anh hối hận rồi. Đáng ra lúc đó anh phải che chở cô, phải đứng về phía cô, không để cô có đích ý với anh. Giờ anh mới hiểu lời cô nói, rằng nhà Tiến Phước sẽ không buông tha cho cô mặc kệ cô có nhượng bộ tới mức nào.
Cô là một nhạc sĩ mới vào nghề, không tiếng tăm, không có chỗ dựa. Chỉ riêng việc kiếm kế sinh nhai đã là thử thách đối với cô rồi.
Những kẻ độc ác năm lần bảy lượt hãm hại cô đều có tiền án, có tiền, có thế, có quyền lực. Làm sao cô có ý chí để chống đỡ tới tận bây giờ?
Chính anh cũng không hiểu bản thân muốn làm gì.
Anh đã tìm hiểu tường tận về cô và mọi điều cô nói. Dẫu vậy, anh vẫn có ảo giác mình không hiểu cô là ai và cô đang muốn làm điều gì. Anh như lạc vào sương mù. Ngay lúc này, anh chợt nhận ra bản thân cũng không biết mình muốn gì.
Đúng như cô nói, chuyện của cô vốn chẳng liên quan gì tới anh.
Cơn gió trong lành thổi mái tóc cô nhẹ bay. Bầu trời đêm muôn vàn sao lấp lánh. Nhưng đôi mắt cô còn đẹp hơn sao trời.
Anh dường như cảm thấy họ quay trở lại thời điểm đầu tiên gặp mặt. Khi cô xé đám đông bước tới và mỉm cười với anh. Anh chợt nhận ra, vào ngay giây phút đó, anh đã bị lạc trong đôi mắt cô rồi.
Giọng anh trầm và đầy tính xâm lược. Anh nhìn cô, nói:
“Tôi muốn giúp em.”
Anh nói xong, tới lượt Phượng giật mình. Cô thốt lên thành tiếng:
“Giúp tôi?”
Anh hơi lúng túng, nhưng ngoài mặt vẫn là biểu cảm điềm nhiên nghìn năm không đổi. Anh suy nghĩ vài giây rồi đáp:
“Em có thể hiểu đơn giản là sự tồn tại của công ty khai khoáng Tiến Phước gây bất lợi cho tôi. Tôi nhận thấy em hiểu rõ gia đình ông Phước. Vì thế chúng ta có thể làm đồng minh.”
Phượng há hốc mồm. Anh kéo cô hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Một người quyền lực như anh cần cô làm đồng minh?
Cô giương mắt lên, vẻ nghi ngờ không hề giấu diếm.
“Làm sao tôi có thể tin anh?”
Giới làm ăn vô cùng hiểm độc. Ngoài việc biết tên anh là Ba thì cô chẳng hiểu gì về anh hết. Anh đột nhiên xuất hiện và đưa ra một lời đề nghị không ai ngờ tới. Người sống trong tình cảnh của Phượng không thể nào không nghi ngờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng anh trầm và đầy uy lực, khiến người nghe cảm nhận rằng lời anh nói có độ tin cậy rất cao.
“Tôi sẽ dùng hành động để chứng minh.”
Phượng hoảng hốt nhận ra một sự thật. Dù cô luôn giãy dụa, gây sự, nhưng thực lòng cô không hề thấy phản cảm với anh. Lúc này, cô chợt nhận ra lý do.
Chính bởi sự chân thành này. Bất kể là lời anh nói, hay hành động anh làm đều thể hiện sự chân thành. Con người anh tỏa ra chính khí khiến không một ai cho rằng anh có thể làm bất cứ điều xấu xa nào. Anh sinh ra trong ánh hào quang. Và tâm hồn anh trong sáng không chút vẩn đục.
Cô kinh ngạc tới mức không nói lên được lời nào. Môi cô mở rồi lại đóng. Anh đã thành công khiến một người hoạt ngôn mất khả năng diễn đạt.
Vì vậy, anh đưa ra quyết định thay cô.
“Tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ. Sau khi đánh giá kết quả, em có thể quyết định hợp tác hay không.”
Phượng trở nên phấn khích, cô bước lên phía trước một bước.
“Anh cần tôi làm gì?”
Anh trả lời nhẹ nhàng.
“Phối hợp với kế hoạch của tôi.”
Kế hoạch của anh là bảo vệ cô.
Nhất thời, tâm trí anh chỉ tập trung vào việc muốn giúp cô mà quên mất nghĩ tới việc tại sao mình muốn làm vậy.
Lúc này, anh chỉ biết mình không nỡ nhìn cô phải khổ. Nếu tiếp tục đứng một bên nhìn cô bị hủy hoại, anh sẽ phát điên mất.
Lời đề nghị của anh khiến cô quá phấn khích mà bỏ qua việc phân tích nét phức tạp trong đôi mắt anh.
Phượng cắn môi, suy nghĩ tới mọi tình huống có thể xảy ra. Lời mời của anh thực sự quá hấp dẫn. Tình huống hiện tại của cô vô cùng xấu. Mọi lợi thế trong tay đã mất. Hoàng Anh hận cô tới cực điểm, Đạt đã nhắm vào cô.
Mọi chuyện ập đến quá bất ngờ, cô không kịp xoay sở. Cô không thể đơn thương độc mã chống lại bọn chúng. Cô cần trợ lực.
Suy đi tính lại, cảm thấy anh là người đáng tin, Phượng ngẩng mặt lên.
Cô nhìn thẳng vào anh, nở nụ cười tươi tắn.
“Được. Tôi đợi thành quả của anh.”
Anh khẽ gật đầu.
“Sẽ không để em thất vọng. Cho tới lúc đó, em đừng tự ý hành động.”
Hãy để tôi bảo vệ em.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro