Ném Đá Giấu Tay
Khuê Gia
2024-07-21 22:02:33
Người ta nói tình bạn của con gái như quả bóng bay. Bên ngoài căng phồng rực rỡ màu sắc đẹp mắt. Nhưng thực chất rỗng tuếch chẳng có gì. Chỉ cần một đầu kim nhỏ xíu, tình bạn giả dối ấy sẽ nổ tung.
Nghe qua thì thật áp đặt và không hoàn toàn chính xác. Nhưng nó lại đúng đối với nhóm chị em hot girl mạng này.
Vì đây là bữa tiệc quan trọng ra mắt giới doanh nhân trong nước của Mike. Ông chịu chơi tiêu tiền không tiếc tay.
Mỗi khách mời trong bữa tiệc sẽ được tặng một món đồ lưu niệm gắn đá tinh xảo. Khách mời danh dự được tặng quà có giá trị cao gấp nhiều lần.
Ban tổ chức của chị Linh in hộp quà theo chủ đề bữa tiệc và hỗ trợ gói quà. Nhưng riêng quà cho khách VIP thì không.
Thậm chí hộp quà cho khách thường và khách VIP cũng được đặt làm khác nhau. Tất nhiên là quà dành cho khách quý có số lượng hạn chế và được Mike cho nhân viên của mình gói và được giao tận tay. Trong khi quà cho khách thường sẽ được nhóm của chị Linh tặng khi khách đi qua quầy lễ tân để ra về.
Dẫu là thành viên ban tổ chức, Phượng còn chưa được nhìn, chứ đừng nói là chạm vào chỗ quà kỉ niệm đó. Cô không biết Mike chuẩn bị quà gì cho mọi người. Nhưng hộp quà thì cô có.
Mike là khách hàng thượng lưu đầu tiên mà chị Linh có. Vì thế chị vô cùng cẩn thận. Ấn phẩm cho buổi tiệc cũng vậy. Chị Linh đặt làm thừa 10% số hộp quà dành cho các vị khách. Quà cho khách thường hay khách quý đều thừa.
Trời mới biết Phượng muốn xông vào, xé rách gương mặt của đám người man rợ kia nhường nào. Nhưng cô không thể.
Cô là một nhân viên tổ chức tiệc. Dù vừa rồi Mike có ưu ái cô tới đâu, cũng sẽ không bênh vực một nhân viên vô danh tiểu tốt thay cho khách mời của mình.
Cô không thể phá phách, cô không thể làm lớn chuyện. Nhưng cô có cách khác.
Thay vì tự tay giải quyết, hãy để cho bọn họ tự đánh nhau.
—
Ở một bàn trà có góc nhìn rõ ràng ra quầy bar, ba cô nàng vừa nhìn Tuấn đang sốt ruột chờ đợi, vừa nhỏ giọng thì thầm.
“Hoàng Anh, cậu thấy “Tuấn ăn hại” có làm nổi không? Từ trước đến nay cậu ta chưa làm được cái gì nên hồn.”
Hai cô gái ngồi ngoài hướng về phía cô gái ngồi giữa. Người gọi là Hoàng Anh kia cũng đang sốt ruột vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh theo thói quen. Hoàng Anh nguýt Châu – cô gái vừa đặt câu hỏi:
“Nếu Tuấn lại làm hỏng chuyện, cậu ta khỏi phải đi theo tôi nữa.”
Cô gái còn lại tiếp lời:
“Phải phải, ai cũng biết Tuấn thích Hoàng Anh. Hoàng Anh sai gì cậu ta liền nghe răm rắp.”
Tuy miệng Ngọc nói vậy, cô ta lại lén bĩu môi lúc Hoàng Anh không để ý. Châu thấy hết cảnh đó, nhưng cũng chẳng nói gì. Tình bạn hot girl giữa bọn họ là vậy.
Hoàng Anh là nổi nhất trong giới, đồng thời có gia cảnh vượt bậc bọn họ. Châu và Ngọc bợ đỡ Hoàng Anh để hưởng sái hiệu ứng đội cổ vũ là điều tất nhiên.
*Hiệu ứng đội cổ vũ: Nhóm nam, nữ khi tách ra thì nhan sắc và tài năng không có gì nổi bật. Nhưng khi đi theo nhóm thì tạo hiệu ứng cộng hưởng, thu hút đám đông. Các ban nhạc, nhóm nhạc là ví dụ rõ nhất cho hiệu ứng này.
Châu và Ngọc luôn tỏ ra xoay quanh Hoàng Anh và nịnh nọt cô ta. Nhưng trên thực tế Hoàng Anh lại là kẻ họ coi thường nhất. Nhưng điều đáng nói là Châu và Ngọc cũng chẳng ưa gì nhau.
Công bằng mà nói thì diện mạo của Châu và Ngọc có nét ưa nhìn phổ biến của các cô gái mạng. Vì thế hai người họ thường chạm mặt khi tranh thủ tài nguyên.
Tuấn thích Hoàng Anh từ lâu. Hoàng Anh khinh Tuấn kém cỏi, gia thế làng nhàng. Tuy nhiên vẫn thích có cái đuôi này bên cạnh để sai bảo cậu ta.
Vậy nên nhóm tuấn nam mỹ nữ này nhìn qua tưởng như vô cùng đoàn kết, thực ra bọn họ lại chẳng ưa gì nhau.
Thời gian trôi qua, bóng dáng của Phượng vẫn chẳng thấy tăm hơi. Không chỉ Tuấn mà cả Hoàng Anh cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Cái con dở hơi đó biến đâu mất rồi?”
Thấy Hoàng Anh cáu giận nghiến răng, Ngọc cũng bắt đầu tò mò:
“Hoàng Anh, rốt cuộc con nhỏ ca sĩ nghiệp dư đó là ai mà cậu ghét đến vậy?”
Hoàng Anh trừng mắt nhìn Ngọc:
“Hỏi nhiều. Cậu không cần biết. Nó là một đứa quái thai. Biết thế là được.”
Công ty quản lý xây dựng cho Hoàng Anh hình tượng hoạt bát vô tư. Những phát ngôn kém duyên của cô ta được truyền thông thành thẳng thắn hồn nhiên. Nào có ai biết con người thật của một Hoàng Anh đanh đá, e trên nạt dưới.
Giọng điệu của Hoàng Anh khiến Ngọc khó chịu, nhưng cô ta không dám cãi. Châu cười trên nỗi đau khổ của người khác, nghĩ thầm trong đầu hai chữ: ngu ngốc.
Tuấn liên tục nhìn về phía Hoàng Anh khiến cô ta càng cáu. Cậu ta lại không hiểu ánh mắt ra hiệu của Hoàng Anh. Rốt cuộc Tuấn hết kiên nhẫn, đứng dậy khỏi quầy bar, tiến về phía bàn của ba người họ.
Hoàng Anh đập bàn, quát khẽ:
“Thằng đần này.”
Khi Tuấn về tới nơi, Hoàng Anh đứng dậy đánh vào vai cậu ta. Đánh mạnh.
“Anh quay về quầy bar cho em. Anh chạy về bàn làm gì?”
Tuấn ca thán:
“Em biết anh đã ngồi ngu người bao lâu không? Con nhỏ đó bắt anh chờ một tiếng hai mươi lăm phút. Một tiếng hai mươi lăm phút đấy. Ông đây chưa chờ đứa nào lâu như vậy đâu.”
Hoàng Anh cáu:
“Quay lại đó, ngay! Anh phải làm theo đúng kế hoạch cho em!”
Hoàng Anh tự kiêu vì biết Tuấn thích mình. Cô ta thường hờn dỗi, đôi khi ra lệnh. Nhưng chưa bao giờ quát nạt thẳng mặt đến vậy. Dẫu có dại gái đến mấy thì cũng chẳng gã đàn ông nào thích nghe loại giọng coi thường này.
“Hoàng Anh, em đừng quá đáng! Được rồi, rốt cuộc nó là ai mà khiến em ghét thế? Nói đi anh xử lý nó.”
Hoàng Anh cười khẩy. Tuấn không lập tức vâng lời, khiến cô ta cáu lây sang.
“Xử lý? Anh thì xử lý được ai? Rốt cuộc lúc gặp nó anh có ăn nói ra hồn không mà bây giờ vẫn chưa thấy nó đến?”
Bọn họ dần lớn giọng. Bắt đầu có những người tò mò đánh mắt về phía này.
Tuấn không muốn lớn tiếng ở nơi công cộng. Anh ta nhìn xung quanh rồi hạ giọng.
“Được rồi. Đừng nói nữa. Dù sao kế hoạch của em cũng không ra gì!”
Hoàng Anh muốn Tuấn giả bộ tán tỉnh Phượng, mời cô vài ly rượu. Nói chuyện ở quầy bar một lát rồi đi. Sau đó tìm gặp tất cả những lão doanh nhân già không nên nết trong buổi tiệc này, buông vài câu tục tĩu.
Đám người nuôi bồ như nuôi gà đó nghe phát liền hiểu ngay. Chỉ vài tin đồn thất thiệt cũng đủ khiến cô ăn đủ quấy rối. Thêm vào đó việc Tuấn và cô đi riêng với nhau ai cũng thấy. Hoàng Anh dàn xếp, tung hỏa mù một chút, để người ta khinh thường cô gái họ vừa đứng lên vỗ tay ca ngợi cũng chẳng khó.
Giới nghệ sĩ thường nhiều điều tiếng, trong sạch hay không không phải mình tự thanh minh là được.
Hoàng Anh vò làn váy dưới khăn trải bàn. Hôm nay bất ngờ thấy Phượng ở bữa tiệc, vốn thấy Phượng chỉ là một nhân viên phục vụ, Hoàng Anh chỉ tính gây khó dễ một phen.
Vậy mà Phượng lại xuất hiện trên sân khấu, đàn dương cầm và hát đơn ca khiến cả khán phòng đứng dậy vỗ tay rào rào. Hoàng Anh căm tức.
Kế hoạch tuy nghe có vẻ đơn giản tới mức trẻ con. Nhưng không ai có thể đánh giá thấp uy lực của lời đồn. Chỉ vậy thôi cũng đủ hào quang bé tí như que kem của Phượng bị dập tắt. Khiến cô không thể ngẩng đầu trong giới nghệ thuật hay được mời biểu diễn cho những vị đại gia khó tính nữa.
Sự xuất hiện hôm nay của Phượng khiến Hoàng Anh ghét một, thì màn biểu diễn thành công của cô là Hoàng Anh ghét mười. Khi Hoàng Anh âm mưu bẫy Phượng, thì cô lại không xuất hiện. Thử hỏi Hoàng Anh làm sao nuốt nổi cục tức này.
Không ai trong số ba người còn lại trong nhóm bạn giả tạo hiểu được sự cố chấp của Hoàng Anh đối với Phượng.
Ngọc lắm lời khuyên can có lệ:
“Có lẽ nó phải đi quét dọn ở đâu rồi. Cậu đừng tức nữa. Lần sau còn cơ hội xử lý nó.”
Hoàng Anh là quả núi lửa chực chờ phun trào, đang cần tìm kẻ thế thân xả giận thì Ngọc chọc trúng. Hoàng Anh cao giọng:
“Ngậm miệng! Tôi cho phép cậu nói chưa!”
Ngọc giật thót. Điều đầu tiên Ngọc làm là nhìn xung quanh. Vài nhóm người gần đó bị tiếng quát làm chú ý nên nhìn về phía họ. Hot girl mạng nào cũng quan tâm tới hình ảnh. Dù cô ta dựa hơi Hoàng Anh thật nhưng không muốn bị mọi người cho rằng cô ta như nô tì của Hoàng Anh.
Ngọc sốt ruột đỏ mặt. Châu hả hê. Tuấn quá hiểu tính Hoàng Anh nên chẳng thèm nói gì nữa.
Đúng lúc tình cảnh rơi vào bế tắc thì một nhân viên phục vụ đi tới.
Anh ta mặc đồng phục ban tổ chức của chị Linh, trên tay bê một khay gỗ. Anh nhân viên nói:
“Thưa cô Minh Châu, tôi thay mặt chủ bữa tiệc là ông Mike Trần, gửi cô một món quà ạ.”
Cả bốn kẻ trong trạng thái cãi cọ căng thẳng quay sang. Người được nhắc tên là Châu lại phản ứng sau cùng.
Ngọc vội kéo Châu ra hứng đạn thay. Ngọc nói với vẻ xuýt xoa:
“Kìa Châu, đây chẳng phải là quà dành cho khách VIP sao? Tại sao chỉ có mình cậu được tặng vậy?”
Nghe qua thì thật áp đặt và không hoàn toàn chính xác. Nhưng nó lại đúng đối với nhóm chị em hot girl mạng này.
Vì đây là bữa tiệc quan trọng ra mắt giới doanh nhân trong nước của Mike. Ông chịu chơi tiêu tiền không tiếc tay.
Mỗi khách mời trong bữa tiệc sẽ được tặng một món đồ lưu niệm gắn đá tinh xảo. Khách mời danh dự được tặng quà có giá trị cao gấp nhiều lần.
Ban tổ chức của chị Linh in hộp quà theo chủ đề bữa tiệc và hỗ trợ gói quà. Nhưng riêng quà cho khách VIP thì không.
Thậm chí hộp quà cho khách thường và khách VIP cũng được đặt làm khác nhau. Tất nhiên là quà dành cho khách quý có số lượng hạn chế và được Mike cho nhân viên của mình gói và được giao tận tay. Trong khi quà cho khách thường sẽ được nhóm của chị Linh tặng khi khách đi qua quầy lễ tân để ra về.
Dẫu là thành viên ban tổ chức, Phượng còn chưa được nhìn, chứ đừng nói là chạm vào chỗ quà kỉ niệm đó. Cô không biết Mike chuẩn bị quà gì cho mọi người. Nhưng hộp quà thì cô có.
Mike là khách hàng thượng lưu đầu tiên mà chị Linh có. Vì thế chị vô cùng cẩn thận. Ấn phẩm cho buổi tiệc cũng vậy. Chị Linh đặt làm thừa 10% số hộp quà dành cho các vị khách. Quà cho khách thường hay khách quý đều thừa.
Trời mới biết Phượng muốn xông vào, xé rách gương mặt của đám người man rợ kia nhường nào. Nhưng cô không thể.
Cô là một nhân viên tổ chức tiệc. Dù vừa rồi Mike có ưu ái cô tới đâu, cũng sẽ không bênh vực một nhân viên vô danh tiểu tốt thay cho khách mời của mình.
Cô không thể phá phách, cô không thể làm lớn chuyện. Nhưng cô có cách khác.
Thay vì tự tay giải quyết, hãy để cho bọn họ tự đánh nhau.
—
Ở một bàn trà có góc nhìn rõ ràng ra quầy bar, ba cô nàng vừa nhìn Tuấn đang sốt ruột chờ đợi, vừa nhỏ giọng thì thầm.
“Hoàng Anh, cậu thấy “Tuấn ăn hại” có làm nổi không? Từ trước đến nay cậu ta chưa làm được cái gì nên hồn.”
Hai cô gái ngồi ngoài hướng về phía cô gái ngồi giữa. Người gọi là Hoàng Anh kia cũng đang sốt ruột vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh theo thói quen. Hoàng Anh nguýt Châu – cô gái vừa đặt câu hỏi:
“Nếu Tuấn lại làm hỏng chuyện, cậu ta khỏi phải đi theo tôi nữa.”
Cô gái còn lại tiếp lời:
“Phải phải, ai cũng biết Tuấn thích Hoàng Anh. Hoàng Anh sai gì cậu ta liền nghe răm rắp.”
Tuy miệng Ngọc nói vậy, cô ta lại lén bĩu môi lúc Hoàng Anh không để ý. Châu thấy hết cảnh đó, nhưng cũng chẳng nói gì. Tình bạn hot girl giữa bọn họ là vậy.
Hoàng Anh là nổi nhất trong giới, đồng thời có gia cảnh vượt bậc bọn họ. Châu và Ngọc bợ đỡ Hoàng Anh để hưởng sái hiệu ứng đội cổ vũ là điều tất nhiên.
*Hiệu ứng đội cổ vũ: Nhóm nam, nữ khi tách ra thì nhan sắc và tài năng không có gì nổi bật. Nhưng khi đi theo nhóm thì tạo hiệu ứng cộng hưởng, thu hút đám đông. Các ban nhạc, nhóm nhạc là ví dụ rõ nhất cho hiệu ứng này.
Châu và Ngọc luôn tỏ ra xoay quanh Hoàng Anh và nịnh nọt cô ta. Nhưng trên thực tế Hoàng Anh lại là kẻ họ coi thường nhất. Nhưng điều đáng nói là Châu và Ngọc cũng chẳng ưa gì nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Công bằng mà nói thì diện mạo của Châu và Ngọc có nét ưa nhìn phổ biến của các cô gái mạng. Vì thế hai người họ thường chạm mặt khi tranh thủ tài nguyên.
Tuấn thích Hoàng Anh từ lâu. Hoàng Anh khinh Tuấn kém cỏi, gia thế làng nhàng. Tuy nhiên vẫn thích có cái đuôi này bên cạnh để sai bảo cậu ta.
Vậy nên nhóm tuấn nam mỹ nữ này nhìn qua tưởng như vô cùng đoàn kết, thực ra bọn họ lại chẳng ưa gì nhau.
Thời gian trôi qua, bóng dáng của Phượng vẫn chẳng thấy tăm hơi. Không chỉ Tuấn mà cả Hoàng Anh cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Cái con dở hơi đó biến đâu mất rồi?”
Thấy Hoàng Anh cáu giận nghiến răng, Ngọc cũng bắt đầu tò mò:
“Hoàng Anh, rốt cuộc con nhỏ ca sĩ nghiệp dư đó là ai mà cậu ghét đến vậy?”
Hoàng Anh trừng mắt nhìn Ngọc:
“Hỏi nhiều. Cậu không cần biết. Nó là một đứa quái thai. Biết thế là được.”
Công ty quản lý xây dựng cho Hoàng Anh hình tượng hoạt bát vô tư. Những phát ngôn kém duyên của cô ta được truyền thông thành thẳng thắn hồn nhiên. Nào có ai biết con người thật của một Hoàng Anh đanh đá, e trên nạt dưới.
Giọng điệu của Hoàng Anh khiến Ngọc khó chịu, nhưng cô ta không dám cãi. Châu cười trên nỗi đau khổ của người khác, nghĩ thầm trong đầu hai chữ: ngu ngốc.
Tuấn liên tục nhìn về phía Hoàng Anh khiến cô ta càng cáu. Cậu ta lại không hiểu ánh mắt ra hiệu của Hoàng Anh. Rốt cuộc Tuấn hết kiên nhẫn, đứng dậy khỏi quầy bar, tiến về phía bàn của ba người họ.
Hoàng Anh đập bàn, quát khẽ:
“Thằng đần này.”
Khi Tuấn về tới nơi, Hoàng Anh đứng dậy đánh vào vai cậu ta. Đánh mạnh.
“Anh quay về quầy bar cho em. Anh chạy về bàn làm gì?”
Tuấn ca thán:
“Em biết anh đã ngồi ngu người bao lâu không? Con nhỏ đó bắt anh chờ một tiếng hai mươi lăm phút. Một tiếng hai mươi lăm phút đấy. Ông đây chưa chờ đứa nào lâu như vậy đâu.”
Hoàng Anh cáu:
“Quay lại đó, ngay! Anh phải làm theo đúng kế hoạch cho em!”
Hoàng Anh tự kiêu vì biết Tuấn thích mình. Cô ta thường hờn dỗi, đôi khi ra lệnh. Nhưng chưa bao giờ quát nạt thẳng mặt đến vậy. Dẫu có dại gái đến mấy thì cũng chẳng gã đàn ông nào thích nghe loại giọng coi thường này.
“Hoàng Anh, em đừng quá đáng! Được rồi, rốt cuộc nó là ai mà khiến em ghét thế? Nói đi anh xử lý nó.”
Hoàng Anh cười khẩy. Tuấn không lập tức vâng lời, khiến cô ta cáu lây sang.
“Xử lý? Anh thì xử lý được ai? Rốt cuộc lúc gặp nó anh có ăn nói ra hồn không mà bây giờ vẫn chưa thấy nó đến?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ dần lớn giọng. Bắt đầu có những người tò mò đánh mắt về phía này.
Tuấn không muốn lớn tiếng ở nơi công cộng. Anh ta nhìn xung quanh rồi hạ giọng.
“Được rồi. Đừng nói nữa. Dù sao kế hoạch của em cũng không ra gì!”
Hoàng Anh muốn Tuấn giả bộ tán tỉnh Phượng, mời cô vài ly rượu. Nói chuyện ở quầy bar một lát rồi đi. Sau đó tìm gặp tất cả những lão doanh nhân già không nên nết trong buổi tiệc này, buông vài câu tục tĩu.
Đám người nuôi bồ như nuôi gà đó nghe phát liền hiểu ngay. Chỉ vài tin đồn thất thiệt cũng đủ khiến cô ăn đủ quấy rối. Thêm vào đó việc Tuấn và cô đi riêng với nhau ai cũng thấy. Hoàng Anh dàn xếp, tung hỏa mù một chút, để người ta khinh thường cô gái họ vừa đứng lên vỗ tay ca ngợi cũng chẳng khó.
Giới nghệ sĩ thường nhiều điều tiếng, trong sạch hay không không phải mình tự thanh minh là được.
Hoàng Anh vò làn váy dưới khăn trải bàn. Hôm nay bất ngờ thấy Phượng ở bữa tiệc, vốn thấy Phượng chỉ là một nhân viên phục vụ, Hoàng Anh chỉ tính gây khó dễ một phen.
Vậy mà Phượng lại xuất hiện trên sân khấu, đàn dương cầm và hát đơn ca khiến cả khán phòng đứng dậy vỗ tay rào rào. Hoàng Anh căm tức.
Kế hoạch tuy nghe có vẻ đơn giản tới mức trẻ con. Nhưng không ai có thể đánh giá thấp uy lực của lời đồn. Chỉ vậy thôi cũng đủ hào quang bé tí như que kem của Phượng bị dập tắt. Khiến cô không thể ngẩng đầu trong giới nghệ thuật hay được mời biểu diễn cho những vị đại gia khó tính nữa.
Sự xuất hiện hôm nay của Phượng khiến Hoàng Anh ghét một, thì màn biểu diễn thành công của cô là Hoàng Anh ghét mười. Khi Hoàng Anh âm mưu bẫy Phượng, thì cô lại không xuất hiện. Thử hỏi Hoàng Anh làm sao nuốt nổi cục tức này.
Không ai trong số ba người còn lại trong nhóm bạn giả tạo hiểu được sự cố chấp của Hoàng Anh đối với Phượng.
Ngọc lắm lời khuyên can có lệ:
“Có lẽ nó phải đi quét dọn ở đâu rồi. Cậu đừng tức nữa. Lần sau còn cơ hội xử lý nó.”
Hoàng Anh là quả núi lửa chực chờ phun trào, đang cần tìm kẻ thế thân xả giận thì Ngọc chọc trúng. Hoàng Anh cao giọng:
“Ngậm miệng! Tôi cho phép cậu nói chưa!”
Ngọc giật thót. Điều đầu tiên Ngọc làm là nhìn xung quanh. Vài nhóm người gần đó bị tiếng quát làm chú ý nên nhìn về phía họ. Hot girl mạng nào cũng quan tâm tới hình ảnh. Dù cô ta dựa hơi Hoàng Anh thật nhưng không muốn bị mọi người cho rằng cô ta như nô tì của Hoàng Anh.
Ngọc sốt ruột đỏ mặt. Châu hả hê. Tuấn quá hiểu tính Hoàng Anh nên chẳng thèm nói gì nữa.
Đúng lúc tình cảnh rơi vào bế tắc thì một nhân viên phục vụ đi tới.
Anh ta mặc đồng phục ban tổ chức của chị Linh, trên tay bê một khay gỗ. Anh nhân viên nói:
“Thưa cô Minh Châu, tôi thay mặt chủ bữa tiệc là ông Mike Trần, gửi cô một món quà ạ.”
Cả bốn kẻ trong trạng thái cãi cọ căng thẳng quay sang. Người được nhắc tên là Châu lại phản ứng sau cùng.
Ngọc vội kéo Châu ra hứng đạn thay. Ngọc nói với vẻ xuýt xoa:
“Kìa Châu, đây chẳng phải là quà dành cho khách VIP sao? Tại sao chỉ có mình cậu được tặng vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro