Chương 4
Kỷ Mộc An
2024-07-03 13:55:09
Tu Kiệt thường hay thức khuya, đã vậy còn dậy rất sớm. Anh nghĩ những điều mình vừa nhìn thấy chỉ là nhất thời bị hoa mắt chóng mặt.
Nhưng anh lại là người rất tin vào giác quan của mình. Không thể nào có một chuyện khó hiểu như vậy diễn ra ngay trước mắt mà anh lại nhìn nhầm được.
Một mảng trắng như vậy trên đầu Hạo Phong sao có thể là giả được?
Hạo Phong nghe thấy cái tên này nhất thời giật mình.
Đệt!!!
Không phải định bắt ông đây vào viện nghiên cứu đó chứ?!!!
“Chuyện gì?” Cậu hỏi từ trong nhà vệ sinh vọng ra ngoài.
Tu Kiệt bước chân đến gần cửa nhà vệ sinh hơn một chút. Anh biết, cậu đang trốn nên cũng không có ý muốn cậu phải đi ra ngoài.
“Cậu quên lấy cặp rồi, Trang Duyên nói tôi đưa cặp cho cậu, ngày mai phải kiểm tra một tiết”
Kiểm tra một tiết thì là thật. Nhưng chuyện mang cặp đến hoàn toàn là giả. Hạo Phong lành lặn như vậy, đảo về lớp lấy cặp một chuyến cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Chỉ là, Tu Kiệt cần cho mình một cái cớ.
“Ờm ờ, cậu cứ để ngoài đó đi”
Hạo Phong rầu rĩ đáp lại. Trong lòng ai oán, trên lớp trưởng này có phải quá là có trách nhiệm rồi không?
Lăng Tu Kiệt đặt cặp của cậu lên trên một bồn rửa tay sau khi anh đã lau nó sạch sẽ.
Tiếng bước chân vang lên. Có vẻ Tu Kiệt sắp đi rồi.
Hạo Phong hơi hoảng.
“Tu Kiệt!”
Bước chân của anh dừng lại.
“Chuyện gì?”
“....ờ thì....cậu....không có gì! Cậu đi về đi”
Lăng Tu Kiệt khó thấy hơi cong cong môi.
“Buổi tiệc giáng sinh ở hội trường ngoài trời, Cô Trang muốn cậu lên diễn một chút”
“Cái gì?!! Tôi biết diễn cái gì chứ?”
“Không sao đâu, cô nói, tôi dạy cho cậu”
......
Yên ổn về được đến nhà. Hạo Phong lập tức cởi bỏ mũ áo. Hai tai dựng thẳng đứng lên, lông mao có hơi ướt, chắc là ở trong mức áo nóng bức quá, hơi tiết mồ hôi.
Tử Chân đang nấu ăn ở nhà bếp. Ông rất cao, khoảng mét 8. Trên người mặt một cái tạp dề màu nâu, tôn lên là có da trắng.
“Ba!”
Cậu chạy tới, ôm Tử Chân vào lòng. Bàn tay thì nhân lúc ông không thấy mà thì lấy một miếng thịt trong chảo.
“Ăn bụng cái gì? Mau thay đồ!”
Ông thu hết hành động của cậu vào mắt, giả vờ tức giận mà lấy giá bớt cơm vỗ vào tay cậu.
Hạo Phong chạy lên lầu.
Nhà họ Hạo rất giàu có. Bình thường ở trường, Hạo Phong không thích khác biệt nên luôn mặc đồng phục, chỉ là khí chất trên người cậu có phần rất thiếu gia.
Hạo Phong thay đồ. Cậu mặc một cái áo cổ tròn màu trắng, và một cái quần thun đen dài, chỗ sau mông có một xăng tia ẩn, đây là Tử Chân thiết kế cho cậu, để cậu để đuôi ra ngoài.
Cậu nhảy lên giường. Ôm lấy chăn, nằm ườn chẳng khác gì con cá chết.
Điện thoại trong cặp linh tinh vài tiếng. Hạo Phong lười biếng mở cặp ra xem.
Trên màn hình là tin nhắn trong nhóm lớp N*. Sở dĩ nó được đặt như vậy là vì các học sinh trong lớp đều là số tự nhiên, còn thêm dấu sao là vì không có cô.
Người đặt cái tên này là lớp phó học tập. Cũng là người học lệch môn tự nhiên khá nghiêm trọng - Nguyên Thành.
Nguyên Thành - lớp phó học tập siêu soái khí: //@Phong Hạo Hạo anh bạn đã nhận được cơn thịnh nộ khéo léo của sếp Trang chưa?//
Phong Hạo Hạo - học sinh bình dân nhưng nữ rất yêu: //? Chuyện gì? //
Tân Nhiên - học sinh bình dân nhưng luôn mơ ước chức phó lao động: // haha Ông đây rất là mong chờ mày phát huy đó nha//
Nguyễn Nguyễn - lớp phó văn thể mĩ xinh đẹp //Rất vui được họp tác trong đội văn thể giáng sinh lần này nha @Phong Hạo Hạo //
Không nói thì thôi, đã nói rồi thì lại khiến cậu tức muốn chết.
Trang Duyên muốn cậu diễn một tiết mục vào ngày lễ giáng sinh thì thôi đi, còn nói uốn lợi dụng lần này chắn chỉnh cậu, biến cậu thành con ngoan trò giỏi.
Hạo Phong chỉ mới nghe qua lời lớp trưởng nói lúc trong nhà vệ sinh thôi đã rợn cả người. Không biết tiết mục yêu cầu cậu phải làm gì nữa đây.
Phong Hạo Hạo - học sinh bình dân nhưng nữ rất yêu: //@Nguyễn Miên diễn tiết mục gì vậy? Không phải là ẻo ẻo lả lả cầm lụa phăng qua phăng lại đó chứ? //
Nguyễn Nguyễn - lớp phó văn thể mic xinh đẹp: //không đâu! Cái đó quê muốn chết ai mà làm nữa, tụi này nhảy remix hiện đại cơ, còn thiếu một chỗ nhảy đơn, sếp Trang liền kéo cậu vào //
Phong Hạo Hạo - học sinh bình dân nhưng nữ rất yêu: //Giáng sinh lại đi nhảy remix hiện đại??? //
Hạo Phong lập tức thoát khỏi nhóm lớp N*. Lưới về phía sau cùng của hộp hội thoại. Cậu nhấp vào một cái tên.
Phong Hạo Hạo: //Lớp trưởng!!! Không phải là cô Trang muốn tôi nhảy nhân gian bài Bắc Kim Thang remix hiện đại gì đâu đó chứ hả? Tôi làm không được đâu, quê lắm! //
.......
Tu Kiệt lúc này đang ngồi trên sô pha phòng của mình đọc sách.
Quyển sách màu hồng nhạt trông khá nữ tính được cầm bởi một bàn tay trắng trẻo với khớp xương rõ ràng trông vô cùng quyến rũ.
“1001 cách công lượt trai thẳng” Có nói:
{ Hãy khoe với cậu ấy những điểm tốt của bạn! Khoe ra phần hoocmon nam tính nhất để bẻ thẳng thành cong! }
Nhưng anh lại là người rất tin vào giác quan của mình. Không thể nào có một chuyện khó hiểu như vậy diễn ra ngay trước mắt mà anh lại nhìn nhầm được.
Một mảng trắng như vậy trên đầu Hạo Phong sao có thể là giả được?
Hạo Phong nghe thấy cái tên này nhất thời giật mình.
Đệt!!!
Không phải định bắt ông đây vào viện nghiên cứu đó chứ?!!!
“Chuyện gì?” Cậu hỏi từ trong nhà vệ sinh vọng ra ngoài.
Tu Kiệt bước chân đến gần cửa nhà vệ sinh hơn một chút. Anh biết, cậu đang trốn nên cũng không có ý muốn cậu phải đi ra ngoài.
“Cậu quên lấy cặp rồi, Trang Duyên nói tôi đưa cặp cho cậu, ngày mai phải kiểm tra một tiết”
Kiểm tra một tiết thì là thật. Nhưng chuyện mang cặp đến hoàn toàn là giả. Hạo Phong lành lặn như vậy, đảo về lớp lấy cặp một chuyến cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Chỉ là, Tu Kiệt cần cho mình một cái cớ.
“Ờm ờ, cậu cứ để ngoài đó đi”
Hạo Phong rầu rĩ đáp lại. Trong lòng ai oán, trên lớp trưởng này có phải quá là có trách nhiệm rồi không?
Lăng Tu Kiệt đặt cặp của cậu lên trên một bồn rửa tay sau khi anh đã lau nó sạch sẽ.
Tiếng bước chân vang lên. Có vẻ Tu Kiệt sắp đi rồi.
Hạo Phong hơi hoảng.
“Tu Kiệt!”
Bước chân của anh dừng lại.
“Chuyện gì?”
“....ờ thì....cậu....không có gì! Cậu đi về đi”
Lăng Tu Kiệt khó thấy hơi cong cong môi.
“Buổi tiệc giáng sinh ở hội trường ngoài trời, Cô Trang muốn cậu lên diễn một chút”
“Cái gì?!! Tôi biết diễn cái gì chứ?”
“Không sao đâu, cô nói, tôi dạy cho cậu”
......
Yên ổn về được đến nhà. Hạo Phong lập tức cởi bỏ mũ áo. Hai tai dựng thẳng đứng lên, lông mao có hơi ướt, chắc là ở trong mức áo nóng bức quá, hơi tiết mồ hôi.
Tử Chân đang nấu ăn ở nhà bếp. Ông rất cao, khoảng mét 8. Trên người mặt một cái tạp dề màu nâu, tôn lên là có da trắng.
“Ba!”
Cậu chạy tới, ôm Tử Chân vào lòng. Bàn tay thì nhân lúc ông không thấy mà thì lấy một miếng thịt trong chảo.
“Ăn bụng cái gì? Mau thay đồ!”
Ông thu hết hành động của cậu vào mắt, giả vờ tức giận mà lấy giá bớt cơm vỗ vào tay cậu.
Hạo Phong chạy lên lầu.
Nhà họ Hạo rất giàu có. Bình thường ở trường, Hạo Phong không thích khác biệt nên luôn mặc đồng phục, chỉ là khí chất trên người cậu có phần rất thiếu gia.
Hạo Phong thay đồ. Cậu mặc một cái áo cổ tròn màu trắng, và một cái quần thun đen dài, chỗ sau mông có một xăng tia ẩn, đây là Tử Chân thiết kế cho cậu, để cậu để đuôi ra ngoài.
Cậu nhảy lên giường. Ôm lấy chăn, nằm ườn chẳng khác gì con cá chết.
Điện thoại trong cặp linh tinh vài tiếng. Hạo Phong lười biếng mở cặp ra xem.
Trên màn hình là tin nhắn trong nhóm lớp N*. Sở dĩ nó được đặt như vậy là vì các học sinh trong lớp đều là số tự nhiên, còn thêm dấu sao là vì không có cô.
Người đặt cái tên này là lớp phó học tập. Cũng là người học lệch môn tự nhiên khá nghiêm trọng - Nguyên Thành.
Nguyên Thành - lớp phó học tập siêu soái khí: //@Phong Hạo Hạo anh bạn đã nhận được cơn thịnh nộ khéo léo của sếp Trang chưa?//
Phong Hạo Hạo - học sinh bình dân nhưng nữ rất yêu: //? Chuyện gì? //
Tân Nhiên - học sinh bình dân nhưng luôn mơ ước chức phó lao động: // haha Ông đây rất là mong chờ mày phát huy đó nha//
Nguyễn Nguyễn - lớp phó văn thể mĩ xinh đẹp //Rất vui được họp tác trong đội văn thể giáng sinh lần này nha @Phong Hạo Hạo //
Không nói thì thôi, đã nói rồi thì lại khiến cậu tức muốn chết.
Trang Duyên muốn cậu diễn một tiết mục vào ngày lễ giáng sinh thì thôi đi, còn nói uốn lợi dụng lần này chắn chỉnh cậu, biến cậu thành con ngoan trò giỏi.
Hạo Phong chỉ mới nghe qua lời lớp trưởng nói lúc trong nhà vệ sinh thôi đã rợn cả người. Không biết tiết mục yêu cầu cậu phải làm gì nữa đây.
Phong Hạo Hạo - học sinh bình dân nhưng nữ rất yêu: //@Nguyễn Miên diễn tiết mục gì vậy? Không phải là ẻo ẻo lả lả cầm lụa phăng qua phăng lại đó chứ? //
Nguyễn Nguyễn - lớp phó văn thể mic xinh đẹp: //không đâu! Cái đó quê muốn chết ai mà làm nữa, tụi này nhảy remix hiện đại cơ, còn thiếu một chỗ nhảy đơn, sếp Trang liền kéo cậu vào //
Phong Hạo Hạo - học sinh bình dân nhưng nữ rất yêu: //Giáng sinh lại đi nhảy remix hiện đại??? //
Hạo Phong lập tức thoát khỏi nhóm lớp N*. Lưới về phía sau cùng của hộp hội thoại. Cậu nhấp vào một cái tên.
Phong Hạo Hạo: //Lớp trưởng!!! Không phải là cô Trang muốn tôi nhảy nhân gian bài Bắc Kim Thang remix hiện đại gì đâu đó chứ hả? Tôi làm không được đâu, quê lắm! //
.......
Tu Kiệt lúc này đang ngồi trên sô pha phòng của mình đọc sách.
Quyển sách màu hồng nhạt trông khá nữ tính được cầm bởi một bàn tay trắng trẻo với khớp xương rõ ràng trông vô cùng quyến rũ.
“1001 cách công lượt trai thẳng” Có nói:
{ Hãy khoe với cậu ấy những điểm tốt của bạn! Khoe ra phần hoocmon nam tính nhất để bẻ thẳng thành cong! }
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro