Thổ Địa Nương Nương - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 3
Anh Đào Tiểu Tửu
2025-02-16 01:20:35
15. Sau một hồi mây mưa, Tống tiểu thư chìm vào giấc ngủ say. Chu Cảnh Viễn rời giường đi đến Phật đường, quỳ trước bài vị của mẹ hắn. Hắn im lặng rất lâu, bỗng nhiên hai vai run rẩy, bật cười khoái chí. Hắn vừa cười vừa lấy tay che mặt, rồi bỗng nhiên khóc nức nở như người điên. “Ha ha ha… ha ha ha… mẹ, bây giờ con đã là cử nhân. Mẹ biết không, ông ngoại của Tống Chiêu Ninh chính là chủ khảo kỳ thi này. Con sắp đỗ tiến sĩ rồi. Đợi con đỗ tiến sĩ, làm quan là có thể xin cáo mệnh cho người! Mẹ… hu hu hu… con đã cẩn trọng từng bước suốt bao năm qua, cuối cùng cũng sắp thành công rồi!” Chu Cảnh Viễn vô cùng cẩn thận, chỉ nói mơ hồ vài câu, sau đó lau khô nước mắt trở về phòng. Hắn ngủ say. Còn ta đứng yên ngoài cửa, càng nghĩ càng thấy rợn người. Đường công danh của Chu Cảnh Viễn thật sự thuận lợi đến mức đáng ngờ. Năm đó ta khăng khăng đòi gả cho hắn là vì có lần ta lên núi bị dính bẫy, chân bị thương. Là Chu Cảnh Viễn cõng ta xuống núi, sau đó vì để bảo vệ danh tiết của ta mà hắn đến cửa cầu thân. Lúc đó ta đã có hôn ước. Nhà trai mở quán ăn, tuy không giàu có nhưng vẫn hơn nhà họ Chu rất nhiều. Nhà họ Chu chỉ có vài mẫu ruộng cằn, ngoài ra chỉ còn một người mẹ bệnh tật, nhân khẩu thưa thớt, cha mẹ ta không mấy xem trọng. Còn hắn và Liễu Thư Vân nên duyên là vì một lần Liễu Thư Vân đi dâng hương bị một đám lưu manh trêu ghẹo. Chu Cảnh Viễn liều mạng cứu nàng mà bị đánh gãy chân, phải nằm dưỡng thương suốt một thời gian dài. Cưới ta giúp hắn có tiền đi học, đỗ tú tài. Cưới Liễu Thư Vân giúp hắn từ một thư sinh nghèo hèn trở thành công tử nhà giàu, có tiền học trường tốt hơn rồi đỗ cử nhân. Còn cưới Tống tiểu thư lại giúp hắn từ hàn môn một bước trở thành sĩ tộc*. (*sĩ tộc: gia tộc đời đời làm quan) Vận may của Chu Cảnh Viễn cũng tốt quá rồi. Nhưng nếu đây không phải là vận may thì sao? 16. “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Ngươi là thần Thổ Địa, nếu Chu Cảnh Viễn thật sự cố ý hại chết chúng ta thì sao ngươi lại không biết?” Liễu Thư Vân kích động đến mức mặt quỷ cũng tái xanh. Ta chán nản ngồi xuống một bên, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao: “Người có đạo của người, ma có đạo của ma, thần đương nhiên cũng có đạo của thần. Dù thần Thổ Địa bảo hộ một phương bình an nhưng chỉ quản chuyện đại gian đại ác và tà ma yêu nghiệt chứ không phải toàn trí toàn năng. Chúng ta không thể can thiệp quá sâu vào nhân quả của nhân gian.” Làm thần thì phải đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ. Không thể vì tư lợi cá nhân mà giết hại sinh mạng, nếu không, vị trí thần Thổ Địa này cũng chẳng giữ được lâu. Chưa kể thủ đoạn của Chu Cảnh Viễn thật sự quá cao tay. Suy cho cùng thì ta tự sinh bệnh mà chết. Còn Liễu Thư Vân cũng là tự mình nghĩ không thông dẫn đến u uất mà qua đời. Cho dù có người thân tố cáo lên quan phủ thì cũng không thể định tội hắn. Liễu Thư Vân đi vòng vòng trong sân, dường như muốn giẫm mặt đất thành một cái hố: “Ta không tin! Chu lang là bậc chính nhân quân tử, chàng yêu ta, chỉ là chàng nhận ra điều đó quá muộn mà thôi! Ngươi… tất cả những điều này chỉ là suy đoán của ngươi, ngươi không có bằng chứng!” Muốn bằng chứng phải không? Ta suy nghĩ một lúc rồi dẫn Liễu Thư Vân đến tìm gã lưu manh từng trêu ghẹo nàng. Gã đó tên Trương Nhị Cẩu, là một tên lưu manh nổi tiếng trong trấn, hơn ba mươi tuổi nhưng chưa lấy vợ, suốt ngày làm những việc dơ bẩn cho sòng bạc và kỹ viện. Kiếm được tiền cũng đổ hết vào mấy chỗ đó. Lúc này trời đã khuya, Trương Nhị Cẩu ôm bình rượu ngủ say trên giường, trong phòng ngập mùi hôi thối. Ta ghét bỏ quay mặt đi, ra hiệu cho Liễu Thư Vân hành động nhanh lên. Thiên đình có rất nhiều ràng buộc đối với thần tiên, đặc biệt là thần Thổ Địa cấp thấp như bọn ta. Nhưng Liễu Thư Vân là ma nên không bị hạn chế quá nhiều. Chỉ cần nàng không trở thành ác ma uống máu ăn thịt người hay hại người là được. Liễu Thư Vân gật đầu, hóa thành một làn khói đen chui vào giấc mơ của Trương Nhị Cẩu. 17. Loại người lưu manh như Trương Nhị Cẩu lại là kẻ nhát gan nhất. Trong mơ, Liễu Thư Vân chỉ dọa một chút mà gã đã khai sạch mọi chuyện. Hóa ra năm đó, gã và mấy tên lưu manh trêu ghẹo Liễu Thư Vân là do nhận bạc của Chu Cảnh Viễn. Cả chuyện Chu Cảnh Viễn bị đánh bị thương cũng chỉ là đóng kịch cho Liễu Thư Vân xem. Mấy vết thương đó chỉ là ngoài da, nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thật chất chẳng sao cả. Sau khi rời khỏi giấc mơ của Trương Nhị Cẩu, ta và Liễu Thư Vân ngồi trên nóc nhà gã suốt đêm. Một người một ma cùng chung bộ dạng thất hồn lạc phách. “Ta thật là vô dụng.” Người vô dụng, cho dù thành thần hay ma thì vẫn cứ vô dụng như thế. Ví dụ như ta và Liễu Thư Vân. Ta thở dài một hơi, chỉ muốn tự tát mình hai cái. Liễu Thư Vân nhìn chằm chằm vào khoảng không, sững sờ một lúc lâu rồi đột nhiên bật dậy: “Ta muốn giết hắn! Ta muốn moi tim hắn ra xem thử rốt cuộc nó có màu đen hay không!” Ma khí trên người nàng cuồn cuộn trào ra, đôi mắt đỏ ngầu, sắp hóa thành ác ma. “Khoan đã!” Một khi đã giết người, lún sâu vào con đường ác ma thì vĩnh viễn không thể siêu sinh. Ta bị ràng buộc bởi thiên quy, nhưng Liễu Thư Vân thì không. Ta không tin một thần một ma mà lại không đối phó nổi một người! Tối hôm đó, Trương Nhị Cẩu uống say liền mơ thấy một cơn ác mộng. Trong mơ có hai ma nữ bám theo gã, gã chạy đến đâu hai ma nữ theo đến đó. Một ma nữ có gương mặt xanh xao, tóc tai bù xù, trên người đầy giòi bọ, trông như một con ma bệnh lao. Ma nữ còn lại gầy trơ xương, tiều tụy đến mức không còn ra hình người. Cả hai không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn gã, hai hàng huyết lệ từ mắt chảy xuống. Ma nữ bệnh lao vừa đi theo gã vừa than khóc thê lương: “Chu Cảnh Viễn, ngươi thật độc ác, trả mạng lại cho ta!” Ma nữ gầy yếu cất giọng khàn khàn phụ họa: “Trả mạng cho ta… trả mạng lại cho ta…” 18. Khung cảnh lại thay đổi. Trong một căn nhà nông thôn đơn sơ nhưng ấm áp, có một người phụ nữ đang tắm trong phòng. Phu quân của nàng đứng bên ngoài lén mở cửa sổ. Nàng không hề hay biết, chỉ bất giác rùng mình vài cái. Đến đêm đi ngủ, phu quân của nàng ngồi dậy, chờ nàng ngủ say liền kéo chăn của nàng xuống. Hắn lặp lại như vậy nhiều lần, cuối cùng người phụ nữ bị nhiễm phong hàn, ho không dứt. Vậy mà hắn lại mang hết bạc trong nhà đi, để mặc nàng bệnh chết. Khung cảnh thay đổi lần nữa, lần này là một phủ đệ bề thế tráng lệ. Vẫn là người đàn ông đó nhưng người nữ đã đổi thành một người khác. Nàng yêu phu quân của mình sâu đậm, khao khát được hắn quan tâm. Nhưng phu quân của nàng lại ngày ngày thương tiếc thê tử đã mất, đối xử với nàng vô cùng lạnh nhạt. Khi ngủ chung giường, hắn cố ý giả vờ ngủ, miệng không ngừng gọi tên thê tử cũ. Nàng vốn đã khó ngủ, bị đánh thức hết lần này đến lần khác, cứ thế hằng đêm thức trắng. Ăn không ngon, ngủ không yên, thân thể nàng ngày một suy nhược. Lại thêm chuyện sinh nở hao tổn sức khỏe, nàng cũng giống như người phụ nữ trước, cô độc bệnh chết trên giường. Trương Nhị Cẩu giật mình tỉnh dậy, hoảng loạn hét lên: “Có ma! Có ma!” Gã vừa lăn vừa bò ra sân, nhìn thấy mặt trời chói chang mới thở phào nhẹ nhõm. “Mẹ ơi, hóa ra chỉ là mơ. Nhưng tại sao giấc mơ này lại chân thực đến vậy?” Gã đột nhiên vỗ mạnh vào đùi: “Trời ơi, là ma nữ báo mộng! Ta… ta sắp phát tài rồi!” 19. Theo kế hoạch ban đầu của ta, sau khi Trương Nhị Cẩu biết chuyện này, gã nhất định sẽ nhiều chuyện đi kể lại cho người khác. Đợi đến khi tin đồn lan rộng, bọn ta sẽ tiếp tục báo mộng cho vài người nữa, để việc xấu của Chu Cảnh Viễn bị phơi bày ra ánh sáng. Kỳ thật ta cũng không nhớ rõ mình bị nhiễm thương hàn như thế nào. Nhưng Liễu Thư Vân là ma. Mà lời của ma tất nhiên chẳng thể tin hoàn toàn, có phóng đại đôi chút cũng là chuyện bình thường. Dù gì bọn ta cũng không phải là quan phủ, càng không phải là thanh thiên đại lão gia gì cả. Đối phó với kẻ ác thì phải dùng những thủ đoạn không chính đáng. Nhưng không ngờ là sau khi được báo mộng, Trương Nhị Cẩu lại không kể chuyện này với bất cứ ai. Gã chọn một cách mà bọn ta không ngờ tới. Đó chính là tống tiền Chu Cảnh Viễn. Gã nhờ một người biết chữ viết một bức thư, nội dung rất ngắn gọn, chỉ vài dòng chữ: [Ta biết bí mật của ngươi. Muốn giữ kín bí mật này thì phải chuẩn bị cho ta năm trăm lạng bạc.] Gã đúng là mở miệng sư tử ngoạm mà! Ta đi theo bên cạnh gã, vô cùng mong đợi vẻ mặt của Chu Cảnh Viễn khi đọc bức thư này, chắc hẳn sẽ rất đặc sắc. Là một kẻ lưu manh, Trương Nhị Cẩu dễ dàng tìm được người đưa thư đến tay Chu Cảnh Viễn. Sau khi nhận được thư, sắc mặt của Chu Cảnh Viễn không thay đổi, nhưng ngón tay hắn lại siết chặt lấy chén trà: “Ai đưa thư đến?” Người gác cửa gãi đầu, vẻ mặt có chút khó xử: “Tiểu nhân không nhìn rõ, người đó che mặt, động tác rất nhanh, vứt thư xong là bỏ chạy ngay.” Chu Cảnh Viễn không nói gì thêm, chỉ trầm mặc, ánh mắt lóe lên vẻ sắc lẹm. 20. Hôm sau, Chu Cảnh Viễn đến đúng theo thư hẹn. Địa điểm là một căn nhà hoang ở ngoại thành. Lúc này mặt trời đã ngả về tây, bóng đêm dần buông xuống, trong nhà yên tĩnh không một bóng người. Trong sân chỉ có cỏ dại um tùm, gió thổi qua phát ra âm thanh xào xạc. “Ta mang số bạc mà ngươi muốn đến rồi.” Chu Cảnh Viễn cúi người đặt một chiếc túi lên mặt đất, đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh. “Ngươi có thể cút được rồi.” Trương Nhị Cẩu bịt mũi, trốn trên cây hét xuống. Chu Cảnh Viễn bị tiếng nói đột ngột vang lên làm cho giật mình, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên cây nơi Trương Nhị Cẩu đang nấp: “Bí mật mà ngươi nói…” Trương Nhị Cẩu cười hề hề, bộ dạng vô cùng đê tiện: “Chu cử nhân yên tâm, ta tuyệt đối không nói với ai chuyện hai vị thê tử trước của ngài chết như thế nào!” Chu Cảnh Viễn siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc lạnh: “Hy vọng ngươi giữ lời.” Nói xong, hắn dứt khoát xoay người bỏ đi khiến cho Trương Nhị Cẩu thoáng ngẩn người. Sau khi xác nhận Chu Cảnh Viễn đã rời đi, Trương Nhị Cẩu nhanh nhẹn nhảy xuống cây. Gã mở túi tiền ra, nhìn thấy bạc trắng sáng lấp lánh liền cười đến mức không khép miệng được, còn nhặt thỏi lớn nhất lên cắn thử. “He he, chất lượng của bạc này tốt thật! Ông đây phát tài rồi!” Nhưng gã chưa vui vẻ được bao lâu thì đột nhiên ôm bụng, co người lại. Liễu Thư Vân dù đã thành ma nhưng vẫn trốn sau gốc cây, lo lắng hỏi: “Gã bị sao vậy?” “Gã trúng độc rồi, Chu Cảnh Viễn đã bôi độc lên bạc.” Liễu Thư Vân hít sâu một hơi lạnh rồi vỗ ngực, vẻ mặt đầy sợ hãi: “Trời ơi, hắn ra tay thật độc ác! May mà ta chết rồi, nếu không chắc sẽ bị hắn giết thêm lần nữa!” Ta nhìn nàng, nhất thời không nói nên lời: “Ngươi có thể vô dụng thêm nữa được không?” 21. Chu Cảnh Viễn chưa đi được bao xa thì quay lại. Hắn chán ghét đá vào người Trương Nhị Cẩu để chắc rằng gã đã chết: “Quả nhiên là ngươi.” Sau đó hắn vất vả vác xác của Trương Nhị Cẩu lên rồi quẳng xuống giếng khô trong sân, sau đó đào một đống đất đổ vào giếng, đảm bảo thi thể bị vùi lấp hoàn toàn. Cuối cùng hắn mới nhặt lại túi bạc trên mặt đất, thong thả rời đi. Hắn tự cho mình đã làm sạch sẽ không để lại dấu vết, nào ngờ có một thần một ma đang đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát. À không đúng, bây giờ có tới hai con ma. Trương Nhị Cẩu lúc sống đã gây nhiều tội ác, sau khi chết lập tức bị quỷ sai bắt hồn đi. Trước khi bị lôi đi, gã còn tức tối nhảy dựng lên chửi bới Chu Cảnh Viễn: “Con mẹ nó! Quả nhiên người bạc tình đa phần là kẻ có học! Ông đây lại chết oan trong tay hắn! Ta không cam tâm! Không cam tâm!!!” Trương Nhị Cẩu không cha không mẹ, sống đơn độc một mình. Nhưng gã lại mê cờ bạc, lúc mua đồ cũng hay nợ tiền nên có không ít chủ nợ. Nào là quán rượu, nào là tiệm bánh, tiệm thuốc, tiệm vải, còn có cả tiệm rèn… Đêm đó, ông chủ của mấy cửa tiệm này đều có chung một giấc mơ. Trong mơ, có một bàn tay trắng bệch vươn ra từ một cái giếng khô, rồi khuôn mặt tái nhợt của Trương Nhị Cẩu dần dần lộ ra, thất khiếu* rỉ máu: “Hu hu hu, ta thật thảm quá… Trả mạng cho ta… hu hu hu… trả mạng cho ta…” (*thất khiếu: hai mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai, miệng) Mà lúc này, Chu Cảnh Viễn vẫn đang vùi đầu đọc sách trong nhà để chuẩn bị cho kỳ thi tiến sĩ, hoàn toàn không hay biết gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro