Thở Gấp (Sư Sinh, Ntr)

Chương 10

Ôn Trà

2024-07-24 13:01:47

Ôn Tuyển Nho nắm lại tay nhỏ mềm mại của Điền Tâm, nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, dỗ dành “Ngoan, ngải cứu có thể đả thông kinh nguyệt, lát nữa sẽ hết đau, có thầy ở đây, thầy ở bên em đây.”

“Có thầy Ôn ở bên cạnh thật là tốt.” Điền Tâm cọ cọ tay Ôn Tuyển Nho.

Ôn Tuyển Nho đau lòng nhìn Điền Tâm " Đã đau đến thế này rồi sao còn đi học.”

"Em không muốn chậm trễ chương trình học, vốn dĩ cho rằng có thể nhịn……” Điền Tâm đương nhiên sẽ không nói cho Ôn Tuyển Nho bởi vì cô biết anh có tiết ở lớp bên cạnh.

Nghe Điền Tâm nói xong Ôn Tuyển Nho càng thêm đau lòng cô gái nhỏ “Đồ ngốc, thân thể vẫn là quan trọng nhất.”

"Dạ thầy, em biết rồi ạ, ưm.”

“Sao vậy? Không thoải mái ở đâu?”

"Nóng quá.” Ôn Tuyển Nho vội vàng nhìn bụng cô, phát hiện bị nóng đỏ một mảng, nhíu nhíu mày "Cái này phải cách quần áo mới được, trực tiếp lên da sẽ rất nóng.”

"Thầy ơi, thầy cầm giúp em xíu, em điều chỉnh lại một chút.”

Ôn Tuyển Nho cầm lấy hộp ngải cứu, nhìn thấy chiếc bụng nhỏ trắng nõn gợi cảm của cô hoàn toàn bại lộ dưới mắt anh, quần lót và quần đùi bị kéo thấp xuống, thậm chí có thể nhìn thấy một chút lông đen xoăn tít, trong lúc nhất thời có chút sửng sốt.

Điền Tâm trộm mừng thầm, duỗi tay kéo quần lót của mình lên, màu trắng ren che được một chút bụng nhỏ.

Ôn Tuyển Nho nhìn quần lót ren trong suốt của cô, yết hầu khô nóng một trận, thân thể nổi lửa, trong đầu tưởng tượng hình ảnh cặp mông trắng nõn của Điền Tâm dưới lớp quần lót, da cô ấy trắng như vậy, nơi riêng tư có phải cũng trắng như vậy không? Lông đậm màu nhưng lại thưa thớt, đáng tiếc là không nhìn tới.

"Thầy ơi, đắp lên giúp em đi.” Điền Tâm cười cười nhìn Ôn Tuyển Nho, ánh mắt đơn thuần lại vô tội, tựa hồ không biết bản thân vừa lộ ra cái gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ôn Tuyển Nho nuốt một ngụm nước miếng "Được.” Đặt hộp ngải cứu lên bụng cô gái, ngón tay không cẩn thận chạm nhẹ vào da thịt trắng nõn, cảm giác rấttuyệt vời.

Chờ Điền Tâm đắp ngải cứu xong đã trôi qua hơn một giờ, đã qua giữa trưa được một chút, hai người cũng chưa ăn cơm.

"Uầy đã trễ vậy rồi sao, thầy chăm sóc em nên còn chưa ăn cơm nữa.” Điền Tâm ảo não vuốt trán.

Ôn Tuyển Nho cười cười, xoa xoa đầu cô "Bây giờ ¢hắc nhà ăn đã không còn gì rồi, hay là ra ngoài ăn đi?” Ôn Tuyển Nho cố ý không đi mua cơm từ trước, vừa hay đúng lúc có thể đơn độc ăn cơm chung với Điền Tâm.

Điền Tâm nghe xong lập tức sáng mắt "Được nha, em chưa từng ăn cơm chung với thầy nha~”

Ôn Tuyển Nho yêu chiều nhìn cô gái nhỏ “Đi thôi, đi với thầy.”

Ôn Tuyển Nho chu đáo mở cửa ghế phụ cho Điền Tâm.

Điền Tâm thẹn thùng ngồi xuống. Ôn Tuyển Nho ở bên cạn nhìn cô gái nhỏ đáng yêu, cười cười, đột nhiên tới gần, Điền Tâm sửng sốt, gương mặt đỏ lên, nhắm mắt lại.

Ôn Tuyển Nho nhướng mày, phát ra một tiếng cười khẽ "Nghĩ gì vậy, thắt đai an toàn ¢hắc vào.”

Điền Tâm mở mắt ra, trừng mắt nhìn Ôn Tuyển Nho một chút, nghiêng đầu thật nhanh nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ.

Ôn Tuyển Nho đưa Điền Tâm tới nhất phẩm Giang Nam, không gian yên tĩnh thoải mái, thiết kế theo kiểu gác xếp, có thể thưởng thức hồ phong cảnh ở bên ngoài.

"Thầy rấthay lui tới quán ăn này, cảm giác không tồi, đều có một chút thức ăn nhẹ của Tô Châu và Hàng Châu, muốn ăn cái gì cứ gọi.” Ôn Tuyển Nho cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thở Gấp (Sư Sinh, Ntr)

Số ký tự: 0