Chương 26
Ôn Trà
2024-07-24 13:01:47
Hai người ngồi bên mép giường, âu yếm rồi lại tiếp tục môi lưỡi dây dưa.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Ôn Tuyển Nho đứng dậy đi mở cửa “Ngài Ôn, phu nhân, đây là đồ ăn nhẹ của khách sạn, mời quý khách dùng ạ.” Người phục vụ khách sạn mang đến một chút đồ ăn nhẹ.
Ôn Tuyển Nho nhận lấy đồ ăn “Vâng, cảm ơn ”
“Không có gì ạ, chúc ngài và phu nhân tân hôn hạnh phúc.”
Ôn Tuyển Nho đóng cửa lại, bưng đồ ăn tới chỗ cô “Bảo bối, ăn tạm chút cái này đi, đi đường xa cả ngày ¢hắc em cũng đói rồi. Ăn nhẹ trước, thu dọn đồ đạc xong anh đưa em đi ăn tối.”
Thực sự Điền Tâm cũng đói lắm rồi, nhìn thấy đồ ăn nhẹ khách sạn mang tới, hai mắt liền sáng lên, vội cầm lấy chiếc bánh, cắn một miếng, vừa ăn vừa nói với anh “Ừm, cũng được đấy, thầy ăn thử đi.”
Ôn Tuyển Nho vồ lấy chiếc bánh cắn một miếng vào chỗ cô vừa cắn “Ừm, không tồi, em ăn đi thầy đi thu dọn hành lý đã.”
Điền Tâm nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha nhấm nháp chiếc bánh, Ôn Tuyển Nho mở vali ra, sắp xếp một chút hai người liền đến nhà hàng gần đó để ăn cơm.
Buổi chiều, hai người ghé vào trung tâm thươռg mại mua một vài đồ dùng cá nhân cần thiết.
Ôn Tuyển Nho đẩy xe mua hàng, Điền tâm nắm lấy tay anh, cùng nhau nói chuyện, cười đùa, người đàn ông thỉnh thoảng nói thầm vào tai người phụ nữ làm cô lúc thì ngượng ngùng, lúc thì cười khanh khách.
Ở một thành phố xa lạ, cả hai không phải lo lắng bất cứ điều gì, tɾong mắt người khác, họ như một cặp đôi yêu nhau rấtbình thường.
Đến gần quầy bán đồ lót, Điền Tâm chọn cho Ôn Tuyển Nho một ít đồ lót “Bảo bối à, thầy có mang theo đồ lót mà.” Ôn Tuyển Nho ở bên tai cô nhỏ giọng thì thầm.
“Không, từ giờ thầy chỉ được mặc đồ lót mà em mua cho thầy thôi.” Điền Tâm bá đạo nói.
“Được, đều nghe lời em hết.” Ôn Tuyển Nho véo má cô cưng chiều
Đi đến quầy thanh toán, Ôn Tuyển Nho cầm lấy một hộp bao cao su ra vẻ ước lượng, cân nhắc.
Điền Tâm nhìn thấy khuôn mặt lập tức ửng đỏ, giật giật góc áo anh, nhỏ giọng nói “Đi thôi, nhanh lên, người ta đang nhìn kia kìa.”
Ôn Tuyển Nho cười cười “Được, đến chỗ nào ít người một chút thì mua vậy.”
Điền Tâm trừng mắt lên liếc anh một cái.
Ngày đầu tiên khá vội vàng, các địa điểm du lịch cũng rấtđông người, Ôn Tuyển Nho và Điền Tậm định để ngày mai mới ra biển chơi.
Buổi tối, hai người có một bữa tối dưới ánh nến tɾong nhà hàng của khách sạn, Ôn Tuyển Nho rót rượu cho cô “Bảo bối, tửu lượng của em thế nào?”
“Dạ, cũng không tốt lắm, em chỉ uống được một chút thôi.” Điền Tâm chống cằm nhìn ngắm người đàn ông quyến rũ trước mặt.
“Được, chiều theo ý em.” Giọng Ôn Tuyển Nho êm dịu như ly rượu nho trước mặt. Sau đó anh cẩn thận cắt bít tết thành từng miếng nhỏ, chuyển sang cho cô, rồi lại lấy đĩa bít tết của cô bắt đầu cắt.
Người đàn ông đẹp trai, trưởng thành, khoác lên mình bộ vest trông cực kì kịch lãm và thu hút.
Điền Tâm bị dáng vẻ của anh mê hoặc, lộ ra nụ cười xấu xoa bàn ͼhân trắng nõn của mình theo dọc bắp ͼhân anh.
Ôn Tuyển Nho nhíu mày, nhìn cô vẻ bất lực kèm nuông chiều “Bảo bối đừng nghịch nữa, về phòng anh cho em tha hồ mà xoa nhé.”
“Không sao cả, có khăn trải bàn che rồi, sẽ không ai nhìn thấy cả.” Điền Tâm càng thêm tự đắc, nham hiểm, lòng bàn ͼhân di chuyển lên phía đũng quần của người đàn ông, ở đó cọ tới cọ lui.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Ôn Tuyển Nho đứng dậy đi mở cửa “Ngài Ôn, phu nhân, đây là đồ ăn nhẹ của khách sạn, mời quý khách dùng ạ.” Người phục vụ khách sạn mang đến một chút đồ ăn nhẹ.
Ôn Tuyển Nho nhận lấy đồ ăn “Vâng, cảm ơn ”
“Không có gì ạ, chúc ngài và phu nhân tân hôn hạnh phúc.”
Ôn Tuyển Nho đóng cửa lại, bưng đồ ăn tới chỗ cô “Bảo bối, ăn tạm chút cái này đi, đi đường xa cả ngày ¢hắc em cũng đói rồi. Ăn nhẹ trước, thu dọn đồ đạc xong anh đưa em đi ăn tối.”
Thực sự Điền Tâm cũng đói lắm rồi, nhìn thấy đồ ăn nhẹ khách sạn mang tới, hai mắt liền sáng lên, vội cầm lấy chiếc bánh, cắn một miếng, vừa ăn vừa nói với anh “Ừm, cũng được đấy, thầy ăn thử đi.”
Ôn Tuyển Nho vồ lấy chiếc bánh cắn một miếng vào chỗ cô vừa cắn “Ừm, không tồi, em ăn đi thầy đi thu dọn hành lý đã.”
Điền Tâm nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha nhấm nháp chiếc bánh, Ôn Tuyển Nho mở vali ra, sắp xếp một chút hai người liền đến nhà hàng gần đó để ăn cơm.
Buổi chiều, hai người ghé vào trung tâm thươռg mại mua một vài đồ dùng cá nhân cần thiết.
Ôn Tuyển Nho đẩy xe mua hàng, Điền tâm nắm lấy tay anh, cùng nhau nói chuyện, cười đùa, người đàn ông thỉnh thoảng nói thầm vào tai người phụ nữ làm cô lúc thì ngượng ngùng, lúc thì cười khanh khách.
Ở một thành phố xa lạ, cả hai không phải lo lắng bất cứ điều gì, tɾong mắt người khác, họ như một cặp đôi yêu nhau rấtbình thường.
Đến gần quầy bán đồ lót, Điền Tâm chọn cho Ôn Tuyển Nho một ít đồ lót “Bảo bối à, thầy có mang theo đồ lót mà.” Ôn Tuyển Nho ở bên tai cô nhỏ giọng thì thầm.
“Không, từ giờ thầy chỉ được mặc đồ lót mà em mua cho thầy thôi.” Điền Tâm bá đạo nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được, đều nghe lời em hết.” Ôn Tuyển Nho véo má cô cưng chiều
Đi đến quầy thanh toán, Ôn Tuyển Nho cầm lấy một hộp bao cao su ra vẻ ước lượng, cân nhắc.
Điền Tâm nhìn thấy khuôn mặt lập tức ửng đỏ, giật giật góc áo anh, nhỏ giọng nói “Đi thôi, nhanh lên, người ta đang nhìn kia kìa.”
Ôn Tuyển Nho cười cười “Được, đến chỗ nào ít người một chút thì mua vậy.”
Điền Tâm trừng mắt lên liếc anh một cái.
Ngày đầu tiên khá vội vàng, các địa điểm du lịch cũng rấtđông người, Ôn Tuyển Nho và Điền Tậm định để ngày mai mới ra biển chơi.
Buổi tối, hai người có một bữa tối dưới ánh nến tɾong nhà hàng của khách sạn, Ôn Tuyển Nho rót rượu cho cô “Bảo bối, tửu lượng của em thế nào?”
“Dạ, cũng không tốt lắm, em chỉ uống được một chút thôi.” Điền Tâm chống cằm nhìn ngắm người đàn ông quyến rũ trước mặt.
“Được, chiều theo ý em.” Giọng Ôn Tuyển Nho êm dịu như ly rượu nho trước mặt. Sau đó anh cẩn thận cắt bít tết thành từng miếng nhỏ, chuyển sang cho cô, rồi lại lấy đĩa bít tết của cô bắt đầu cắt.
Người đàn ông đẹp trai, trưởng thành, khoác lên mình bộ vest trông cực kì kịch lãm và thu hút.
Điền Tâm bị dáng vẻ của anh mê hoặc, lộ ra nụ cười xấu xoa bàn ͼhân trắng nõn của mình theo dọc bắp ͼhân anh.
Ôn Tuyển Nho nhíu mày, nhìn cô vẻ bất lực kèm nuông chiều “Bảo bối đừng nghịch nữa, về phòng anh cho em tha hồ mà xoa nhé.”
“Không sao cả, có khăn trải bàn che rồi, sẽ không ai nhìn thấy cả.” Điền Tâm càng thêm tự đắc, nham hiểm, lòng bàn ͼhân di chuyển lên phía đũng quần của người đàn ông, ở đó cọ tới cọ lui.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro