Chương 3
Ôn Trà
2024-07-24 13:01:47
Ôn Tuyển Nho cười hiền lành “Đương nhiên có thể, thế nhưng giờ đã tới giờ cơm, hay là em đi ăn cơm trước đi, chừng hai giờ chiều lại tới văn phòng của thầy, thầy giảng giải cho em?”
“Vâng ạ, thầy thật tốt quá ” Điền Tâm cười vui vẻ, khóe miệng cong lên, trên gương mặt xuất hiện má lúm mờ mờ.
Ôn Tuyển Nho nhìn mà trong lòng cứng lại, cũng hơi cong môi “Ừm.”
…
Giữa trưa, Ôn Tuyển Nho ăn cơm xong lại tới chung cư của giáo viên nghỉ ngơi.
Mới vừa nằm lên giường, cởi hai nút thắt trên cổ áo ra, để lộ cơ ngực màu lúa mạch, di động đã rung lên.
Ôn Tuyển Nho ấn mở Wechat, phát hiện là Điền Tâm mới vừa gửi lời mời kết bạn cho hắn.
Chân dung là sườn mặt thiếu nữ, tuy không thấy rõ chính diện nhưng dựa vào chiếc bông tai kia hắn vẫn có thể nhận ra cô.
Hôm nay Điền Tâm đã đeo đôi hoa tai này, Ôn Tuyển Nho vẫn còn nhớ rõ.
Sau khi ấn đồng ý kết bạn, thiếu nữ lập tức gửi tới một icon nghịch ngợm.
Ôn Tuyển Nho tưởng tượng dáng vẻ thè lưỡi của thiếu nữ, cười cười, đáp lại một tiếng.
Ấn vào vòng bạn bè của thiếu nữ, phát hiện cô cũng không thường đăng bài.
Vốn tưởng mấy cô gái trẻ tuổi sẽ thường xuyên đăng những chuyện xảy ra trong đời sống hằng ngày, nhưng dường như Điền Tâm không thích đăng lên vòng bạn bè,
Ôn Tuyển Nho lướt lướt một hồi, mới nhất là tấm ảnh thiếu nữ chụp trước cổng trường, thoạt nhìn giống như bị bạn bè kéo tới chụp chung, thiếu nữ cười rộ trông rất xán lạn.
Tiếp tục lướt xuống, lại thấy ảnh thời tốt nghiệp cấp ba của thiếu nữ. Mấy cô gái cũng nhau chụp hình.
Ôn Tuyển Nho vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấy thiếu nữ, cô gái như hoa như ngọc, dù đứng trong đám người vẫn lóa mắt vô cùng.
Ở phía dưới hắn thấy được một tấm ảnh thiếu nữ ôm ly trà sữa chu môi chụp hình, hẳn là ảnh thời cấp ba.
Trông cô hơi non nớt hơn hiện tại một chút, nhưng cái miệng nhỏ trông đáng yêu cực kỳ, đây cũng là tấm ảnh duy nhất thiếu nữ tự chụp.
Ôn Tuyển Nho không nhịn được ấn vào tấm hình, nhấn lưu lại.
Cùng lúc đó, Điền Tâm cũng đang ở trong ký túc xá xem vòng bạn bè của Ôn Tuyển Nho, phát hiện Ôn Tuyển Nho cũng không phải người đàn ông đậm chất văn nghệ như cô tưởng.
Những thứ hắn tải lên đều tương đối tươi sáng, cũng không thích giả vờ am hiểu văn học.
Lâu lâu hắn cũng có chia sẻ tâm trạng của bản thân về cuộc sống.
Bài đăng của hắn cũng không nhiều, một tấm hình duy nhất là ảnh chụp cái bóng bên bờ biển.
Điền Tâm phát hiện Ôn Tuyển Nho cũng không thích đăng ảnh chụp với người nhà, chỉ lâu lâu mới nhắc vài câu tới vợ con.
Nhưng khi nhìn thấy mấy nội dung về vợ con hắn, cô vẫn cảm thấy hơi không thoải mái, hừ nhẹ một tiếng rồi đặt di động xuống ngủ trưa.
…
Buổi chiều hai giờ, Điền Tâm đúng giờ đi tới tòa nhà văn phòng của giáo viên.
Bởi vì Ôn Tuyển Nho với vừa lên chức giáo sư nên trường học đặc biệt sắp xếp một phòng làm việc riêng cho hắn, phó giáo sư thì hai người một phòng làm việc.
Điền Tâm đi tới cửa văn phòng, gõ gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói thanh nhuận trầm thấp vang lên, Điền Tâm đẩy cửa bước vào.
Ôn Tuyển Nho đang viết giáo án. Ngẩng đầu, thấy thiếu nữ bước vào, trên mặt hắn hiện lên nụ cười tươi ôn nhuận.
“Tới, ngồi đi.” Hắn vừa nói vừa chỉ vào sofa bên cạnh.
“Vâng.” Điền Tâm ôm một quyển văn hiến đi vào.
Cô đặt sách xuống, ngồi lên sofa đơn.
Văn phòng của Ôn Tuyển Nho tương đối đơn giản, vật trang trí duy nhất chính là một cậu lan quân tử trên bàn làm việc.
Trong phòng có giá sách dựa tường, được sắp xếp chỉnh tề. Sách trên kệ đều tương đối cũ kỹ, xem ra Ôn Tuyển Nho là người thích đọc sách.
Ôn Tuyển Nho đứng dậy, bưng ly trà lài tới cho Điền Tâm sau đó ngồi xuống sofa hai người bên cạnh sofa Điền Tâm ngồi.
“Vâng ạ, thầy thật tốt quá ” Điền Tâm cười vui vẻ, khóe miệng cong lên, trên gương mặt xuất hiện má lúm mờ mờ.
Ôn Tuyển Nho nhìn mà trong lòng cứng lại, cũng hơi cong môi “Ừm.”
…
Giữa trưa, Ôn Tuyển Nho ăn cơm xong lại tới chung cư của giáo viên nghỉ ngơi.
Mới vừa nằm lên giường, cởi hai nút thắt trên cổ áo ra, để lộ cơ ngực màu lúa mạch, di động đã rung lên.
Ôn Tuyển Nho ấn mở Wechat, phát hiện là Điền Tâm mới vừa gửi lời mời kết bạn cho hắn.
Chân dung là sườn mặt thiếu nữ, tuy không thấy rõ chính diện nhưng dựa vào chiếc bông tai kia hắn vẫn có thể nhận ra cô.
Hôm nay Điền Tâm đã đeo đôi hoa tai này, Ôn Tuyển Nho vẫn còn nhớ rõ.
Sau khi ấn đồng ý kết bạn, thiếu nữ lập tức gửi tới một icon nghịch ngợm.
Ôn Tuyển Nho tưởng tượng dáng vẻ thè lưỡi của thiếu nữ, cười cười, đáp lại một tiếng.
Ấn vào vòng bạn bè của thiếu nữ, phát hiện cô cũng không thường đăng bài.
Vốn tưởng mấy cô gái trẻ tuổi sẽ thường xuyên đăng những chuyện xảy ra trong đời sống hằng ngày, nhưng dường như Điền Tâm không thích đăng lên vòng bạn bè,
Ôn Tuyển Nho lướt lướt một hồi, mới nhất là tấm ảnh thiếu nữ chụp trước cổng trường, thoạt nhìn giống như bị bạn bè kéo tới chụp chung, thiếu nữ cười rộ trông rất xán lạn.
Tiếp tục lướt xuống, lại thấy ảnh thời tốt nghiệp cấp ba của thiếu nữ. Mấy cô gái cũng nhau chụp hình.
Ôn Tuyển Nho vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấy thiếu nữ, cô gái như hoa như ngọc, dù đứng trong đám người vẫn lóa mắt vô cùng.
Ở phía dưới hắn thấy được một tấm ảnh thiếu nữ ôm ly trà sữa chu môi chụp hình, hẳn là ảnh thời cấp ba.
Trông cô hơi non nớt hơn hiện tại một chút, nhưng cái miệng nhỏ trông đáng yêu cực kỳ, đây cũng là tấm ảnh duy nhất thiếu nữ tự chụp.
Ôn Tuyển Nho không nhịn được ấn vào tấm hình, nhấn lưu lại.
Cùng lúc đó, Điền Tâm cũng đang ở trong ký túc xá xem vòng bạn bè của Ôn Tuyển Nho, phát hiện Ôn Tuyển Nho cũng không phải người đàn ông đậm chất văn nghệ như cô tưởng.
Những thứ hắn tải lên đều tương đối tươi sáng, cũng không thích giả vờ am hiểu văn học.
Lâu lâu hắn cũng có chia sẻ tâm trạng của bản thân về cuộc sống.
Bài đăng của hắn cũng không nhiều, một tấm hình duy nhất là ảnh chụp cái bóng bên bờ biển.
Điền Tâm phát hiện Ôn Tuyển Nho cũng không thích đăng ảnh chụp với người nhà, chỉ lâu lâu mới nhắc vài câu tới vợ con.
Nhưng khi nhìn thấy mấy nội dung về vợ con hắn, cô vẫn cảm thấy hơi không thoải mái, hừ nhẹ một tiếng rồi đặt di động xuống ngủ trưa.
…
Buổi chiều hai giờ, Điền Tâm đúng giờ đi tới tòa nhà văn phòng của giáo viên.
Bởi vì Ôn Tuyển Nho với vừa lên chức giáo sư nên trường học đặc biệt sắp xếp một phòng làm việc riêng cho hắn, phó giáo sư thì hai người một phòng làm việc.
Điền Tâm đi tới cửa văn phòng, gõ gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói thanh nhuận trầm thấp vang lên, Điền Tâm đẩy cửa bước vào.
Ôn Tuyển Nho đang viết giáo án. Ngẩng đầu, thấy thiếu nữ bước vào, trên mặt hắn hiện lên nụ cười tươi ôn nhuận.
“Tới, ngồi đi.” Hắn vừa nói vừa chỉ vào sofa bên cạnh.
“Vâng.” Điền Tâm ôm một quyển văn hiến đi vào.
Cô đặt sách xuống, ngồi lên sofa đơn.
Văn phòng của Ôn Tuyển Nho tương đối đơn giản, vật trang trí duy nhất chính là một cậu lan quân tử trên bàn làm việc.
Trong phòng có giá sách dựa tường, được sắp xếp chỉnh tề. Sách trên kệ đều tương đối cũ kỹ, xem ra Ôn Tuyển Nho là người thích đọc sách.
Ôn Tuyển Nho đứng dậy, bưng ly trà lài tới cho Điền Tâm sau đó ngồi xuống sofa hai người bên cạnh sofa Điền Tâm ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro