Ai cơ? Ai là Ngộ Khanh?
Nhục Tùng Tô Bính
2024-05-26 23:45:04
Edit: Xiao Yi.
Tần Tuyển đuối lý vì mình thật sự còn thân phận Ngộ Khanh vẫn chưa thành thật với cô.
Anh dự tính rằng sau khi cho cô Wechat của Ngộ Khanh rồi mới thành thật khai báo. Nhưng bây giờ anh lại có hơi tự tìm đường chết rồi, cho nên không biết phải xin lỗi cô làm sao đây nữa.
Tần Tuyển thấy dáng vẻ không vui của Hứa Thanh Ca, trong lòng rất muốn dỗ cô. Anh không muốn cô không vui, vì thế nên chịu thiệt, nói mẹ mình chơi với cô.
Lữ Hỉ Doanh chơi rất vui cùng Hứa Thanh Ca, hơn nữa ba mẹ của cô vốn bận, cho nên cô cũng thích chơi với bà. Hai người đi suối nước nóng, đi bơi, đi trượt tuyết, đi leo núi nhân tạo, đi tìm mê cung, giải mã mật thất, chơi được cái gì là chơi hết.
Rốt cục Lữ Hỉ Doanh cũng biết tại sao Hứa Thanh Ca tức giận. Thằng ranh Tần Tuyển cư nhiên biện hộ lời nói dối còn lại là bất ngờ cho Tiểu Thanh Ca cơ đấy?
Thằng đó bị điên rồi chăng?
Lữ Hỉ Doanh giảng dạy cho cô, “Ngọt Ngào à, cháu nghe lời dì, mặc kệ nó một năm đi. Cháu phải để nó lâm vào cảnh chán ăn buồn uống [1] một năm mới được, để tâm trí của nó chờ cháu dài cổ luôn.”
Hai người đang xông hơi [2] ở Hàn thị, trên đầu Hứa Thanh Ca quấn khăn thành hai cái bánh bao. Cô uống sữa chua, nghe bà nói vậy liền không nhịn được cười, “Dì thật sự không nói giúp anh ấy luôn ạ?”
“Không giúp,” Trên đầu Lữ Hỉ Doanh cũng quấn khăn thành hai cái bánh bao, “Chờ sau khi cháu gả cho Tần Tuyển thì dì cũng không giúp nó, chỉ giúp cháu thôi! Thằng nhóc tồi kia xấu lắm!”
Hứa Thanh Ca: “…” Gả… gả cái gì chứ?
Cô đi chơi với bà mấy ngày, tâm trạng đã tốt lên, đến hôm nay là ngày công bố kết quả cuộc thi nhiếp ảnh, cô dựa vào nhắc nhở của bưu kiện để mặc bộ váy liền cực kỳ xinh đẹp, sau đó quải balo nhỏ đi ra khỏi nhà.
Vừa mở cửa ra, Hứa Thanh Ca lại đụng phải Tần Tuyển cũng vừa ra tới cửa. Anh mặc Âu phục, dáng người cao gầy, trưng ra khuôn mặt còn đẹp trai hơn cả ngôi sao, bên môi mang theo ý cười.
Tuy rằng tâm trạng đã tốt lên, nhưng trong lòng Hứa Thanh Ca vẫn còn giận. Cô nhìn thẳng vào thanh máy, Tần Tuyển yên lặng đi tới phía sau cô, cười khẽ, “Tiểu Thanh Ca à, em đi đâu chơi thế?”
Hứa Thanh Ca vô cảm đáp: “Lên thiên đường đấy.”
Tần Tuyển gật đầu, “Vậy mình không tiện đường rồi, anh xuống địa ngục.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Cô không muốn phản ứng lại cái người này, thang máy đến tầng, cô bước vào trong. Tần Tuyển phía sau tự giác bước vào theo, đứng sau lưng cô, nhẹ giọng nói: “Tần Tuyển đáng đời, em không cần để ý cậu ấy, bởi vì cậu ấy xấu quá rồi!”
Hứa Thanh Ca nhìn anh một cái, ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần. Tần Tuyển lại nói: “Tần Tuyển bị bệnh đấy, Tiểu Thanh Ca phải chú ý giữ an toàn, tránh xa nguy hiểm ấy ra.”
Lần này, ánh mắt của Hứa Thanh Ca chuyển thành lo lắng như đang nhìn bệnh nhân đang tới hồi nguy kịch.
Tần Tuyển cười khẽ, “Cậu ấy tiện đường với Tiểu Thanh Ca này, em có thể cho cậu ấy quá giang xe không?”
Đương nhiên là Hứa Thanh Ca không cho anh quá giang. Cô ngẩng cao đầu tự mình ngồi tàu điện ngầm tới hội trường trao giải.
Hội trường đã bài trí xong tác phẩm dự thi, trước khi công bố trao giải, mọi người có thể thưởng thức những tác phẩm này trước. Hứa Thanh Ca nhìn nửa vòng liền thấy tác phẩm của mình — bức ảnh chụp Tần Tuyển.
Cô bản năng quay đầu nhìn lại xem Tần Tuyển có theo sau không, trong lòng thầm nhủ: ngàn vạn lần anh đừng có thấy, nếu không anh chắc chắn sẽ cười đến toác mồm mất, còn sẽ trêu chọc cô vài câu nữa!!!
Hứa Thanh Ca đang nhìn quanh, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng khen ngợi, “Tác phẩm này rất có tình cảm, là tác phẩm của cô sao?”
“Đúng ạ,” Hứa Thanh Ca quay đầu, nhìn thấy người đàn ông trước mặt có hơi quen mắt.
Cô cẩn thận nhớ lại, còn người đàn ông thì đang mỉm cười với cô, lập tức trong đầu cô loé lên tia sáng, “Thầy Hoa Tiêu, thầy cũng là giám khảo sao?”
Vừa nãy, Hoa Tiêu ngồi bên cửa sổ gần lối vào hội trường, quen tính mà săn gái đẹp. Không ngờ không bao lâu sau, hắn thấy được một cô gái cực kỳ xinh đẹp đi vào. Theo lý thuyết thì gu của hắn là mấy cô gợi cảm, quyến rũ đàn ông, nhưng sau khi nhìn thấy cô gái này, hắn hoàn toàn vứt cái gu ấy ra sau đầu.
Cô gái này mặc váy dài liền thân, nhìn rất xinh đẹp, tóc hơi vén lên, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, trong đôi mắt chớp chớp dường như có tinh tú. Làn da của cô trắng nõn bất ngờ, môi mềm như thạch trái cây, khuôn mặt đáng yêu như bé công chúa sống trong nhung lụa, được nuông chiều từ bé. Hành vi cử chỉ của cô rất có hồn, thoạt nhìn cô ‘ăn’ rất ngon.
Hắn vẫn luôn đi theo sau lưng cô, lại chú ý từ dáng người đến vòng eo của cô, nhưng hắn không hề ngờ tới cô sẽ đi tới trước tác phẩm chụp Ngộ Khanh để thưởng thức. Khi thưởng thức tác phẩm, cô còn nhấp môi như có hơi giận dỗi, qua một lát lại biến thành yêu thích thật sâu.
Rõ ràng, cô có tình cảm khắc cốt ghi tâm với Ngộ Khanh.
Thử dò hỏi thì cô thật sự chính là người của Ngộ Khanh, là thí sinh được Ngộ Khanh bảo vệ.
Nhưng Hoa Tiêu không phải ai tới cũng từ chối, cũng chẳng quan tâm đối phương có bạn trai hay không. Hơn nữa, dường như cô gái nhỏ này hoàn toàn không biết ân oán giữa hắn và Tần Tuyển.
“Đúng vậy, tôi là giám khảo hôm nay.” Hoa Tiêu nhìn qua nơi đề tên nhiếp ảnh gia trên bức ảnh, “Hậu Bối?”
Hắn cười, “Bút danh này của cô quá tuỳ ý rồi, tên thật là gì thế?”
Trước đây, Hứa Thanh Ca muốn khiêm tốn một chút liền tuỳ ý dùng hai chữ ‘Hậu Bối’ này. Cô biết cái tên Hoa Tiêu nổi danh này, cũng từng xem thử ảnh chụp trên Weibo của hắn. Nhưng đối với cuộc sống của cô, hắn vẫn không có quen biết gì.
Hứa Thanh Ca do dự một chút, vẫn cảnh giác với người khác giới như trước đây, “Thầy cứ gọi tôi là hậu bối được rồi ạ.”
Hoa Tiêu nhướn mày, “Sợ à?”
Hứa Thanh Ca vội lắc đầu, “Không phải ạ.”
“Tôi đùa chút thôi,” Hoa Tiêu cười cười, Qua bên kia ngồi không? Nếu tác phẩm này của cô đoạt giải sẽ phải vấn đáp nữa, tôi hướng dẫn cô, thế nào?”
Hứa Thanh Ca hoang mang, hỏi: “Còn phải vấn đáp nữa ạ?”
“Đúng vậy, lát nữa hai giám khảo sẽ hỏi cô vài câu,” Hoa Tiêu chỉ vào quán cà phê ở góc đường, “Tôi rất tán thưởng tác phẩm này của cô, có muốn chia sẻ với tôi về ý tưởng khi chụp bức ảnh này không?”
Nói xong, Hoa Tiêu xấu hổ cười cười, “Tôi còn muốn nhận cô làm học trò nữa, quả thật cô là hạt giống tốt.”
Hứa Thanh Ca cảm thấy có điểm quái lạ, cũng có hơi không thoải mái. Nhưng cô không thể nói ra được là gì, giác quan thứ sáu của cô có khi đúng có khi sai, chỉ đành do dự đứng một chỗ.
Hoa Tiêu thấy cô gái nhỏ này khó lừa, lập tức động tay, vươn tới eo của Hứa Thanh Ca, muốn kéo cô đi. Đột nhiên có người xông tới, hất tay của hắn ra, sau đó kéo cô ra sau lưng mình.
Giọng nói của người kia cực kỳ lạnh lẽo, “Thầy Hoa Tiêu tự trọng một chút, không phải ai anh cũng đụng vào được đâu.”
Hoa Tiêu bị hất đến sững người, quay đầu liền thấy Ngộ Khanh, hắn cười lạnh một tiếng.
…
Vừa nãy, Tần Tuyển đang nói chuyện với Cao Hữu Kỳ. Nói được một nửa thì anh chợt nhớ đến Hoa Tiêu, trong nháy mắt, anh liền dự tính được hắn có thể sẽ gặp Hứa Thanh Ca.
Hoa Tiêu quá háo sắc, còn cô lại quá xinh đẹp, cho nên Tần Tuyển lập tức đến đây bảo vệ cô, không ngờ bắt gặp bàn tay của Hoa Tiêu đang túm eo của cô.
Hứa Thanh Ca được Tần Tuyển bảo vệ sau lưng thì có hơi khó hiểu. Cô ngẩng đầu nhìn Tần Tuyển liền thấy mặt anh thúi muốn chết, hẳn là tức giận rồi.
Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Ca nhìn thấy anh giận đến thế. Cô lo lắng, nhẹ níu tay áo của anh, “Anh ơi.”
Tần Tuyển bình tĩnh lại, quay người xoa đầu cô, dịu dàng cất giọng, “Em vào hội trường trước đi, anh nói chuyện với thầy Hoa Tiêu.”
Vì bị anh hất ra nên trong nháy mắt, Hoa Tiêu cũng nổi giận, nhưng nhìn thấy tình huống giữa Ngộ Khanh và hậu bối này, hắn híp mắt hỏi: “Cô ấy không phải bạn gái mà là em gái anh sao?”
Tần Tuyển lơ đi, ngoảnh mặt xoay người Hứa Thanh Ca rồi đẩy nhẹ bả vai của cô, “Ngoan nào, em tới hội trường tìm quản lý Cao Hữu Kỳ rồi nói anh ấy sắp xếp cho em một chỗ ngồi.”
Hứa Thanh Ca mơ hồ ‘Dạ’ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn quay người rời đi.
Nhưng cô vừa đi được hai bước liền nghe thấy Hoa Tiêu phía sau nói: “Thầy Ngộ Khanh này, tôi không ngờ anh lại có được một đứa em gái xinh đẹp như vậy đó. Vừa ngoan vừa ngọt, đàn ông nào mà không hứng cho được?”
Hứa Thanh Ca đột nhiên quay người lại nhìn.
Ai cơ?
Ai là Ngộ Khanh?
Sau đó, cô thấy bóng người trước mặt mình chợt loé.
Tần Tuyển nện một đấm lên mặt Hoa Tiêu, “Mẹ mày nói bậy gì hả?!!”
_____
[1] Raw: 茶不思饭不想 | Convert: trà không nhớ cơm không nghĩ -> Trans + Edit: chán ăn buồn uống.
[2] Raw: 汗蒸 | Convert: hãn chưng -> Trans + Edit: xông hơi.
Tần Tuyển đuối lý vì mình thật sự còn thân phận Ngộ Khanh vẫn chưa thành thật với cô.
Anh dự tính rằng sau khi cho cô Wechat của Ngộ Khanh rồi mới thành thật khai báo. Nhưng bây giờ anh lại có hơi tự tìm đường chết rồi, cho nên không biết phải xin lỗi cô làm sao đây nữa.
Tần Tuyển thấy dáng vẻ không vui của Hứa Thanh Ca, trong lòng rất muốn dỗ cô. Anh không muốn cô không vui, vì thế nên chịu thiệt, nói mẹ mình chơi với cô.
Lữ Hỉ Doanh chơi rất vui cùng Hứa Thanh Ca, hơn nữa ba mẹ của cô vốn bận, cho nên cô cũng thích chơi với bà. Hai người đi suối nước nóng, đi bơi, đi trượt tuyết, đi leo núi nhân tạo, đi tìm mê cung, giải mã mật thất, chơi được cái gì là chơi hết.
Rốt cục Lữ Hỉ Doanh cũng biết tại sao Hứa Thanh Ca tức giận. Thằng ranh Tần Tuyển cư nhiên biện hộ lời nói dối còn lại là bất ngờ cho Tiểu Thanh Ca cơ đấy?
Thằng đó bị điên rồi chăng?
Lữ Hỉ Doanh giảng dạy cho cô, “Ngọt Ngào à, cháu nghe lời dì, mặc kệ nó một năm đi. Cháu phải để nó lâm vào cảnh chán ăn buồn uống [1] một năm mới được, để tâm trí của nó chờ cháu dài cổ luôn.”
Hai người đang xông hơi [2] ở Hàn thị, trên đầu Hứa Thanh Ca quấn khăn thành hai cái bánh bao. Cô uống sữa chua, nghe bà nói vậy liền không nhịn được cười, “Dì thật sự không nói giúp anh ấy luôn ạ?”
“Không giúp,” Trên đầu Lữ Hỉ Doanh cũng quấn khăn thành hai cái bánh bao, “Chờ sau khi cháu gả cho Tần Tuyển thì dì cũng không giúp nó, chỉ giúp cháu thôi! Thằng nhóc tồi kia xấu lắm!”
Hứa Thanh Ca: “…” Gả… gả cái gì chứ?
Cô đi chơi với bà mấy ngày, tâm trạng đã tốt lên, đến hôm nay là ngày công bố kết quả cuộc thi nhiếp ảnh, cô dựa vào nhắc nhở của bưu kiện để mặc bộ váy liền cực kỳ xinh đẹp, sau đó quải balo nhỏ đi ra khỏi nhà.
Vừa mở cửa ra, Hứa Thanh Ca lại đụng phải Tần Tuyển cũng vừa ra tới cửa. Anh mặc Âu phục, dáng người cao gầy, trưng ra khuôn mặt còn đẹp trai hơn cả ngôi sao, bên môi mang theo ý cười.
Tuy rằng tâm trạng đã tốt lên, nhưng trong lòng Hứa Thanh Ca vẫn còn giận. Cô nhìn thẳng vào thanh máy, Tần Tuyển yên lặng đi tới phía sau cô, cười khẽ, “Tiểu Thanh Ca à, em đi đâu chơi thế?”
Hứa Thanh Ca vô cảm đáp: “Lên thiên đường đấy.”
Tần Tuyển gật đầu, “Vậy mình không tiện đường rồi, anh xuống địa ngục.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Cô không muốn phản ứng lại cái người này, thang máy đến tầng, cô bước vào trong. Tần Tuyển phía sau tự giác bước vào theo, đứng sau lưng cô, nhẹ giọng nói: “Tần Tuyển đáng đời, em không cần để ý cậu ấy, bởi vì cậu ấy xấu quá rồi!”
Hứa Thanh Ca nhìn anh một cái, ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần. Tần Tuyển lại nói: “Tần Tuyển bị bệnh đấy, Tiểu Thanh Ca phải chú ý giữ an toàn, tránh xa nguy hiểm ấy ra.”
Lần này, ánh mắt của Hứa Thanh Ca chuyển thành lo lắng như đang nhìn bệnh nhân đang tới hồi nguy kịch.
Tần Tuyển cười khẽ, “Cậu ấy tiện đường với Tiểu Thanh Ca này, em có thể cho cậu ấy quá giang xe không?”
Đương nhiên là Hứa Thanh Ca không cho anh quá giang. Cô ngẩng cao đầu tự mình ngồi tàu điện ngầm tới hội trường trao giải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hội trường đã bài trí xong tác phẩm dự thi, trước khi công bố trao giải, mọi người có thể thưởng thức những tác phẩm này trước. Hứa Thanh Ca nhìn nửa vòng liền thấy tác phẩm của mình — bức ảnh chụp Tần Tuyển.
Cô bản năng quay đầu nhìn lại xem Tần Tuyển có theo sau không, trong lòng thầm nhủ: ngàn vạn lần anh đừng có thấy, nếu không anh chắc chắn sẽ cười đến toác mồm mất, còn sẽ trêu chọc cô vài câu nữa!!!
Hứa Thanh Ca đang nhìn quanh, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng khen ngợi, “Tác phẩm này rất có tình cảm, là tác phẩm của cô sao?”
“Đúng ạ,” Hứa Thanh Ca quay đầu, nhìn thấy người đàn ông trước mặt có hơi quen mắt.
Cô cẩn thận nhớ lại, còn người đàn ông thì đang mỉm cười với cô, lập tức trong đầu cô loé lên tia sáng, “Thầy Hoa Tiêu, thầy cũng là giám khảo sao?”
Vừa nãy, Hoa Tiêu ngồi bên cửa sổ gần lối vào hội trường, quen tính mà săn gái đẹp. Không ngờ không bao lâu sau, hắn thấy được một cô gái cực kỳ xinh đẹp đi vào. Theo lý thuyết thì gu của hắn là mấy cô gợi cảm, quyến rũ đàn ông, nhưng sau khi nhìn thấy cô gái này, hắn hoàn toàn vứt cái gu ấy ra sau đầu.
Cô gái này mặc váy dài liền thân, nhìn rất xinh đẹp, tóc hơi vén lên, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, trong đôi mắt chớp chớp dường như có tinh tú. Làn da của cô trắng nõn bất ngờ, môi mềm như thạch trái cây, khuôn mặt đáng yêu như bé công chúa sống trong nhung lụa, được nuông chiều từ bé. Hành vi cử chỉ của cô rất có hồn, thoạt nhìn cô ‘ăn’ rất ngon.
Hắn vẫn luôn đi theo sau lưng cô, lại chú ý từ dáng người đến vòng eo của cô, nhưng hắn không hề ngờ tới cô sẽ đi tới trước tác phẩm chụp Ngộ Khanh để thưởng thức. Khi thưởng thức tác phẩm, cô còn nhấp môi như có hơi giận dỗi, qua một lát lại biến thành yêu thích thật sâu.
Rõ ràng, cô có tình cảm khắc cốt ghi tâm với Ngộ Khanh.
Thử dò hỏi thì cô thật sự chính là người của Ngộ Khanh, là thí sinh được Ngộ Khanh bảo vệ.
Nhưng Hoa Tiêu không phải ai tới cũng từ chối, cũng chẳng quan tâm đối phương có bạn trai hay không. Hơn nữa, dường như cô gái nhỏ này hoàn toàn không biết ân oán giữa hắn và Tần Tuyển.
“Đúng vậy, tôi là giám khảo hôm nay.” Hoa Tiêu nhìn qua nơi đề tên nhiếp ảnh gia trên bức ảnh, “Hậu Bối?”
Hắn cười, “Bút danh này của cô quá tuỳ ý rồi, tên thật là gì thế?”
Trước đây, Hứa Thanh Ca muốn khiêm tốn một chút liền tuỳ ý dùng hai chữ ‘Hậu Bối’ này. Cô biết cái tên Hoa Tiêu nổi danh này, cũng từng xem thử ảnh chụp trên Weibo của hắn. Nhưng đối với cuộc sống của cô, hắn vẫn không có quen biết gì.
Hứa Thanh Ca do dự một chút, vẫn cảnh giác với người khác giới như trước đây, “Thầy cứ gọi tôi là hậu bối được rồi ạ.”
Hoa Tiêu nhướn mày, “Sợ à?”
Hứa Thanh Ca vội lắc đầu, “Không phải ạ.”
“Tôi đùa chút thôi,” Hoa Tiêu cười cười, Qua bên kia ngồi không? Nếu tác phẩm này của cô đoạt giải sẽ phải vấn đáp nữa, tôi hướng dẫn cô, thế nào?”
Hứa Thanh Ca hoang mang, hỏi: “Còn phải vấn đáp nữa ạ?”
“Đúng vậy, lát nữa hai giám khảo sẽ hỏi cô vài câu,” Hoa Tiêu chỉ vào quán cà phê ở góc đường, “Tôi rất tán thưởng tác phẩm này của cô, có muốn chia sẻ với tôi về ý tưởng khi chụp bức ảnh này không?”
Nói xong, Hoa Tiêu xấu hổ cười cười, “Tôi còn muốn nhận cô làm học trò nữa, quả thật cô là hạt giống tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Thanh Ca cảm thấy có điểm quái lạ, cũng có hơi không thoải mái. Nhưng cô không thể nói ra được là gì, giác quan thứ sáu của cô có khi đúng có khi sai, chỉ đành do dự đứng một chỗ.
Hoa Tiêu thấy cô gái nhỏ này khó lừa, lập tức động tay, vươn tới eo của Hứa Thanh Ca, muốn kéo cô đi. Đột nhiên có người xông tới, hất tay của hắn ra, sau đó kéo cô ra sau lưng mình.
Giọng nói của người kia cực kỳ lạnh lẽo, “Thầy Hoa Tiêu tự trọng một chút, không phải ai anh cũng đụng vào được đâu.”
Hoa Tiêu bị hất đến sững người, quay đầu liền thấy Ngộ Khanh, hắn cười lạnh một tiếng.
…
Vừa nãy, Tần Tuyển đang nói chuyện với Cao Hữu Kỳ. Nói được một nửa thì anh chợt nhớ đến Hoa Tiêu, trong nháy mắt, anh liền dự tính được hắn có thể sẽ gặp Hứa Thanh Ca.
Hoa Tiêu quá háo sắc, còn cô lại quá xinh đẹp, cho nên Tần Tuyển lập tức đến đây bảo vệ cô, không ngờ bắt gặp bàn tay của Hoa Tiêu đang túm eo của cô.
Hứa Thanh Ca được Tần Tuyển bảo vệ sau lưng thì có hơi khó hiểu. Cô ngẩng đầu nhìn Tần Tuyển liền thấy mặt anh thúi muốn chết, hẳn là tức giận rồi.
Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Ca nhìn thấy anh giận đến thế. Cô lo lắng, nhẹ níu tay áo của anh, “Anh ơi.”
Tần Tuyển bình tĩnh lại, quay người xoa đầu cô, dịu dàng cất giọng, “Em vào hội trường trước đi, anh nói chuyện với thầy Hoa Tiêu.”
Vì bị anh hất ra nên trong nháy mắt, Hoa Tiêu cũng nổi giận, nhưng nhìn thấy tình huống giữa Ngộ Khanh và hậu bối này, hắn híp mắt hỏi: “Cô ấy không phải bạn gái mà là em gái anh sao?”
Tần Tuyển lơ đi, ngoảnh mặt xoay người Hứa Thanh Ca rồi đẩy nhẹ bả vai của cô, “Ngoan nào, em tới hội trường tìm quản lý Cao Hữu Kỳ rồi nói anh ấy sắp xếp cho em một chỗ ngồi.”
Hứa Thanh Ca mơ hồ ‘Dạ’ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn quay người rời đi.
Nhưng cô vừa đi được hai bước liền nghe thấy Hoa Tiêu phía sau nói: “Thầy Ngộ Khanh này, tôi không ngờ anh lại có được một đứa em gái xinh đẹp như vậy đó. Vừa ngoan vừa ngọt, đàn ông nào mà không hứng cho được?”
Hứa Thanh Ca đột nhiên quay người lại nhìn.
Ai cơ?
Ai là Ngộ Khanh?
Sau đó, cô thấy bóng người trước mặt mình chợt loé.
Tần Tuyển nện một đấm lên mặt Hoa Tiêu, “Mẹ mày nói bậy gì hả?!!”
_____
[1] Raw: 茶不思饭不想 | Convert: trà không nhớ cơm không nghĩ -> Trans + Edit: chán ăn buồn uống.
[2] Raw: 汗蒸 | Convert: hãn chưng -> Trans + Edit: xông hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro