Anh đây cũng là nụ hôn đầu
Nhục Tùng Tô Bính
2024-05-26 23:45:04
Edit: Xiao Yi.
Các học trưởng và học tỷ đều vây lại đây xem, trong tay cầm điện thoại chụp hình hai người. Hứa Thanh Ca thẹn đến mức muốn đánh Tần Tuyển, đồng thời cũng muốn tránh anh nhưng không tránh được.
Mắt thấy Tần Tuyển muốn tiếp cận mình, giấy ăn trên miệng cô muốn rơi xuống.
Hứa Thanh Ca vội duỗi tay đè lại, Tần Tuyển thấp giọng cười khẽ, nắm lấy tay của cô, thay cô đè lại khăn giấy.
Hứa Thanh Ca muốn kêu anh ngừng lại, nhưng không dám mở miệng nói, sợ rằng khi há miệng sẽ thổi hơi ra, làm rơi khăn giấy. Mà Tần Tuyển kia lại rất có thể nhân lúc cháy nhà, chạy đi hôi của [1].
Thời gian trôi qua rất chậm, một giây đồng hồ bị kéo dài vô hạn, Hứa Thanh Ca nhìn đến khoé môi mị hoặc của Tần Tuyển đang dần tiến lại gần, khi anh sắp chạm vào, cô đỏ mặt nhắm mắt lại.
Khăn giấy rất mỏng, Hứa Thanh Ca căng thẳng không dám cử động, trên môi cảm giác được áp lực nhẹ nhàng.
Vụn tóc mềm mại của anh khẽ chạm lên làn da của cô, vừa ngứa, vừa tê dại.
Mùi hương trên người anh rất dễ chịu, che trời lấp đất phủ lấy cô, dễ chịu đến mức làm cho cô mất đi năng lực phản kháng vốn có, làm cho cô sa vào.
Áp lực trên môi rất nhanh biến mất, xung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hò hét chói tai. Hứa Thanh Ca xấu hổ không dám mở mắt ra, sau đó, cô cảm nhận được Tần Tuyển cười khẽ, duỗi tay ôm lấy cái ót của mình. Anh hơi dùng sức, ôm mặt cô vào trong ngực.
“Được rồi, các cậu đừng nháo nữa.” Tần Tuyển giúp cô giải vây, cười khẽ nói: “Một lát tôi lại phát lì xì cho mấy cậu, đừng làm Tiểu Thanh Ca nhà tôi khó xử nữa.”
Hùng Dương kêu lên: “Bây giờ đã thành Tiểu Thanh Ca nhà cậu rồi à? Tuyển ca, cậu có mặt mũi một chút được không hả?”
“Bảo vệ Tiểu Thanh Ca nhà tôi đâu cần mặt mũi.”
Mọi người cười to một trận.
“Đều tản hết đi,” Tần Tuyển cầm lấy ly rượu kính họ, “Coi như tôi xin các cậu đấy!”
Tần Tuyển yếu thế khiến mọi người rất vừa lòng, cũng nể mặt Tiểu Thanh Ca dễ bị xấu hổ nên chỉ trêu chọc hai câu rồi tản ra.
Hứa Thanh Ca yên lặng thở ra một hơi, chợt cảm giác như tiếng tim đập trong ngực Tần Tuyển rất nhanh, không hề giống như vẻ trấn định bên ngoài của anh.
Cô muốn nghe rõ hơn một chút, liền áp vành tai mình dán lên ngực anh, thật sự cảm giác được nhịp tim của anh rất nhanh.
Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, vừa muốn hỏi tại sao anh lại căng thẳng, lại thấy Tần Tuyển đang rũ mắt nhìn mình, gương mặt cô lập tức lộ ra mấy phần mất tự nhiên.
Hứa Thanh Ca: “???”
“Tuy rằng cách một tờ giấy ăn nhưng anh đây cũng là nụ hôn đầu,” Tần Tuyển cười nhẹ, “Căng thẳng một chút không được à?”
Hứa Thanh Ca: “…”
Vốn đang xấu hổ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng tim đập và câu nói ‘là nụ hôn đầu tiên’ của anh, Hứa Thanh Ca vô cớ vui vẻ.
Đang muốn vỗ vai trấn an Tần Tuyển, cô chợt nghe thấy anh được voi đòi tiên, cười nói: “Tiểu Thanh Ca, lại cho anh hôn một cái nhé?”
Hứa Thanh Ca: “…”
…
Ba ngày tiếp theo, cô không thèm để ý tới Tần Tuyển nữa.
…
Từ trước đến giờ, cô không nghĩ rằng cuộc sống Đại học của mình lại phong phú như vậy.
Học tập trên trường xong thì mặt trời đã lên cao, nếu không có tiết thì cô sẽ đến công ty vẽ đồ hoạ để kiếm tiền. Buổi tối thì đến Hội âm nhạc luyện đàn, cuối tuần về nhà lại livestream, hoàn toàn không có thời gian học kỹ thuật chụp hình.
Vì thế, Hứa Thanh Ca rút lui khỏi Hội âm nhạc, buổi tối đến Hội nhiếp ảnh học kỹ thuật chụp hình.
Hội phó Hội nhiếp ảnh là Lục Tử Nhất.
Trong phòng sinh hoạt của hội, Lục Tử Nhất giảng ppt cho mọi người, Hứa Thanh Ca ngồi dưới đài rất nghiêm túc ghi lại.
Mà Hội trưởng Hội nhiếp ảnh là Tần Tuyển thì ngồi bên cạnh cô.
Lục Tử Nhất trên bục đang giảng làm sao để bức ảnh hấp thụ ánh sáng tốt hơn, bên cạnh lỗ tai của Hứa Thanh Ca lại có thanh âm ồn ào, “Lục Tử Nhất giảng không dễ nghe bằng anh giảng đâu.”
“Lục Tử Nhất giảng phức tạp lắm.”
“Câu này của cậu ấy là do học từ anh.”
Hứa Thanh Ca bĩu môi, mặc kệ anh.
Tần Tuyển cười khẽ, đẩy một hộp sữa chua qua trước mặt cô, “Anh có thể giảng riêng cho em đấy.”
Hứa Thanh Ca nhỏ giọng lầm bầm, “Anh lạm dụng chức quyền là không tốt đâu.”
“Không phải lấy tư cách Hội trưởng để giảng cho em, chỉ là anh trai nhỏ hàng xóm giảng cho em thôi, như vậy cũng không tính là ưu tiên em.”
Hứa Thanh Ca trộm liếc nhìn Phó hội trưởng trên đài một cái, sau đó đẩy cánh tay của anh ra, nhỏ giọng nói: “Học trưởng, anh đừng quấy rầy em nghe giảng được không?”
Tần Tuyển nghe lời không quấy rầy cô nữa, lại lấy máy ảnh ra đẩy tới trước mặt cô, “Cho em mượn một học kỳ nè, nếu chỉ học lý thuyết suông mà không thực hành cũng sẽ vô dụng thôi.”
Là chiếc máy ảnh mà Tần Tuyển đã cho cô mượn hồi nghỉ hè, khi sờ lên còn cảm giác rất quen thuộc.
“Hay là em thuê nhé?” Hứa Thanh Ca vẫn sợ mình sẽ chụp đến hư máy ảnh của anh.
“Một ngàn tệ [2] một ngày, thuê đi.”
“Anh là cướp hả?”
“Đúng vậy, phải tận dụng cơ hội em muốn dùng chứ, thế em có cho anh cướp không nào?”
“Em không…”
Đột nhiên, một tập giấy lớn đập xuống bàn của Hứa Thanh Ca và Tần Tuyển. Lục Tử Nhất đứng trên bục, tay xoa bóp eo, phẫn nộ trừng mắt, “Muốn nói chuyện riêng thì đi chỗ khác, đừng có ở đây làm phiền người khác được không? Đi ra ngoài!”
“Em không có nói ch…” Giọng của Hứa Thanh Ca rất nhỏ.
Cô quay trái quay phải, thấy mọi người xung quanh đều xem kịch vui mà nhìn chằm chằm mình. Cô đỏ mặt vội thu dọn giấy bút, đứng lên.
“Hứa Thanh Ca, anh không nói em.”
Lục Tử Nhất lại ném một tập giấy tới trước mặt Tần Tuyển, “Tôi nói cậu đấy, làm phiền Hội trưởng ra ngoài, nếu không thì cậu lên giảng đi!”
Trong phòng cười ầm cả lên, phía sau có người còn kêu: “Hội trưởng à, cậu làm cho công thần căm phẫn rồi, cuốn nhanh đi.”
“Hội trưởng như tôi thật là một chút uy nghiêm cũng không có mà, thôi được rồi,” Tần Tuyển ưu nhã đứng dậy, xoa đầu Hứa Thanh Ca, “Anh ra ngoài đợi em, máy ảnh cứ tuỳ ý nghịch nhé, nghịch hư cũng không sao cả.”
Phía sau lại có người hưng phấn la: “Gần đây học trưởng đúng là siêu sủng Thanh Ca luôn!!!”
“Anh ấy còn đặc biệt dính lấy Thanh Ca nữa!”
“Mấy cậu tưởng tượng xem nếu hai người họ ở cạnh nhau thì thổi ra cái bầu không khí như thế nào hả?”
“Cậu chụp được chưa? Lúc nãy học trưởng xoa đầu Thanh Ca ấy, có chụp được không?”
“Không chụp kịp ấy.”
Tần Tuyển bỗng nhiên cúi đầu, kê cằm lên đỉnh đầu của Hứa Thanh Ca, cười đến vừa thương vừa sủng. Anh cố tình dừng động tác lại hay giây, sau đó nghiêng đầu nhìn qua họ, “Giờ chụp được chưa?”
“Được rồi, tôi chụp được rồi.”
“Ừm, cảm ơn nhé. Phiền cậu lát nữa gửi vào nhóm chat, để tôi lưu một ít ảnh chụp.”
Hứa Thanh Ca: “…”
…
Một giờ tiếp theo, Hứa Thanh Ca không thèm để ý tới Tần Tuyển.
…
Sau khi Lục Tử Nhất tan học, cô vẫn còn hai vấn đề điều chỉnh thông số khi chụp ảnh đêm muốn hỏi Lục Tử Nhất, cho nên hai người ở lại văn phòng hội một lát.
Sau khi trả lời xong hai vấn đề của cô, Lục Tử Nhất mở Wechat ra tán phét với Hội nhiếp ảnh.
Có một nữ sinh năm nhất cũng ở lại văn phòng hội hóng chuyện, vừa nghe vừa nói: “Học trưởng, cuối tuần có một triển lãm nhiếp ảnh. Hội của chúng ta có tổ chức cho mọi người cùng đến xem không ạ?”
“Triển lãm ảnh của ai vậy?” Phản ứng đầu tiên của Lục Tử Nhất chính là: “Có được vào cửa miễn phí không?”
“Học trưởng, anh có thể đừng tính toán như vậy không?”
“Chuyện này không phải anh quyết định được, là Hội trưởng của các em phải tính.”
Chuyện Hứa Thanh Ca quan tâm không phải là vé vào cửa có miễn phí hay không, mà là một chuyện khác, “Là triển lãm ảnh của ai thế cậu?”
“Hình như là của cái gì ‘Khanh’ đó.”
“Là Ngộ Khanh sao?” Hứa Thanh Ca kích động.
Lục Tử Nhất nghe xong liền thất vọng thở ra, “Là cậu ta à? Anh còn tưởng là ai…”
Hứa Thanh Ca hỏi: “Học trưởng, anh biết anh ấy ạ?”
“Anh không có.” Lục Tử Nhất thề thốt phủ nhận.
Tần Tuyển đợi Hứa Thanh Ca bên ngoài một hồi khá lâu vẫn chưa thấy cô đi ra. Anh liền đẩy cửa đi vào xem tình huống bên trong.
Hứa Thanh Ca nhìn thấy anh vào cũng không đếm xỉa tới, chỉ tiếp tục hỏi Lục Tử Nhất, “Có phải triển lãm lần này thuộc tour của anh ấy không ạ? Anh ấy đến từ thành phố của chúng ta sao?”
Tần Tuyển ngồi lên cái bàn sau lưng cô, chân dài hướng dưới đất, rất có hứng thú mà nghe.
Hình như là đang bàn luận về một nhiếp ảnh gia nào đó mà cô thích?
Trong đầu của Hứa Thanh Ca đầy ắp những câu hỏi, “Mua vé ở đâu thế ạ? Trên mạng sao? Em theo dõi Weibo của anh ấy cũng đâu thấy tour triển lãm này đâu nhỉ.”
Nữ sinh năm nhất kia cũng không rõ lắm, “Tôi nhận được một tờ rơi tuyên truyền về triển lãm của anh ấy. Xem được một chút, tôi vẫn thích ảnh chụp vòng tròn nghệ thuật hơn. Cảnh sắc và mấy loại anh ấy chụp thật sự vô cảm quá, không thú vị gì cả.”
Hưng phấn của Hứa Thanh Ca chỉ trong nháy mắt giảm đi một nửa. Cô không thân với nữ sinh này, chỉ biết cô ta học khoa Quản trị kinh doanh. Nhưng cô ta lại làm dáng ở trước mặt cô, nói idol của cô chụp hình vô cảm thật sự khiến cô cực kỳ không vui.
Hứa Thanh Ca mím môi, không trút hết không vui trong lòng lên người nữ sinh kia. Mỗi người có một sở thích khác nhau, cô chỉ cẩn thận treo máy ảnh lên cổ rồi quay đầu lại, nhìn về phía Tần Tuyển, “Học trưởng, chúng ta đi thôi ạ.”
Giọng của cô thật sự rất nhẹ, sắc mặt cũng bình thường, một tay cầm máy ảnh như sợ nó rơi bể. Cô vẫn nhớ mang vỏ sữa chua đi vứt, lúc nâng mắt nhìn anh vô thức có hơi ấm ức.
Tần Tuyển nhướn mày, nhìn vào mắt cô, sau đó lại nhìn qua nữ sinh kia. Anh từng xem thông tin của thành viên mới gia nhập hội, chỉ nhớ nữ sinh này họ Hàn.
“Bạn học Hàn này,” Tần Tuyển ôm bả vai, thong thả nói: “Tôi cũng thấy ảnh chụp của bạn trên vòng tròn bạn bè rồi, và chỉ trong nháy mắt, tôi đã tắt nó ngay. Tôi thích chụp ảnh phong cảnh hơn và cảm thấy ảnh chụp vòng tròn nghệ thuật của bạn rất vô cảm, rất nhàm chán.”
“Vậy thì bạn học Hàn, những lời này có phải nghe rất không thoải mái không?” Tần Tuyển nhướn mày hỏi.
Nữ sinh họ Hàn lập tức tái mặt, “Không phải đâu ạ, Hội trưởng, ý của em không phải vậy.”
Tần Tuyển gật đầu, “Đúng vậy, tôi cũng không có loại ý kia, chỉ là lời nói vô tâm vô phế thôi.”
Hứa Thanh Ca không muốn anh vì mình mà xung đột với nữ sinh khác, liền túm tay áo của anh lại, “Học trưởng, chúng ta đi thôi ạ.”
Tần Tuyển không cử động, tiếp tục nói cho xong, “Tuy có thể lý giải câu nói của bạn là lời vô tâm vô phế, nhưng bạn học Hàn này, một câu nói vô tâm của bạn sẽ ảnh hưởng đến người khác, khiến họ không vui tận một giờ, hai giờ, thậm chí là một hai ngày đấy. Sinh viên Đại học rồi, nên học cách khống chế lời nói của mình đi thôi. Bạn không thể tuỳ tiện xem thường sở thích của người khác như trò ấu trĩ được.”
_____
[1] Nhân lúc cháy nhà, chạy đi hôi của: nhân lúc người khác không để ý mà nhận đồ là của mình – ở đây ám chỉ Tần Tuyển nhân lúc khăn rớt mà hôn cô trực tiếp luôn:v
[2] Một ngàn tệ: 1000 Nhân dân tệ = 3 315 720 Việt Nam đồng.
Các học trưởng và học tỷ đều vây lại đây xem, trong tay cầm điện thoại chụp hình hai người. Hứa Thanh Ca thẹn đến mức muốn đánh Tần Tuyển, đồng thời cũng muốn tránh anh nhưng không tránh được.
Mắt thấy Tần Tuyển muốn tiếp cận mình, giấy ăn trên miệng cô muốn rơi xuống.
Hứa Thanh Ca vội duỗi tay đè lại, Tần Tuyển thấp giọng cười khẽ, nắm lấy tay của cô, thay cô đè lại khăn giấy.
Hứa Thanh Ca muốn kêu anh ngừng lại, nhưng không dám mở miệng nói, sợ rằng khi há miệng sẽ thổi hơi ra, làm rơi khăn giấy. Mà Tần Tuyển kia lại rất có thể nhân lúc cháy nhà, chạy đi hôi của [1].
Thời gian trôi qua rất chậm, một giây đồng hồ bị kéo dài vô hạn, Hứa Thanh Ca nhìn đến khoé môi mị hoặc của Tần Tuyển đang dần tiến lại gần, khi anh sắp chạm vào, cô đỏ mặt nhắm mắt lại.
Khăn giấy rất mỏng, Hứa Thanh Ca căng thẳng không dám cử động, trên môi cảm giác được áp lực nhẹ nhàng.
Vụn tóc mềm mại của anh khẽ chạm lên làn da của cô, vừa ngứa, vừa tê dại.
Mùi hương trên người anh rất dễ chịu, che trời lấp đất phủ lấy cô, dễ chịu đến mức làm cho cô mất đi năng lực phản kháng vốn có, làm cho cô sa vào.
Áp lực trên môi rất nhanh biến mất, xung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hò hét chói tai. Hứa Thanh Ca xấu hổ không dám mở mắt ra, sau đó, cô cảm nhận được Tần Tuyển cười khẽ, duỗi tay ôm lấy cái ót của mình. Anh hơi dùng sức, ôm mặt cô vào trong ngực.
“Được rồi, các cậu đừng nháo nữa.” Tần Tuyển giúp cô giải vây, cười khẽ nói: “Một lát tôi lại phát lì xì cho mấy cậu, đừng làm Tiểu Thanh Ca nhà tôi khó xử nữa.”
Hùng Dương kêu lên: “Bây giờ đã thành Tiểu Thanh Ca nhà cậu rồi à? Tuyển ca, cậu có mặt mũi một chút được không hả?”
“Bảo vệ Tiểu Thanh Ca nhà tôi đâu cần mặt mũi.”
Mọi người cười to một trận.
“Đều tản hết đi,” Tần Tuyển cầm lấy ly rượu kính họ, “Coi như tôi xin các cậu đấy!”
Tần Tuyển yếu thế khiến mọi người rất vừa lòng, cũng nể mặt Tiểu Thanh Ca dễ bị xấu hổ nên chỉ trêu chọc hai câu rồi tản ra.
Hứa Thanh Ca yên lặng thở ra một hơi, chợt cảm giác như tiếng tim đập trong ngực Tần Tuyển rất nhanh, không hề giống như vẻ trấn định bên ngoài của anh.
Cô muốn nghe rõ hơn một chút, liền áp vành tai mình dán lên ngực anh, thật sự cảm giác được nhịp tim của anh rất nhanh.
Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, vừa muốn hỏi tại sao anh lại căng thẳng, lại thấy Tần Tuyển đang rũ mắt nhìn mình, gương mặt cô lập tức lộ ra mấy phần mất tự nhiên.
Hứa Thanh Ca: “???”
“Tuy rằng cách một tờ giấy ăn nhưng anh đây cũng là nụ hôn đầu,” Tần Tuyển cười nhẹ, “Căng thẳng một chút không được à?”
Hứa Thanh Ca: “…”
Vốn đang xấu hổ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng tim đập và câu nói ‘là nụ hôn đầu tiên’ của anh, Hứa Thanh Ca vô cớ vui vẻ.
Đang muốn vỗ vai trấn an Tần Tuyển, cô chợt nghe thấy anh được voi đòi tiên, cười nói: “Tiểu Thanh Ca, lại cho anh hôn một cái nhé?”
Hứa Thanh Ca: “…”
…
Ba ngày tiếp theo, cô không thèm để ý tới Tần Tuyển nữa.
…
Từ trước đến giờ, cô không nghĩ rằng cuộc sống Đại học của mình lại phong phú như vậy.
Học tập trên trường xong thì mặt trời đã lên cao, nếu không có tiết thì cô sẽ đến công ty vẽ đồ hoạ để kiếm tiền. Buổi tối thì đến Hội âm nhạc luyện đàn, cuối tuần về nhà lại livestream, hoàn toàn không có thời gian học kỹ thuật chụp hình.
Vì thế, Hứa Thanh Ca rút lui khỏi Hội âm nhạc, buổi tối đến Hội nhiếp ảnh học kỹ thuật chụp hình.
Hội phó Hội nhiếp ảnh là Lục Tử Nhất.
Trong phòng sinh hoạt của hội, Lục Tử Nhất giảng ppt cho mọi người, Hứa Thanh Ca ngồi dưới đài rất nghiêm túc ghi lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Hội trưởng Hội nhiếp ảnh là Tần Tuyển thì ngồi bên cạnh cô.
Lục Tử Nhất trên bục đang giảng làm sao để bức ảnh hấp thụ ánh sáng tốt hơn, bên cạnh lỗ tai của Hứa Thanh Ca lại có thanh âm ồn ào, “Lục Tử Nhất giảng không dễ nghe bằng anh giảng đâu.”
“Lục Tử Nhất giảng phức tạp lắm.”
“Câu này của cậu ấy là do học từ anh.”
Hứa Thanh Ca bĩu môi, mặc kệ anh.
Tần Tuyển cười khẽ, đẩy một hộp sữa chua qua trước mặt cô, “Anh có thể giảng riêng cho em đấy.”
Hứa Thanh Ca nhỏ giọng lầm bầm, “Anh lạm dụng chức quyền là không tốt đâu.”
“Không phải lấy tư cách Hội trưởng để giảng cho em, chỉ là anh trai nhỏ hàng xóm giảng cho em thôi, như vậy cũng không tính là ưu tiên em.”
Hứa Thanh Ca trộm liếc nhìn Phó hội trưởng trên đài một cái, sau đó đẩy cánh tay của anh ra, nhỏ giọng nói: “Học trưởng, anh đừng quấy rầy em nghe giảng được không?”
Tần Tuyển nghe lời không quấy rầy cô nữa, lại lấy máy ảnh ra đẩy tới trước mặt cô, “Cho em mượn một học kỳ nè, nếu chỉ học lý thuyết suông mà không thực hành cũng sẽ vô dụng thôi.”
Là chiếc máy ảnh mà Tần Tuyển đã cho cô mượn hồi nghỉ hè, khi sờ lên còn cảm giác rất quen thuộc.
“Hay là em thuê nhé?” Hứa Thanh Ca vẫn sợ mình sẽ chụp đến hư máy ảnh của anh.
“Một ngàn tệ [2] một ngày, thuê đi.”
“Anh là cướp hả?”
“Đúng vậy, phải tận dụng cơ hội em muốn dùng chứ, thế em có cho anh cướp không nào?”
“Em không…”
Đột nhiên, một tập giấy lớn đập xuống bàn của Hứa Thanh Ca và Tần Tuyển. Lục Tử Nhất đứng trên bục, tay xoa bóp eo, phẫn nộ trừng mắt, “Muốn nói chuyện riêng thì đi chỗ khác, đừng có ở đây làm phiền người khác được không? Đi ra ngoài!”
“Em không có nói ch…” Giọng của Hứa Thanh Ca rất nhỏ.
Cô quay trái quay phải, thấy mọi người xung quanh đều xem kịch vui mà nhìn chằm chằm mình. Cô đỏ mặt vội thu dọn giấy bút, đứng lên.
“Hứa Thanh Ca, anh không nói em.”
Lục Tử Nhất lại ném một tập giấy tới trước mặt Tần Tuyển, “Tôi nói cậu đấy, làm phiền Hội trưởng ra ngoài, nếu không thì cậu lên giảng đi!”
Trong phòng cười ầm cả lên, phía sau có người còn kêu: “Hội trưởng à, cậu làm cho công thần căm phẫn rồi, cuốn nhanh đi.”
“Hội trưởng như tôi thật là một chút uy nghiêm cũng không có mà, thôi được rồi,” Tần Tuyển ưu nhã đứng dậy, xoa đầu Hứa Thanh Ca, “Anh ra ngoài đợi em, máy ảnh cứ tuỳ ý nghịch nhé, nghịch hư cũng không sao cả.”
Phía sau lại có người hưng phấn la: “Gần đây học trưởng đúng là siêu sủng Thanh Ca luôn!!!”
“Anh ấy còn đặc biệt dính lấy Thanh Ca nữa!”
“Mấy cậu tưởng tượng xem nếu hai người họ ở cạnh nhau thì thổi ra cái bầu không khí như thế nào hả?”
“Cậu chụp được chưa? Lúc nãy học trưởng xoa đầu Thanh Ca ấy, có chụp được không?”
“Không chụp kịp ấy.”
Tần Tuyển bỗng nhiên cúi đầu, kê cằm lên đỉnh đầu của Hứa Thanh Ca, cười đến vừa thương vừa sủng. Anh cố tình dừng động tác lại hay giây, sau đó nghiêng đầu nhìn qua họ, “Giờ chụp được chưa?”
“Được rồi, tôi chụp được rồi.”
“Ừm, cảm ơn nhé. Phiền cậu lát nữa gửi vào nhóm chat, để tôi lưu một ít ảnh chụp.”
Hứa Thanh Ca: “…”
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một giờ tiếp theo, Hứa Thanh Ca không thèm để ý tới Tần Tuyển.
…
Sau khi Lục Tử Nhất tan học, cô vẫn còn hai vấn đề điều chỉnh thông số khi chụp ảnh đêm muốn hỏi Lục Tử Nhất, cho nên hai người ở lại văn phòng hội một lát.
Sau khi trả lời xong hai vấn đề của cô, Lục Tử Nhất mở Wechat ra tán phét với Hội nhiếp ảnh.
Có một nữ sinh năm nhất cũng ở lại văn phòng hội hóng chuyện, vừa nghe vừa nói: “Học trưởng, cuối tuần có một triển lãm nhiếp ảnh. Hội của chúng ta có tổ chức cho mọi người cùng đến xem không ạ?”
“Triển lãm ảnh của ai vậy?” Phản ứng đầu tiên của Lục Tử Nhất chính là: “Có được vào cửa miễn phí không?”
“Học trưởng, anh có thể đừng tính toán như vậy không?”
“Chuyện này không phải anh quyết định được, là Hội trưởng của các em phải tính.”
Chuyện Hứa Thanh Ca quan tâm không phải là vé vào cửa có miễn phí hay không, mà là một chuyện khác, “Là triển lãm ảnh của ai thế cậu?”
“Hình như là của cái gì ‘Khanh’ đó.”
“Là Ngộ Khanh sao?” Hứa Thanh Ca kích động.
Lục Tử Nhất nghe xong liền thất vọng thở ra, “Là cậu ta à? Anh còn tưởng là ai…”
Hứa Thanh Ca hỏi: “Học trưởng, anh biết anh ấy ạ?”
“Anh không có.” Lục Tử Nhất thề thốt phủ nhận.
Tần Tuyển đợi Hứa Thanh Ca bên ngoài một hồi khá lâu vẫn chưa thấy cô đi ra. Anh liền đẩy cửa đi vào xem tình huống bên trong.
Hứa Thanh Ca nhìn thấy anh vào cũng không đếm xỉa tới, chỉ tiếp tục hỏi Lục Tử Nhất, “Có phải triển lãm lần này thuộc tour của anh ấy không ạ? Anh ấy đến từ thành phố của chúng ta sao?”
Tần Tuyển ngồi lên cái bàn sau lưng cô, chân dài hướng dưới đất, rất có hứng thú mà nghe.
Hình như là đang bàn luận về một nhiếp ảnh gia nào đó mà cô thích?
Trong đầu của Hứa Thanh Ca đầy ắp những câu hỏi, “Mua vé ở đâu thế ạ? Trên mạng sao? Em theo dõi Weibo của anh ấy cũng đâu thấy tour triển lãm này đâu nhỉ.”
Nữ sinh năm nhất kia cũng không rõ lắm, “Tôi nhận được một tờ rơi tuyên truyền về triển lãm của anh ấy. Xem được một chút, tôi vẫn thích ảnh chụp vòng tròn nghệ thuật hơn. Cảnh sắc và mấy loại anh ấy chụp thật sự vô cảm quá, không thú vị gì cả.”
Hưng phấn của Hứa Thanh Ca chỉ trong nháy mắt giảm đi một nửa. Cô không thân với nữ sinh này, chỉ biết cô ta học khoa Quản trị kinh doanh. Nhưng cô ta lại làm dáng ở trước mặt cô, nói idol của cô chụp hình vô cảm thật sự khiến cô cực kỳ không vui.
Hứa Thanh Ca mím môi, không trút hết không vui trong lòng lên người nữ sinh kia. Mỗi người có một sở thích khác nhau, cô chỉ cẩn thận treo máy ảnh lên cổ rồi quay đầu lại, nhìn về phía Tần Tuyển, “Học trưởng, chúng ta đi thôi ạ.”
Giọng của cô thật sự rất nhẹ, sắc mặt cũng bình thường, một tay cầm máy ảnh như sợ nó rơi bể. Cô vẫn nhớ mang vỏ sữa chua đi vứt, lúc nâng mắt nhìn anh vô thức có hơi ấm ức.
Tần Tuyển nhướn mày, nhìn vào mắt cô, sau đó lại nhìn qua nữ sinh kia. Anh từng xem thông tin của thành viên mới gia nhập hội, chỉ nhớ nữ sinh này họ Hàn.
“Bạn học Hàn này,” Tần Tuyển ôm bả vai, thong thả nói: “Tôi cũng thấy ảnh chụp của bạn trên vòng tròn bạn bè rồi, và chỉ trong nháy mắt, tôi đã tắt nó ngay. Tôi thích chụp ảnh phong cảnh hơn và cảm thấy ảnh chụp vòng tròn nghệ thuật của bạn rất vô cảm, rất nhàm chán.”
“Vậy thì bạn học Hàn, những lời này có phải nghe rất không thoải mái không?” Tần Tuyển nhướn mày hỏi.
Nữ sinh họ Hàn lập tức tái mặt, “Không phải đâu ạ, Hội trưởng, ý của em không phải vậy.”
Tần Tuyển gật đầu, “Đúng vậy, tôi cũng không có loại ý kia, chỉ là lời nói vô tâm vô phế thôi.”
Hứa Thanh Ca không muốn anh vì mình mà xung đột với nữ sinh khác, liền túm tay áo của anh lại, “Học trưởng, chúng ta đi thôi ạ.”
Tần Tuyển không cử động, tiếp tục nói cho xong, “Tuy có thể lý giải câu nói của bạn là lời vô tâm vô phế, nhưng bạn học Hàn này, một câu nói vô tâm của bạn sẽ ảnh hưởng đến người khác, khiến họ không vui tận một giờ, hai giờ, thậm chí là một hai ngày đấy. Sinh viên Đại học rồi, nên học cách khống chế lời nói của mình đi thôi. Bạn không thể tuỳ tiện xem thường sở thích của người khác như trò ấu trĩ được.”
_____
[1] Nhân lúc cháy nhà, chạy đi hôi của: nhân lúc người khác không để ý mà nhận đồ là của mình – ở đây ám chỉ Tần Tuyển nhân lúc khăn rớt mà hôn cô trực tiếp luôn:v
[2] Một ngàn tệ: 1000 Nhân dân tệ = 3 315 720 Việt Nam đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro