Cô ấy là bạn gái của tôi
Nhục Tùng Tô Bính
2024-05-26 23:45:04
Edit: Xiao Yi.
Chuyện Hứa Thanh Ca tiếc nuối vì không có anh trai không phải chỉ mới ngày một ngày hai, lúc cô nói lại chuyện này, ba Hứa liền đau đầu, “Ngọt Ngào à, con đừng nhắc mãi thế. Ba cũng đâu thể sinh cho con một người anh trai được?”Hứa Thanh Ca híp mắt cười, “Ba cho con mượn chút quỹ đen đi, như vậy ý nghĩa khi có ba sẽ giống như có anh trai vậy đó.”
Quan điểm giáo dục gia đình của mẹ Hứa là có thể thương yêu, nhưng không được cưng chiều. Đối với giáo dục ông xã, bà có thể yêu ông, nhưng sẽ không cho phép ông mua gậy chơi bida; đối với giáo dục con gái, bà có thể thương cô, nhưng sẽ không cho cô mua máy ảnh.
Ba Hứa rít một hơi thuốc như ba ngày chưa hút, nói: “Ba muốn mua gậy chơi bida đây còn phải dùng quỹ đen để tự mua. Ngọt Ngào, con để dành được bao nhiêu rồi? Hay là cho ba mượn trước 3000 tệ đi?”
Hứa Thanh Ca: “…” Đây là ai mượn tiền ai thế?
Sau khi đưa Hứa Thanh Ca tới trường, ba Hứa còn muốn đưa cô lên tận ký túc xá, nhưng mẹ Hứa đã gọi điện tới, không cho ông cưng chiều cô như vậy, để cô tự mình đi báo danh nhập học và lên ký túc xá, cho nên ba Hứa đành không đưa cô nữa.
Lúc rời đi, ba Hứa lưu luyến từng bước, nhìn cô, “Con ở trường gặp chuyện phiền toái phải nói với ba mẹ đó. Còn nếu không muốn nói với ba mẹ thì tìm anh hàng xóm Tần Tuyển cũng được, không phải thằng bé vừa lúc cũng là học trưởng của con sao?”
Tâm trạng của Hứa Thanh Ca hơi dừng lại, tìm Tần Tuyển để nói á? Khả năng cô còn gặp phiền toái lớn hơn nữa.
Hứa Thanh Ca cười tủm tỉm, vẫy tay đuổi người, “Ba đi nhanh đi ạ.”
“…”
Tâm trạng của ba Hứa cũng hơi dừng lại. Lên Đại học yêu đương không có giáo viên quản lý, ông không muốn con gái yêu đương chút nào!
Nếu như sau khi con gái có bạn trai, còn thương thằng đó hơn thương người ba như ông thì phải làm sao bây giờ?
Hu hu hu!!!
…
Hứa Thanh Ca kéo một cái vali hành lý, mặt trời chói chang chiếu xuống, chói đến cả người ướt đẫm.
Cô lấy điện thoại ra, muốn hỏi Tiêu Ca Cao đang ở đâu. Ngón tay chạm vào điện thoại cảm giác đều bị ướt dính.
Không gõ được chữ, Hứa Thanh Ca đặt micro điện thoại lên miệng, mềm giọng hỏi: “Ca Cao, cậu ở đâu thế?”
Tiểu Ca Cao đau bụng, gửi tới một biểu tượng *đi ẻ*, 【Mình bị đau bụng, đang ở trong toilet! Thật đáng giận mà, không biết mình đã ăn phải đồ ăn hỏng nào nữa! Hoặc là bị cảm nắng, cậu đi báo danh trước đi.】
Tiêu Ca Cao dễ bị tiêu chảy, khi bị còn đặc biệt nghiêm trọng, đau bụng sẽ phải đi toilet, dạ dày của cô nàng cực kỳ không tốt.
Hứa Thanh Ca cất giọng hỏi: “Vậy cậu muốn uống Smecta [1] không? Hay là thuốc xổ? Mình đi tiệm thuốc mua cho cậu nhé?”
Tiêu Ca Cao: 【Mình không sao đâu, thải ra ngoài được là tốt rồi. Cậu báo danh cho trường và ký túc xá đi, sau đó chúng ta đi dạo trường học.】
Cũng được.
Hứa Thanh Ca hạ điện thoại xuống, giơ tay che lấy đỉnh đầu nắng gắt, tìm kiếm bàn báo danh của khoa mình.
Nhưng chân còn chưa bước đi, cô mới cất điện thoại vào trong balo đã có một đàn anh đi tới, nhiệt tình hỏi: “Đàn em, em học chuyên ngành nào thế?”
Học trưởng này mặc áo tình nguyện viên, vừa cao vừa to, giống như huấn luyện viên phòng gym vậy.
Học trưởng đó vừa lại đây, nháy mắt cô liền trở nên cực kỳ nhỏ bé. Hai người đứng chung một chỗ giống như Câu chuyện Long Miêu lạc đường trong phim hoạt hình.
Hứa Thanh Ca ngẩng đầu cười, “Cảm ơn đàn anh, em học ngành Ngôn ngữ Nhật ạ.”
Lúc cô cười lên giống như hoa dưới trần gian rạng rỡ nở rộ. Đàn anh cường tráng hơi sững người, sau đó đỏ mặt, gãi đầu cười nói: “Em không cần khách sáo, đừng khách sáo, chúng ta đi thôi.”
Anh chàng trực tiếp duỗi tay giúp Hứa Thanh Ca cầm lấy vali hành lý, sức lực của cô nhỏ, không kìm lại được, đành phải nói ‘cảm ơn’.
“Đàn em tên là gì thế? Anh tên là…” Vị học trưởng kia quay đầu hỏi cô, lời còn chưa nói xong đã bị một thanh âm khác nhanh chóng ngắt lời:
“Cao Kiên.”
Cao Kiên ngẩng đầu, trước mặt là bạn cùng ngành Tần Tuyển đang đi về hướng y, áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng vẻ ôn tồn lễ độ, trên tay còn cầm theo một cây dù hoa nhỏ.
Trên mặt Tần Tuyển mang theo ý cười dịu dàng, nhưng đồng thời cũng giữ nguyên kiên định không cho phép Cao Kiên từ chối, “Em ấy là bạn của tôi, để tôi đưa em ấy đi báo danh.”
Cao Kiêu lại nhìn về phía Hứa Thanh Ca, dò hỏi: “Là bạn… sao?”
Y và Tần Tuyển không hề quen biết, phải nói cụ thể là chỉ có Cao Kiên biết tên tuổi của Tần Tuyển, nhưng Tần Tuyển không biết y mới phải. Tuy bọn họ học cùng ngành nhưng chỉ có năm nhất là thường xuyên có tiết chung, khả năng duy nhất mà Tần Tuyển biết y có lẽ là lúc giảng viên điểm danh, y đã giơ tay nên Tần Tuyển nhớ kỹ tên mình.
Trí nhớ này… cũng thật nghịch lý quá đi!
Hứa Thanh Ca ngây người, không nghĩ tới việc mình vừa bước vào trường đã gặp phải Tần Tuyển.
Cô ngây ngốc trả lời: “Là bạn… ạ.”
Tần Tuyển cười khẽ một tiếng, lấy đi vali hành lý của cô từ trong tay Cao Kiên, đồng thời bung cây dù nhỏ che lên đỉnh đầu của cô, “Đi thôi, anh đưa em đi.”
Hứa Thanh Ca: “…”
…
Cô có hơi ngu người đi theo bên cạnh Tần Tuyển, từ cổng chính của trường. Trên đường đi thẳng tới chỗ báo danh của khoa Ngôn ngữ Nhật, cô luôn nhận ra có người đang nhìn mình và Tần Tuyển.
“Đàn anh,” Hứa Thanh Ca chần chừ hỏi: “Anh rất nổi tiếng ở trường ạ?”
“Không có đâu.”
“Nhưng mọi người đều đang nhìn anh kia.” Hứa Thanh Ca nói.
Tần Tuyển dừng lại bước chân, nghiêng đầu đánh giá Hứa Thanh Ca một cái.
Cô gái nhỏ hôm nay mặc một cái áo sơ mi ngắn tay màu vàng, cùng với một chân váy dài qua gối, lộ ra làn da càng thêm trắng nõn mịn màng. Thoạt nhìn cô rất hoạt bát đáng yêu, đủ khiến cho người khác cảm thấy tò mò về tân sinh viên mới này, khó có thể dời mắt khỏi ngũ quan tinh xảo của cô.
Tần Tuyển cười khẽ, “Họ đang nhìn em đấy.”
Hứa Thanh Ca: “??”
“Tiểu Thanh Ca quá xinh đẹp,” Tần Tuyển cười, hạ dù xuống che lên mặt cô, “Đẹp tới mức làm anh muốn che em lại, không cho họ nhìn em nữa.”
Hứa Thanh Ca: “…” Bỗng nhiên cô cảm thấy mình lành ít dữ nhiều.
Lúc cô tới chỗ báo danh chuyên ngành của mình, khi mấy đàn anh, đàn chị ngẩng đầu nhìn cô, rõ ràng đôi mắt lập tức sáng lên, “Woa, là mỹ nữ! Em ấy quá đẹp luôn đi!”
Hứa Thanh Ca bị nói đến đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Xin chào anh chị, khu nào để báo danh thế ạ?”
“Ở đây.” Một đàn anh nhiệt tình lấy bảng đăng ký ra giúp cô.
Hứa Thanh Ca cúi đầu ký tên, Tần Tuyển đứng chờ bên cạnh cô. Có người biết Tần Tuyển, nhịn không được hỏi: “Đàn anh, cô bé này là em gái của anh sao?”
Tần Tuyển rũ mi nhìn dáng người mảnh khảnh của cô gái nhỏ, lại đảo mắt qua hội độc thân năm hai năm ba xung quanh, dường như anh có thể tưởng tượng thấy cảnh tối nay, đề tài mà ký túc xá nam thảo luận sẽ có Hứa Thanh Ca.
Thần sắc của Tần Tuyển hơi trầm xuống, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ cất giọng: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”
Quần chúng vây xem: “!!!”
Từ khi nào nhân vật nổi tiếng của trường – Tần Tuyển lại có bạn gái thế?!
Hứa Thanh Ca: “???”
Chuyện giả vờ làm bạn gái anh còn chưa thật sự kết thúc sao?!
Hứa Thanh Ca ký tên xong, sau khi nhận được mấy loại giấy chứng nhận và chìa khoá phòng ký túc xá, cô cảm ơn các anh chị ở đó rồi đi theo Tần Tuyển tới ký túc xá.
Chờ xung quanh ít người hơn, Hứa Thanh Ca đỏ mặt, nhỏ giọng: “Đàn anh, chuyện… giả làm bạn gái… đã kết thúc rồi phải không ạ?”
Tần Tuyển dường như không nghe rõ, “Em nói gì cơ?”
“Là chuyện…” Hứa Thanh Ca vô thức dùng ngữ điệu oán trách khi nói chuyện với ba Hứa và chú nhỏ ra mắng anh, “Anh đừng nói bậy nữa!”
Đi đến một hàng cây ấm nắng, trên mặt Tần Tuyển là từng tia sáng mặt trời xuyên qua khe hở lá cây chiếu xuống. Nơi tối nơi sáng, anh trầm mặc nửa khắc, nói: “Được rồi, đều nghe em cả.”
Giọng nói của Tần Tuyển hơi trầm đi, ngược lại khiến cho Hứa Thanh Ca cảm thấy người sai chính là mình.
Trên đường đi, hai người không nói gì nữa, mãi đến khi Hứa Thanh Ca tới được dưới lầu ký túc xá số 3, bên trong có một đàn anh giúp tân sinh viên kéo hành lý đi ra.
Sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Ca, ánh mắt của đàn anh này lập tức loé lên niềm vui thật lớn. Giống như thấy được idol là đàn em trong trường vậy, cậu ta cực kỳ kích động nói với cô: “Đàn em, em học ngành nào vậy? Tên là gì thế? Lưu số điện thoại được không?”
Vị đàn anh này quá kích động, kích động tới mức chưa chú ý tới bên cạnh Hứa Thanh Ca còn có một nam sinh đang đứng, cũng kích động tới mức làm cho Hứa Thanh Ca theo bản năng trốn ra sau lưng Tần Tuyển.
Bởi vì lời nói vừa rồi của cô, Tần Tuyển dường như cố ý giữ khoảng cách với cô, anh hơi lui ra bên cạnh một chút.
Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo ý nhờ giúp đỡ.
Tần Tuyển cũng rũ mắt nhìn cô, nửa hạ lông mi, như là đang nói anh sẽ nghe lời.
Anh chàng trước mặt còn đang hưng phấn hỏi thông tin của Hứa Thanh Ca, mấy lần cô há mồm muốn gọi ‘đàn anh’ để ngắt lời cậu ta nhưng vẫn không thể.
Hứa Thanh Ca thật sự khó ứng phó được, ngẩng đầu nhìn Tần Tuyển, sau đó lại nhìn vị đàn anh trước mặt, “Đàn anh này, anh nghe tôi nói một chút.”
“Hả?” Cuối cùng vị đàn anh kia cũng dừng lại, “Em nói đi, em nói đi.”
Hứa Thanh Ca xích lại gần Tần Tuyển một bước, sau đó căng da đầu nói: “Tôi… tôi có bạn trai rồi.”
Ý cười trong mắt của Tần Tuyển muốn tràn ra, bản thân anh cũng nhẹ cười thành tiếng.
Hứa Thanh Ca đẩy nhẹ sau lưng anh một cái, “Anh đừng cười được không hả?”
Tần Tuyển vẫn đang cười, là tiếng cười của sự sung sướng.
Vị đàn anh kia lúc này mới chú ý tới Tần Tuyển, tiếc nuối than ngắn thở dài bỏ đi.
Hứa Thanh Ca đỏ mặt, giật lấy vali hành lý của mình, “Chỉ giả vờ hai phút thôi, không phải thật đâu. Anh đừng có cười nữa!”
_____
Chuyện Hứa Thanh Ca tiếc nuối vì không có anh trai không phải chỉ mới ngày một ngày hai, lúc cô nói lại chuyện này, ba Hứa liền đau đầu, “Ngọt Ngào à, con đừng nhắc mãi thế. Ba cũng đâu thể sinh cho con một người anh trai được?”Hứa Thanh Ca híp mắt cười, “Ba cho con mượn chút quỹ đen đi, như vậy ý nghĩa khi có ba sẽ giống như có anh trai vậy đó.”
Quan điểm giáo dục gia đình của mẹ Hứa là có thể thương yêu, nhưng không được cưng chiều. Đối với giáo dục ông xã, bà có thể yêu ông, nhưng sẽ không cho phép ông mua gậy chơi bida; đối với giáo dục con gái, bà có thể thương cô, nhưng sẽ không cho cô mua máy ảnh.
Ba Hứa rít một hơi thuốc như ba ngày chưa hút, nói: “Ba muốn mua gậy chơi bida đây còn phải dùng quỹ đen để tự mua. Ngọt Ngào, con để dành được bao nhiêu rồi? Hay là cho ba mượn trước 3000 tệ đi?”
Hứa Thanh Ca: “…” Đây là ai mượn tiền ai thế?
Sau khi đưa Hứa Thanh Ca tới trường, ba Hứa còn muốn đưa cô lên tận ký túc xá, nhưng mẹ Hứa đã gọi điện tới, không cho ông cưng chiều cô như vậy, để cô tự mình đi báo danh nhập học và lên ký túc xá, cho nên ba Hứa đành không đưa cô nữa.
Lúc rời đi, ba Hứa lưu luyến từng bước, nhìn cô, “Con ở trường gặp chuyện phiền toái phải nói với ba mẹ đó. Còn nếu không muốn nói với ba mẹ thì tìm anh hàng xóm Tần Tuyển cũng được, không phải thằng bé vừa lúc cũng là học trưởng của con sao?”
Tâm trạng của Hứa Thanh Ca hơi dừng lại, tìm Tần Tuyển để nói á? Khả năng cô còn gặp phiền toái lớn hơn nữa.
Hứa Thanh Ca cười tủm tỉm, vẫy tay đuổi người, “Ba đi nhanh đi ạ.”
“…”
Tâm trạng của ba Hứa cũng hơi dừng lại. Lên Đại học yêu đương không có giáo viên quản lý, ông không muốn con gái yêu đương chút nào!
Nếu như sau khi con gái có bạn trai, còn thương thằng đó hơn thương người ba như ông thì phải làm sao bây giờ?
Hu hu hu!!!
…
Hứa Thanh Ca kéo một cái vali hành lý, mặt trời chói chang chiếu xuống, chói đến cả người ướt đẫm.
Cô lấy điện thoại ra, muốn hỏi Tiêu Ca Cao đang ở đâu. Ngón tay chạm vào điện thoại cảm giác đều bị ướt dính.
Không gõ được chữ, Hứa Thanh Ca đặt micro điện thoại lên miệng, mềm giọng hỏi: “Ca Cao, cậu ở đâu thế?”
Tiểu Ca Cao đau bụng, gửi tới một biểu tượng *đi ẻ*, 【Mình bị đau bụng, đang ở trong toilet! Thật đáng giận mà, không biết mình đã ăn phải đồ ăn hỏng nào nữa! Hoặc là bị cảm nắng, cậu đi báo danh trước đi.】
Tiêu Ca Cao dễ bị tiêu chảy, khi bị còn đặc biệt nghiêm trọng, đau bụng sẽ phải đi toilet, dạ dày của cô nàng cực kỳ không tốt.
Hứa Thanh Ca cất giọng hỏi: “Vậy cậu muốn uống Smecta [1] không? Hay là thuốc xổ? Mình đi tiệm thuốc mua cho cậu nhé?”
Tiêu Ca Cao: 【Mình không sao đâu, thải ra ngoài được là tốt rồi. Cậu báo danh cho trường và ký túc xá đi, sau đó chúng ta đi dạo trường học.】
Cũng được.
Hứa Thanh Ca hạ điện thoại xuống, giơ tay che lấy đỉnh đầu nắng gắt, tìm kiếm bàn báo danh của khoa mình.
Nhưng chân còn chưa bước đi, cô mới cất điện thoại vào trong balo đã có một đàn anh đi tới, nhiệt tình hỏi: “Đàn em, em học chuyên ngành nào thế?”
Học trưởng này mặc áo tình nguyện viên, vừa cao vừa to, giống như huấn luyện viên phòng gym vậy.
Học trưởng đó vừa lại đây, nháy mắt cô liền trở nên cực kỳ nhỏ bé. Hai người đứng chung một chỗ giống như Câu chuyện Long Miêu lạc đường trong phim hoạt hình.
Hứa Thanh Ca ngẩng đầu cười, “Cảm ơn đàn anh, em học ngành Ngôn ngữ Nhật ạ.”
Lúc cô cười lên giống như hoa dưới trần gian rạng rỡ nở rộ. Đàn anh cường tráng hơi sững người, sau đó đỏ mặt, gãi đầu cười nói: “Em không cần khách sáo, đừng khách sáo, chúng ta đi thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh chàng trực tiếp duỗi tay giúp Hứa Thanh Ca cầm lấy vali hành lý, sức lực của cô nhỏ, không kìm lại được, đành phải nói ‘cảm ơn’.
“Đàn em tên là gì thế? Anh tên là…” Vị học trưởng kia quay đầu hỏi cô, lời còn chưa nói xong đã bị một thanh âm khác nhanh chóng ngắt lời:
“Cao Kiên.”
Cao Kiên ngẩng đầu, trước mặt là bạn cùng ngành Tần Tuyển đang đi về hướng y, áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng vẻ ôn tồn lễ độ, trên tay còn cầm theo một cây dù hoa nhỏ.
Trên mặt Tần Tuyển mang theo ý cười dịu dàng, nhưng đồng thời cũng giữ nguyên kiên định không cho phép Cao Kiên từ chối, “Em ấy là bạn của tôi, để tôi đưa em ấy đi báo danh.”
Cao Kiêu lại nhìn về phía Hứa Thanh Ca, dò hỏi: “Là bạn… sao?”
Y và Tần Tuyển không hề quen biết, phải nói cụ thể là chỉ có Cao Kiên biết tên tuổi của Tần Tuyển, nhưng Tần Tuyển không biết y mới phải. Tuy bọn họ học cùng ngành nhưng chỉ có năm nhất là thường xuyên có tiết chung, khả năng duy nhất mà Tần Tuyển biết y có lẽ là lúc giảng viên điểm danh, y đã giơ tay nên Tần Tuyển nhớ kỹ tên mình.
Trí nhớ này… cũng thật nghịch lý quá đi!
Hứa Thanh Ca ngây người, không nghĩ tới việc mình vừa bước vào trường đã gặp phải Tần Tuyển.
Cô ngây ngốc trả lời: “Là bạn… ạ.”
Tần Tuyển cười khẽ một tiếng, lấy đi vali hành lý của cô từ trong tay Cao Kiên, đồng thời bung cây dù nhỏ che lên đỉnh đầu của cô, “Đi thôi, anh đưa em đi.”
Hứa Thanh Ca: “…”
…
Cô có hơi ngu người đi theo bên cạnh Tần Tuyển, từ cổng chính của trường. Trên đường đi thẳng tới chỗ báo danh của khoa Ngôn ngữ Nhật, cô luôn nhận ra có người đang nhìn mình và Tần Tuyển.
“Đàn anh,” Hứa Thanh Ca chần chừ hỏi: “Anh rất nổi tiếng ở trường ạ?”
“Không có đâu.”
“Nhưng mọi người đều đang nhìn anh kia.” Hứa Thanh Ca nói.
Tần Tuyển dừng lại bước chân, nghiêng đầu đánh giá Hứa Thanh Ca một cái.
Cô gái nhỏ hôm nay mặc một cái áo sơ mi ngắn tay màu vàng, cùng với một chân váy dài qua gối, lộ ra làn da càng thêm trắng nõn mịn màng. Thoạt nhìn cô rất hoạt bát đáng yêu, đủ khiến cho người khác cảm thấy tò mò về tân sinh viên mới này, khó có thể dời mắt khỏi ngũ quan tinh xảo của cô.
Tần Tuyển cười khẽ, “Họ đang nhìn em đấy.”
Hứa Thanh Ca: “??”
“Tiểu Thanh Ca quá xinh đẹp,” Tần Tuyển cười, hạ dù xuống che lên mặt cô, “Đẹp tới mức làm anh muốn che em lại, không cho họ nhìn em nữa.”
Hứa Thanh Ca: “…” Bỗng nhiên cô cảm thấy mình lành ít dữ nhiều.
Lúc cô tới chỗ báo danh chuyên ngành của mình, khi mấy đàn anh, đàn chị ngẩng đầu nhìn cô, rõ ràng đôi mắt lập tức sáng lên, “Woa, là mỹ nữ! Em ấy quá đẹp luôn đi!”
Hứa Thanh Ca bị nói đến đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Xin chào anh chị, khu nào để báo danh thế ạ?”
“Ở đây.” Một đàn anh nhiệt tình lấy bảng đăng ký ra giúp cô.
Hứa Thanh Ca cúi đầu ký tên, Tần Tuyển đứng chờ bên cạnh cô. Có người biết Tần Tuyển, nhịn không được hỏi: “Đàn anh, cô bé này là em gái của anh sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Tuyển rũ mi nhìn dáng người mảnh khảnh của cô gái nhỏ, lại đảo mắt qua hội độc thân năm hai năm ba xung quanh, dường như anh có thể tưởng tượng thấy cảnh tối nay, đề tài mà ký túc xá nam thảo luận sẽ có Hứa Thanh Ca.
Thần sắc của Tần Tuyển hơi trầm xuống, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ cất giọng: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”
Quần chúng vây xem: “!!!”
Từ khi nào nhân vật nổi tiếng của trường – Tần Tuyển lại có bạn gái thế?!
Hứa Thanh Ca: “???”
Chuyện giả vờ làm bạn gái anh còn chưa thật sự kết thúc sao?!
Hứa Thanh Ca ký tên xong, sau khi nhận được mấy loại giấy chứng nhận và chìa khoá phòng ký túc xá, cô cảm ơn các anh chị ở đó rồi đi theo Tần Tuyển tới ký túc xá.
Chờ xung quanh ít người hơn, Hứa Thanh Ca đỏ mặt, nhỏ giọng: “Đàn anh, chuyện… giả làm bạn gái… đã kết thúc rồi phải không ạ?”
Tần Tuyển dường như không nghe rõ, “Em nói gì cơ?”
“Là chuyện…” Hứa Thanh Ca vô thức dùng ngữ điệu oán trách khi nói chuyện với ba Hứa và chú nhỏ ra mắng anh, “Anh đừng nói bậy nữa!”
Đi đến một hàng cây ấm nắng, trên mặt Tần Tuyển là từng tia sáng mặt trời xuyên qua khe hở lá cây chiếu xuống. Nơi tối nơi sáng, anh trầm mặc nửa khắc, nói: “Được rồi, đều nghe em cả.”
Giọng nói của Tần Tuyển hơi trầm đi, ngược lại khiến cho Hứa Thanh Ca cảm thấy người sai chính là mình.
Trên đường đi, hai người không nói gì nữa, mãi đến khi Hứa Thanh Ca tới được dưới lầu ký túc xá số 3, bên trong có một đàn anh giúp tân sinh viên kéo hành lý đi ra.
Sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Ca, ánh mắt của đàn anh này lập tức loé lên niềm vui thật lớn. Giống như thấy được idol là đàn em trong trường vậy, cậu ta cực kỳ kích động nói với cô: “Đàn em, em học ngành nào vậy? Tên là gì thế? Lưu số điện thoại được không?”
Vị đàn anh này quá kích động, kích động tới mức chưa chú ý tới bên cạnh Hứa Thanh Ca còn có một nam sinh đang đứng, cũng kích động tới mức làm cho Hứa Thanh Ca theo bản năng trốn ra sau lưng Tần Tuyển.
Bởi vì lời nói vừa rồi của cô, Tần Tuyển dường như cố ý giữ khoảng cách với cô, anh hơi lui ra bên cạnh một chút.
Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo ý nhờ giúp đỡ.
Tần Tuyển cũng rũ mắt nhìn cô, nửa hạ lông mi, như là đang nói anh sẽ nghe lời.
Anh chàng trước mặt còn đang hưng phấn hỏi thông tin của Hứa Thanh Ca, mấy lần cô há mồm muốn gọi ‘đàn anh’ để ngắt lời cậu ta nhưng vẫn không thể.
Hứa Thanh Ca thật sự khó ứng phó được, ngẩng đầu nhìn Tần Tuyển, sau đó lại nhìn vị đàn anh trước mặt, “Đàn anh này, anh nghe tôi nói một chút.”
“Hả?” Cuối cùng vị đàn anh kia cũng dừng lại, “Em nói đi, em nói đi.”
Hứa Thanh Ca xích lại gần Tần Tuyển một bước, sau đó căng da đầu nói: “Tôi… tôi có bạn trai rồi.”
Ý cười trong mắt của Tần Tuyển muốn tràn ra, bản thân anh cũng nhẹ cười thành tiếng.
Hứa Thanh Ca đẩy nhẹ sau lưng anh một cái, “Anh đừng cười được không hả?”
Tần Tuyển vẫn đang cười, là tiếng cười của sự sung sướng.
Vị đàn anh kia lúc này mới chú ý tới Tần Tuyển, tiếc nuối than ngắn thở dài bỏ đi.
Hứa Thanh Ca đỏ mặt, giật lấy vali hành lý của mình, “Chỉ giả vờ hai phút thôi, không phải thật đâu. Anh đừng có cười nữa!”
_____
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro