Thoạt Nhìn Em Rất Mlem

Kỳ thật rất đẹp trai, nhưng thoạt nhìn cũng tệ hơn

Nhục Tùng Tô Bính

2024-05-26 23:45:04

Edit: Xiao Yi.

Ông nội Hứa có ba người con trai.

Ba của Hứa Thanh Hoan là con cả. Ba của Hứa Thanh Ca là con thứ hai, cô nhỏ hơn Hứa Thanh Hoan hai tháng. Hứa Nhàn Nguyệt là con thứ ba, độc thân, ưu nhã, vui tính, là đối tượng được nữ sinh ăn sau khi ăn bánh uống trà dùng để đàm luận về mẫu người lý tưởng.

Cả Hứa Thanh Hoan và Hứa Thanh Ca trên đường trưởng thành có chung một kẻ thù. Từ nhỏ, hai người đã bị Hứa Nhàn Nguyệt trêu khóc vô số lần.

Ví như Hứa Thanh Ca có chứng cưỡng chế sạch sẽ bất kỳ chuyện lớn hay chuyện nhỏ, Hứa Nhàn Nguyệt liền quậy banh đồ chơi cô mới dọn xong. Y dùng chiêu này trêu cô một ngày trời, cô càng tức giận, y càng sảng khoái.

Ví như Hứa Thanh Hoan từ khi còn nhỏ đã thích ở sạch, Hứa Nhàn Nguyệt liền cố ý rải cát biển vào phòng của cô nàng, không thèm rửa tay mà trét lên mặt cô nàng. Hứa Thanh Hoan giận dỗi oà khóc, y còn cười to hơn.

Vào dịp Tết, Hứa Thanh Ca và Hứa Thanh Hoan nhận được lì xì đều bị Hứa Nhàn Nguyệt lừa hết, còn bị y túm đầu về nhà quét rác không công.

Có một thời gian, chân dung của Hứa Nhàn Nguyệt là hình tượng sói xám. Có thể là thân phận học chữ không thích hợp để phóng đại hình tượng này cho nên y mới bỏ làm sói, nhưng khi chọc Hứa Thanh Ca cho vui, y thật sự chính là sói xám.

Kẻ có quả tên đẹp Hứa Nhàn Nguyệt này đã một thời gian dài không gặp Hứa Thanh Ca, muốn mời cô ăn cơm, muốn tâm sự tình hình gần đây với cô. Nhưng là, lúc mời Hứa Thanh Ca đi ăn còn không thèm đón cô, lại bảo cô tự bắt taxi đi.

Trình độ này của chú nhỏ quả thật không ai sánh được!

Gần đây, Hứa Thanh Ca ăn mặc đều tiết kiệm tiền, đã lâu chưa ăn món ngon, cho nên bởi vì bữa cơm này, cô liền nhịn xuống cơn nghẹn.

Sau đó, lại vì tiết kiệm tiền, Hứa Thanh Ca chọn ngồi xe buýt.

Chân xỏ giày mới màu trắng còn bị người xa lạ giẫm dơ nữa chứ, cô rất tức giận!



An vị trên ghế, Hứa Thanh Ca không hề khách khí mà ăn. Lúc cô muốn gọi thêm rượu gạo, liền bị Hứa Nhàn Nguyệt nhanh chóng cản lại, “Ngọt Ngào à, cháu mười tám tuổi không có nghĩa là có thể giở trò uống rượu trước mặt chú nhỏ đâu nhé!”

Hứa Thanh Ca mất hứng bĩu môi.

Hứa Nhàn Nguyệt tự rót rượu gạo cho mình, chậm rì rì uống, “Nghe nói cháu muốn mua máy ảnh à?”

Hứa Thanh Ca coi như gió thoảng qua tai, không để ý đến y.

Hứa Nhàn Nguyệt chống cằm cười khẽ, chọc vào đầu cô vài cái, “Còn giở chứng với chú à? Không đón cháu được là do chú thật sự bận việc.”

“Việc gì?” Hứa Thanh Ca hỏi.

Hứa Nhàn Nguyệt ngáp một cái, “Quá mệt nhọc đó, cho nên ở nhà ngủ giấc, đi qua nhà cháu xa lắm!”

“…”

Hứa Thanh Ca dặn bản thân phải ăn, sau khi ăn xong liền đường ai nấy đi với ông chú này. Cô nhịn thêm một chút, gió êm sóng lặng, lùi một bước để hưởng thụ một bữa cơm hoàn mỹ.

Nhân viên phục vụ không ngừng ra vào phòng ăn của hai người, chuyên tâm phục vụ rất tận tình chu đáo.

Hứa Nhàn Nguyệt không để ý, tiếp tục nói chuyện phiếm với Hứa Thanh Ca, “Cháu muốn mua máy ảnh vẫn là vì nhiếp ảnh gia Ứ Thanh gì đó à?”

Hứa Thanh Ca lẩm bẩm sửa cho đúng, “Anh ấy là Ngộ Khanh, không phải Ứ Thanh.”

“Nghe cái tên kìa,” Trong đầu Hứa Nhàn Nguyệt nói thầm hai chữ này thật sự biến thái muốn chết, nhưng trước mặt cháu gái nhỏ này, y sẽ không dùng từ đó.

Hứa Nhàn Nguyệt trào phúng nói: “Văn vẻ, chậc.”

Hứa Thanh Ca nghe ra trào phúng trong lời nói của y, ‘hừ’ hai tiếng, “Rất êm tai mà, cháu thích cái tên này, dễ nghe hơn ‘Nhàn Nguyệt’ nhiều.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});




Ban đầu, nguyên nhân khiến Hứa Thanh Ca thích nhiếp ảnh thật ra rất đơn giản. Chính là cô nhìn thấy một tác phẩm chụp phong cảnh đạt giải Nhất tại hội sở của người được xưng là đại thần nhiếp ảnh gia. Tác phẩm của người đó chụp một phong cảnh dịu dàng nhất, khiến cho người khác chỉ cần thấy liền động lòng.

Hứa Thanh Ca từng lên mạng tìm thêm nhiều tác phẩm của nhiếp ảnh gia đó, mỗi một bức đều có ma lực và hấp dẫn riêng. Cô thường bật đi bật lại xem những bức ảnh ấy, muốn có một ngày bản thân cũng có thể chụp ra một bức ảnh ôn nhu chấn động như vậy, càng muốn đến những địa điểm kia để chiêm ngưỡng.

Weibo của nhiếp ảnh gia Ngộ Khanh rất hot, ảnh chụp người đẹp càng dễ được người khác yêu thích. Đôi khi, anh cũng sẽ chia sẻ một ít ảnh mình chụp khi lữ hành cùng Hội nhiếp ảnh.

Tuy rằng Ngộ Khanh không đăng ảnh bản thân lên, nhưng có người dựa vào thời gian chụp ảnh và dấu vết để lại của anh, đoán ra Ngộ Khanh là sinh viên. Anh là một người tài hoa phi thường, khi còn đi học đã từng nhận rất nhiều giải thưởng.

Hứa Thanh Ca chỉ là một sinh viên nhỏ, chưa từng gặp một người hay khát khao một người như thế. Vốn dĩ, cô chỉ muốn mua máy ảnh để chụp cho đẹp, nhưng lại biết tới Ngộ Khanh này.

Giống như tâm tình khi ngưỡng mộ idol mà nỗ lực vậy, thời gian qua lâu, Hứa Thanh Ca liền trở thành cô gái nhỏ mê muội anh, khâm phục tài hoa của anh. Đôi khi, cô còn tưởng tượng trong đời mình cũng sẽ gặp được vị nhiếp ảnh gia tài hoa võng hồng [1] này, sau đó còn bị anh theo đuổi hay gì khác…

Chuyện này cũng là do cô to mồm, vốn là cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ cần tự mình ảo tưởng trước khi ngủ là được. Nhưng ngày đó, Hứa Thanh Ca bị động kinh, nhàn rỗi không có gì làm nên nói chuyện mình thích chụp ảnh nam sinh đẹp trai cho chú nhỏ biết, sau đó bị y lấy thành nguyên nhân trêu chọc.

Sau đó, Hứa Nhàn Nguyệt trêu cô tận mấy lần, còn nói loại võng hồng không lộ mặt này đều là lừa đảo mà thôi.

Hứa Thanh Ca không thèm để ý tới y, cũng không phản bác. Dù sao, mặc kệ là cô nói gì, Hứa Nhàn Nguyện lần sau gặp lại đều lôi chuyện này ra trêu cô.

Tuy ngoài miệng, Hứa Thanh Ca nói ‘Ngộ Khanh’ khi đọc thì dễ nghe hơn ‘Nhàn Nguyệt’, nhưng hai cái tên này thật ra mà nói lại có loại cảm giác không phân cao thấp.



Hôm nay, Hứa Nhàn Nguyệt giống như quan tâm đến thế giới tình cảm của cô, “Vì kiếm tiền mà cháu tới công ty của anh hàng xóm để thực tập à?”

Hứa Thanh Ca siêu cấp thích ăn cá tuyết sốt. Cô chỉ cúi đầu ăn cá, không nói chuyện.

Hứa Nhàn Nguyệt dùng ly rượu gõ lên đầu cô, “Nghe nói anh hàng xóm của cháu khi trưởng thành rất đẹp trai hả?”

“Chú còn nghe nói gì nữa?” Hứa Thanh Ca cảm thấy lời của chú nhỏ này có ẩn ý.

“Cháu quá đơn thuần nên chú sợ cháu bị người ta lừa đó.”

“…”

Hứa Thanh Ca biết chuyện của Hứa Thanh Hoan và Phó Nhất Ngôn, cũng biết người chú nhỏ này đã cắm một chân vào. Y là đang lo lắng hai đứa cháu gái của mình sẽ bị người ta lừa.

“Chú nhỏ,” Hứa Thanh Ca suy nghĩ rồi đưa mâm cá tuyết sốt cho Hứa Nhàn Nguyệt, cười như đoá hoa, “Chú xem thế này được không? Chú nên thử đầu tư một chút không?”

“Hử? Đầu tư cho ai?”

“Đầu tư cho cháu nè,” Hứa Thanh Ca chỉ bản thân mình, “Chú nhỏ xem đi, chú đầu tư cho cháu mua máy ảnh, cháu liền không cần tới công ty làm việc nữa. Chú cũng không cần lo lắng cho cháu. Nếu như sau này cháu chụp ảnh kiếm được tiền hay đi làm phiên dịch, lữ hành rồi viết du ký, cháu sẽ chia cho chú. Cái này là chú đầu tư vĩnh cửu đó, cớ sao lại ngại nhỉ? Có đúng không ạ?”

Hứa Nhàn Nguyệt ưu nhã ăn cá tuyết, rất tán đồng, gật đầu cười khẽ, “Cũng có lý đấy.”

“Vậy chú đồng ý không ạ?” Hứa Thanh Ca nhíu mày.

“Đồng ý với cháu,” Hứa Nhàn Nguyệt bẻ lái chuyện vừa rồi, “Chỉ là chú sẽ không trực tiếp cho cháu tiền.”

“Là do mẹ cháu không cho ạ?”

“Đúng vậy,” Hứa Nhàn Nguyệt thầm nghĩ phản ứng của cô còn nhanh, “Cháu mua máy rời đã một vạn tệ, chú sẽ tài trợ cho cháu thân máy. Như vậy cháu liền có thể tiết kiệm một vạn tệ này, thế nào? Mẹ của cháu lệnh cho nhóm chú bác không được cho cháu tiền, chú chỉ có thể cho cháu thân máy thôi.”

Trước kia, Hứa Nhàn Nguyệt cũng cho cô và Hứa Thanh Hoan rất nhiều quà quý. Tuy rằng trêu chọc hai người, nhưng y đối xử với hai người vẫn thật tốt.

Hứa Thanh Ca cao hứng nhảy dựng lên, ôm lấy chú nhỏ của mình, “Chú thật tốt quá à!!!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hứa Nhàn Nguyệt cười khẽ, sau đó ghét bỏ hất tay cô ra, “Lớn già đầu rồi, đừng có ôm cổ chú.”



Tần Tuyển đi qua lô ghế mà Hứa Thanh Ca đang ngồi, trùng hợp nhìn thấy cô cho người đàn ông đang xoay lưng về hướng anh một cái ôm. Sau đó, cô còn hưng phấn nói ‘thích quá à’.

Nhân viên phục vụ đóng lại cửa kéo bằng gỗ của phòng ăn, Tần Tuyển cúi đầu dựa lên hành lang, nhẹ nhàng xoa mi tâm.

Chờ nhân viên phục vụ lại tới mở cửa đưa đồ ăn vào, tầm mắt của anh quét qua một người phụ nữ trẻ tuổi đang vừa gọi điện thoại, vừa đi tới chỗ anh.

Tần Tuyển nhíu mày, không đợi người phụ nữ đó chú ý tới, rất nhanh xoay người trở về lô ghế của mình.

Nguyên Xi thấy anh trở về, xua tay tiếp đón, “Cậu chạy đi đâu thế? Anh còn muốn nói chuyện công ty với cậu đấy, nhanh lại đây ngồi.”

Tần Tuyển làm như không có việc gì mà cười ưu nhã, “Anh còn dám tìm tôi nhờ giúp đỡ à?”

Nguyên Xi là anh họ của Tần Tuyển, vào lúc Tần Tuyển học năm nhất, Nguyên Xi từng tìm anh nhờ giúp đỡ công trình dẫn mạch trung gian của học viện cho trường Đại học.

Nguyên Xi gặp một chút phiền toán trong khi làm công trình ấy, làm Giáp Ất thiếu chút nữa không lấy được tiền công. Người hỗ trợ đánh giá lại khả năng của công trình lần nữa rồi để cho người quen quản lý, sau đó Nguyên Xi mới biết được khoản tiền trong công trình đó là nhiều nhất.

Lúc ấy, Nguyên Xi vốn tưởng rằng Tần Tuyển chỉ giúp một chuyện nhỏ này thôi, về sau mới biết được anh là ở đây đảm nhận công trình, kiếm lời một số tiền không nhỏ, mà số tiền ấy lại vốn nên là của Nguyên Xi.

Trong dòng họ, Tần Tuyển có tiếng thông minh và thiếu đạo đức. Tất cả mấy người anh họ chị họ đều từng bị anh lừa hoặc bắt nạt cả rồi.

Nguyên Xi rót một ly rượu cho Tần Tuyển, “Anh đây không phải muốn kiếm tiền sao? Tuy rằng cậu là Chu Bái Bì, nhưng xác thật là có thể giúp anh kiếm được tiền, cho nên đáng tin cậy.”

Tần Tuyển đưa tay cụng ly, cười nói: “Chu Bái Bì ư? Tôi còn thiện lương hơn Chu Bái Bì nhiều đấy.”

Nguyên Xi ‘hứ’ một tiếng, không hề khách khí, “Cậu đừng có giả vờ trước mặt anh.”

“Tôi giả vờ khi nào?” Tần Tuyển bật cười, “Anh Nguyên, tôi không có học qua cái gì gọi là nguyên tắc thiếu đạo đức nha.”

“Thôi đi, mẹ nó ai cậu cũng bắt nạt. Anh nghe cô họ nói, lần trước cậu đưa cô đi Iceland chơi còn tặng cô váy. Ở đó là Iceland đấy, tặng váy? Cậu ác quá rồi. Còn có Tần Tâm Đồng nữa, cậu lại nỡ lừa hết tiền để dành nhiều năm của nó đi mua psp [3] chơi.”

Tần Tuyển cười khẽ, trái lại rót rượu cho Nguyên Xi, “Anh Nguyên à, uống một hớp cho bớt buồn tình đi.”

“Nhột nên muốn im à?” Nguyên Xi nhớ lại những chuyện thiếu đạo đức mà Tần Tuyển đã làm, có thể kể trong một ngày một đêm.

Tần Tuyển cười, chạm cốc với Nguyên Xi, “Nhột xong rồi tôi sẽ làm chuyện thiếu đạo đức này với anh đấy.”

Trên mặt anh tuy vẫn nói chuyện bình thường với Nguyên Xi, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ đến nhân ảnh của người đàn ông vừa ăn cơm với Hứa Thanh Ca.

Từ đầu tới cuối, anh đều không thấy được người đàn ông đó trông như thế nào, nhưng dáng vẻ thoạt nhìn có loại khí chất ưu nhã.

Hẳn là người mà ngày đó đã gọi điện mời cô ăn cơm. Lúc ấy, khi Hứa Thanh Ca nói chuyện điện thoại, anh không nghe được xưng hô của cô đối với người đàn ông đó. Nhưng anh cũng không hỏi, sợ rằng hỏi nhiều sẽ khiến Hứa Thanh Ca mẫn cảm.

Nhưng còn lúc này…

Tần Tuyển bỗng nhiên giơ tay lấy đi gọng kính mạ vàng trên mũi của Nguyên Xi, trở tay đeo lên mặt mình.

Nguyên Xi nhíu mày, “Cậu làm gì đấy?”

“Nhìn đẹp trai không?” Tần Tuyển nâng mắt kính, hỏi.

Nguyên Xi gật đầu. Kỳ thật rất đẹp trai, nhưng thoạt nhìn cũng tệ hơn.

_____

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thoạt Nhìn Em Rất Mlem

Số ký tự: 0