Chương 30 - Thật Ra Tôi Cũng Có Chàng Trai Mà Tôi Thích
Chỉ Ngồi Một Chút
Tiệm Tiệm Địch Hóa
2024-08-07 19:09:57
Lúc này, người đàn ông mặc toàn hàng hiệu với chiếc xe thể thao kia đã vào tiệm trà sữa với Phùng Hiểu Lam.
Hạ Tiểu Bạch đánh giá một chút đã, bây giờ giá trị nhan sắc và dáng người của anh không cái nào không đánh bại được Phùng Hiểu Lam.
Ngoại trừ phía trước như sân bay…. Đây là điểm trừ lớn nhất của anh.
Hạ Tiểu Bạch nhìn vào gương để điều chỉnh biểu cảm của mình một chút, cố gắng bày ra sự thuần khiết động lòng người của mình.
Sau khi chờ đèn xanh, Hạ Tiểu Bạch đi sang cửa hàng trà sữa ở đối diện rồi đẩy cửa đi vào.
Lúc này anh mới phát hiện tiệm trà sữa gần như đã chật kín người dưới thời tiết mùa hè chói chang, đại đa số đều là sinh viên các trường đại học gần đây.
Chỗ này là một quán trà sữa khá cao cao, khoảng cách giữa các bàn cũng vừa phải, không gian tao nhã và yên tĩnh. Xung quanh còn được treo đèn nghệ thuật, tường được thiết kế từ chất liệu gỗ, tỏa ra mùi gỗ thơm ngát.
Hiển nhiên là giá cả cũng tương đối đắt, gọi một ly trà sữa tùy ý cũng đều từ hai mươi tệ trở lên, nếu không có mã giảm giá thì Hạ Tiểu Bạch cũng không nỡ bỏ tiền.
Sự xuất hiện của Hạ Tiểu Bạch cũng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, trong lòng họ đều cảm thán đúng là một cô gái trong sáng xinh đẹp.
Một bộ váy trắng vô cùng trang nhã, cánh tay như ngọc mềm mại như ngó sen, trong tay còn xách một túi đựng sách, một cô gái duyên dáng mang phong cách đầy nghệ thuật.
Đôi mắt to màu hổ phách của Hạ Tiểu Bạch đánh giá xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện tên An Văn Hoa làm bạn gái cắm sừng mình.
Phùng Hiểu Lam cũng không có ở đó, chắc là đã vào nhà vệ sinh trang điểm lại.
Dù sao Hạ Tiểu Bạch cũng tương đối hiểu về Phùng Hiểu Lam, dưới kiểu thời tiết này dù lớp trang điểm có cao cấp đến mấy cũng không kiềm được mồ hôi. Vậy nên mỗi lần đến chỗ nào yên tĩnh cô ta cũng đều tiến hành chỉnh lại lớp trang điểm.
Việc này cũng phản ánh được hệ thống trang điểm của Hạ Tiểu Bạch cao cấp đến mức nào, không chỉ không nhìn ra dấu vết trang điểm mà dù ở trong bất kỳ tình huống nào cũng không bị trôi.
Cũng không biết có phải ông trời cũng đang giúp anh hay không mà xung quanh cũng không còn chỗ trống nào, như vậy thì liền có thể lấy cớ xin ngồi ké một cách quang minh chính đại.
Cặp đùi xinh đẹp thon dài của Hạ Tiểu Bạch cất bước đến gần An Văn Hoa một cách nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ hỏi.
"Đàn anh An, xung quanh không còn chỗ nào trống, em có thể ngồi ở đây được không, chân em có hơi đau, chỉ ngồi một chút….đợi trà sữa làm xong là em đi ngay.”
An Văn Hoa đang cúi đầu mở một trang web khách sạn chuẩn bị đặt trước một phong theo concept riêng. Anh ta cảm thấy rất vui sướng, không ngờ hoa khôi của khoa lại dễ dàng bị mình theo đuổi như thế.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đêm nay anh ta đã tinh trùng lên não.
Anh ta đang tưởng tượng về cơ thể mềm mại của người đẹp giãy giụa yếu ớt dưới bàn tay của mình thì bị người khác quấy rầy đòi ngồi chung, cả người vô cùng khó chịu muốn phát điên.
Anh ta ngẩng đầu chuẩn bị chửi mắng đồ không có mắt một trận, nhưng khi nhướng mắt lên đối mặt với ánh mắt của mỹ nhân thì suýt chút nữa đã lật bàn.
Thiếu nữ váy trắng thuần khiết xinh đẹp quá.
Mái tóc dài đen nhánh rũ xuống tới hông, kết hợp với váy ngắn trắng tinh làm lộ ra bờ vai trắng như ngọc và xương quai xanh hơi hõm, muốn bao nhiêu trong sáng thì có bấy nhiêu.
Ngũ quan tinh xảo, làn da phát sáng trắng như tuyết làm An Văn Hoa vô cùng chấn động.
Lúc bấy giờ cô gái xinh đẹp đang cau mày nhìn mình bằng ánh mắt áy náy, khuôn mặt trong trẻo hiện lên sự khẩn cầu.
Hạ Tiểu Bạch đưa tay lên khều khều mách sợi tóc trước trán, đôi môi căng mọng than thở.
"Nếu anh An cảm thấy không được thì thôi ạ.” Giữa mày cô gái hiện lên vẻ thương cảm và miễn cưỡng giống như lá rụng mùa thu, vừa vắng lặng vừa tịch mịch.
Sự quyến rũ của Hạ Tiểu Bạch đã hoàn toàn khai mở, dường như xung quanh toàn thân anh bao phủ một loại tiên khí lượn lờ muốn ngừng mà không được.
Mặc dù mới chỉ là ở cấp độ sơ cấp, có điều quyến rũ một gã ham muốn t*nh d*c có lẽ là không có vấn đề gì nhỉ ?
An Văn Hoa vô cùng phấn khích, đẹp quá, đẹp quá. Không biết đẹp đến mức nào, đẹp đến nỗi trái tim anh ta gần như sắp bay đến trên người đối phương rồi.
Trong mắt anh, toàn thân Hạ Tiểu Bạch phát ra ánh sáng rực rỡ, đắm chìm trong đó.
Nuốt nước bọt, anh thề rằng đây là thiếu nữ thuần khiết và xinh đẹp nhất anh từng gặp.
Đôi môi đỏ anh đào của thiếu nữ khẽ mấp máy, hơi cong lên khiến người ta tim đập mạnh đến loạn nhịp.
Bàn tay trắng ngần như ngọc đang che lấy chân phải của mình, còn gương mặt lộ ra vẻ u sầu vừa xinh đẹp cuối cùng cũng từ từ vút qua một biểu cảm khiến người ta vừa kinh ngạc vừa đau lòng.
------
Dịch: MBMH Translate
Hạ Tiểu Bạch đánh giá một chút đã, bây giờ giá trị nhan sắc và dáng người của anh không cái nào không đánh bại được Phùng Hiểu Lam.
Ngoại trừ phía trước như sân bay…. Đây là điểm trừ lớn nhất của anh.
Hạ Tiểu Bạch nhìn vào gương để điều chỉnh biểu cảm của mình một chút, cố gắng bày ra sự thuần khiết động lòng người của mình.
Sau khi chờ đèn xanh, Hạ Tiểu Bạch đi sang cửa hàng trà sữa ở đối diện rồi đẩy cửa đi vào.
Lúc này anh mới phát hiện tiệm trà sữa gần như đã chật kín người dưới thời tiết mùa hè chói chang, đại đa số đều là sinh viên các trường đại học gần đây.
Chỗ này là một quán trà sữa khá cao cao, khoảng cách giữa các bàn cũng vừa phải, không gian tao nhã và yên tĩnh. Xung quanh còn được treo đèn nghệ thuật, tường được thiết kế từ chất liệu gỗ, tỏa ra mùi gỗ thơm ngát.
Hiển nhiên là giá cả cũng tương đối đắt, gọi một ly trà sữa tùy ý cũng đều từ hai mươi tệ trở lên, nếu không có mã giảm giá thì Hạ Tiểu Bạch cũng không nỡ bỏ tiền.
Sự xuất hiện của Hạ Tiểu Bạch cũng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, trong lòng họ đều cảm thán đúng là một cô gái trong sáng xinh đẹp.
Một bộ váy trắng vô cùng trang nhã, cánh tay như ngọc mềm mại như ngó sen, trong tay còn xách một túi đựng sách, một cô gái duyên dáng mang phong cách đầy nghệ thuật.
Đôi mắt to màu hổ phách của Hạ Tiểu Bạch đánh giá xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện tên An Văn Hoa làm bạn gái cắm sừng mình.
Phùng Hiểu Lam cũng không có ở đó, chắc là đã vào nhà vệ sinh trang điểm lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao Hạ Tiểu Bạch cũng tương đối hiểu về Phùng Hiểu Lam, dưới kiểu thời tiết này dù lớp trang điểm có cao cấp đến mấy cũng không kiềm được mồ hôi. Vậy nên mỗi lần đến chỗ nào yên tĩnh cô ta cũng đều tiến hành chỉnh lại lớp trang điểm.
Việc này cũng phản ánh được hệ thống trang điểm của Hạ Tiểu Bạch cao cấp đến mức nào, không chỉ không nhìn ra dấu vết trang điểm mà dù ở trong bất kỳ tình huống nào cũng không bị trôi.
Cũng không biết có phải ông trời cũng đang giúp anh hay không mà xung quanh cũng không còn chỗ trống nào, như vậy thì liền có thể lấy cớ xin ngồi ké một cách quang minh chính đại.
Cặp đùi xinh đẹp thon dài của Hạ Tiểu Bạch cất bước đến gần An Văn Hoa một cách nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ hỏi.
"Đàn anh An, xung quanh không còn chỗ nào trống, em có thể ngồi ở đây được không, chân em có hơi đau, chỉ ngồi một chút….đợi trà sữa làm xong là em đi ngay.”
An Văn Hoa đang cúi đầu mở một trang web khách sạn chuẩn bị đặt trước một phong theo concept riêng. Anh ta cảm thấy rất vui sướng, không ngờ hoa khôi của khoa lại dễ dàng bị mình theo đuổi như thế.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đêm nay anh ta đã tinh trùng lên não.
Anh ta đang tưởng tượng về cơ thể mềm mại của người đẹp giãy giụa yếu ớt dưới bàn tay của mình thì bị người khác quấy rầy đòi ngồi chung, cả người vô cùng khó chịu muốn phát điên.
Anh ta ngẩng đầu chuẩn bị chửi mắng đồ không có mắt một trận, nhưng khi nhướng mắt lên đối mặt với ánh mắt của mỹ nhân thì suýt chút nữa đã lật bàn.
Thiếu nữ váy trắng thuần khiết xinh đẹp quá.
Mái tóc dài đen nhánh rũ xuống tới hông, kết hợp với váy ngắn trắng tinh làm lộ ra bờ vai trắng như ngọc và xương quai xanh hơi hõm, muốn bao nhiêu trong sáng thì có bấy nhiêu.
Ngũ quan tinh xảo, làn da phát sáng trắng như tuyết làm An Văn Hoa vô cùng chấn động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc bấy giờ cô gái xinh đẹp đang cau mày nhìn mình bằng ánh mắt áy náy, khuôn mặt trong trẻo hiện lên sự khẩn cầu.
Hạ Tiểu Bạch đưa tay lên khều khều mách sợi tóc trước trán, đôi môi căng mọng than thở.
"Nếu anh An cảm thấy không được thì thôi ạ.” Giữa mày cô gái hiện lên vẻ thương cảm và miễn cưỡng giống như lá rụng mùa thu, vừa vắng lặng vừa tịch mịch.
Sự quyến rũ của Hạ Tiểu Bạch đã hoàn toàn khai mở, dường như xung quanh toàn thân anh bao phủ một loại tiên khí lượn lờ muốn ngừng mà không được.
Mặc dù mới chỉ là ở cấp độ sơ cấp, có điều quyến rũ một gã ham muốn t*nh d*c có lẽ là không có vấn đề gì nhỉ ?
An Văn Hoa vô cùng phấn khích, đẹp quá, đẹp quá. Không biết đẹp đến mức nào, đẹp đến nỗi trái tim anh ta gần như sắp bay đến trên người đối phương rồi.
Trong mắt anh, toàn thân Hạ Tiểu Bạch phát ra ánh sáng rực rỡ, đắm chìm trong đó.
Nuốt nước bọt, anh thề rằng đây là thiếu nữ thuần khiết và xinh đẹp nhất anh từng gặp.
Đôi môi đỏ anh đào của thiếu nữ khẽ mấp máy, hơi cong lên khiến người ta tim đập mạnh đến loạn nhịp.
Bàn tay trắng ngần như ngọc đang che lấy chân phải của mình, còn gương mặt lộ ra vẻ u sầu vừa xinh đẹp cuối cùng cũng từ từ vút qua một biểu cảm khiến người ta vừa kinh ngạc vừa đau lòng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro