Chương 30 - Thật Ra Tôi Cũng Có Chàng Trai Mà Tôi Thích
Em Phát Hiện Chính Mình Càng Ngày Càng Yêu Anh
Tiệm Tiệm Địch Hóa
2024-08-07 19:09:57
Sở Thu Hi thấy Hạ Tiểu Bạch thật sự đã hoàn toàn ngủ thiếp đi, đi đến một bên cửa sổ kéo rèm cửa sổ, căn phòng có mặt hướng bờ sông.
Ngoài cửa sổ bóng đêm như gột rửa, đầy sao lấp lánh. Gió mang theo hơi mát của mùa hè thổi vào căn phòng, ba ngàn sợi tóc đen của cô cũng đan xen cùng gió.
Để cho gió hè yên tĩnh hạ nhiệt cho mình.
Sở Thu Hi trở lại giường, cầm một bộ áo ngủ mát mẻ, thong thả ung dung cởi hết quần áo.
Quên mất trong nhà còn có một người đàn ông... Da thịt trắng bóng hoàn toàn bại lộ trong không khí.
Cô tiện tay ném quần áo cũ ở bên giường, cái gì tốt là rơi vào trên người Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch ngửi quần áo còn tản ra mùi thơm nhẹ nhàng của mỹ nhân.
Loại cảm giác này làm sao anh có thể từ chối, làm biến thái một lần thì đã làm sao…
Hạ Tiểu Bạch híp mắt nhìn thấy Sở Thu Hi duỗi lưng, đường cong trắng như tuyết trước ngực khiến ánh mắt anh không khỏi dời qua…
Vốn dĩ còn có chút mơ hồ say rượu tại giờ khắc này lập tức thanh tỉnh ít nhất tám phần,
Dùng tinh lực thưởng thức mỹ nhân hoàn toàn không thành vấn đề.
Sở Thu Hi cũng đứng trước gương khoa tay múa chân triển lộ dáng người yểu điệu trắng nõn mê người.
Dâng người cao một mét sáu tám làm cho cô có được một đôi chân đẹp thon dài thẳng tắp.
Sở Thu Hi hài lòng gật đầu lẩm bẩm: "Xem ra gần đây dáng người khống chế khá tốt, cũng không cần giảm béo quá mức."
Còn lấy ra một cái cân rồi giẫm đôi chân ngọc lên nhìn: 110 cân: "Khống chế cân nặng cũng khá ổn.”
Hạ Tiểu Bạch cân nhắc, xem ra mỹ nữ giống như các cô hoá ra cũng cần thường xuyên quản lý cân nặng và dáng người của mình à.
Sở Thu Hi thu dọn xong chiếc cân, lúc này vô tình nhìn lướt qua giường mới nhớ ra bên cạnh còn có một nam sinh!!
Lại nhìn trên người mình cái gì cũng không mặc, da thịt vốn trắng như tuyết xấu hổ đến độ phiếm hồng.
“Không xong, quên mất Tiểu Bạch còn ở đây…”
Cuối cùng cô liên tục xác nhận Hạ Tiểu Bạch thật sự ngủ mới thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một biểu tình có tật giật mình, môi anh đào khẽ nhếch nhẹ cúi đầu hôn lên môi Hạ Tiểu Bạch.
Còn luyến tiếc dùng khuôn mặt cọ cọ mặt đối phương, trong nháy mắt sóng mắt lưu chuyển.
“Tiểu Bạch Bạch, em phát hiện chính mình càng ngày càng yêu anh.”
Tiếp tục thưởng thức một lúc mới luyến tiếc đi vào phòng tắm.
Hạ Tiểu Bạch phát hiện Sở Thu Hi vào phòng tắm đóng cánh cửa kính mờ mỏng đó rồi.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của anh mới cầm quần áo bên giường đặt lên chóp mũi ngửi ngửi.
Mùi thơm của mỹ nhân xen lẫn mùi rượu vang đỏ nhàn nhạt khiến Hạ Tiểu Bạch cảm thấy say mê.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày có thể tiến vào phòng ngủ của một vị hoa khôi trường nào đó.
Nhìn cánh cửa kính mờ mỏng manh, mặc dù không nhìn thấy tình huống bên trong.
Nhưng hình dáng tắm rửa của mỹ nhân quả thật rất rõ ràng, bên trong còn truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Càng làm cho người ta nhịn không được bổ não suy nghĩ bậy bạ, đôi chân dài không tì vết kia, đường cong yểu điệu, chiếc eo thon nhỏ mềm mại không đủ nắm kia, da thịt trắng như tuyết tựa như bạch ngọc, Hạ Tiểu Bạch nghĩ cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Từ từ đọc một câu thơ:
“Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh trì, ôn tuyền thủy hoạt tẩy tụ chi!”
Đại khái chính là hình ảnh như vậy, mọi người sẽ hỏi vì sao Hạ Tiểu Bạch không nhìn mình?
Đó là bởi vì có một câu nói, hoa nhà vĩnh viễn không có hương hoa dại.
Huống chi thân thể của anh nửa tháng qua đã sớm nghiên cứu thấu triệt.
Phải biết rằng Hạ Tiểu Bạch cơ hồ mỗi đêm đều “học sinh vật”.
Nếu như không phải hệ thống tăng thể trạng của anh lên chỉ sợ đã sớm hư thoát mà chết.
Hạ Tiểu Bạch suy nghĩ bậy bạ ôm ngửi quần áo Sở Thu Hi.
Trong lòng của anh rối rắm không chịu được, dù sao bây giờ anh đang ở trong thân xác một cô gái.
Có bạn gái cũng không có khả năng thực hiện nghĩa vụ với bạn gái.
Nghĩ nghĩ tại sao những cô gái này tắm lâu như vậy, thời gian từng chút từng chút trôi qua.
…………
Bốn mươi phút sau.
Sở Thu Hi thoải mái lau tóc từ trong phòng tắm đi ra.
Cô mặc váy ngủ hai dây mát mẻ, lộ ra đôi vai thanh tú mượt mà, hoàn toàn không cảnh giác, băng cơ tàng ngọc cốt, cổ áo lộ ra ngoài.
Khuôn mặt xinh đẹp bỏ đi lớp trang điểm nhàn nhạt có lẽ mất đi một tia kiều diễm, thoạt nhìn càng thêm tinh tế bóng loáng.
------
Dịch: MBMH Translate
Ngoài cửa sổ bóng đêm như gột rửa, đầy sao lấp lánh. Gió mang theo hơi mát của mùa hè thổi vào căn phòng, ba ngàn sợi tóc đen của cô cũng đan xen cùng gió.
Để cho gió hè yên tĩnh hạ nhiệt cho mình.
Sở Thu Hi trở lại giường, cầm một bộ áo ngủ mát mẻ, thong thả ung dung cởi hết quần áo.
Quên mất trong nhà còn có một người đàn ông... Da thịt trắng bóng hoàn toàn bại lộ trong không khí.
Cô tiện tay ném quần áo cũ ở bên giường, cái gì tốt là rơi vào trên người Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch ngửi quần áo còn tản ra mùi thơm nhẹ nhàng của mỹ nhân.
Loại cảm giác này làm sao anh có thể từ chối, làm biến thái một lần thì đã làm sao…
Hạ Tiểu Bạch híp mắt nhìn thấy Sở Thu Hi duỗi lưng, đường cong trắng như tuyết trước ngực khiến ánh mắt anh không khỏi dời qua…
Vốn dĩ còn có chút mơ hồ say rượu tại giờ khắc này lập tức thanh tỉnh ít nhất tám phần,
Dùng tinh lực thưởng thức mỹ nhân hoàn toàn không thành vấn đề.
Sở Thu Hi cũng đứng trước gương khoa tay múa chân triển lộ dáng người yểu điệu trắng nõn mê người.
Dâng người cao một mét sáu tám làm cho cô có được một đôi chân đẹp thon dài thẳng tắp.
Sở Thu Hi hài lòng gật đầu lẩm bẩm: "Xem ra gần đây dáng người khống chế khá tốt, cũng không cần giảm béo quá mức."
Còn lấy ra một cái cân rồi giẫm đôi chân ngọc lên nhìn: 110 cân: "Khống chế cân nặng cũng khá ổn.”
Hạ Tiểu Bạch cân nhắc, xem ra mỹ nữ giống như các cô hoá ra cũng cần thường xuyên quản lý cân nặng và dáng người của mình à.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Thu Hi thu dọn xong chiếc cân, lúc này vô tình nhìn lướt qua giường mới nhớ ra bên cạnh còn có một nam sinh!!
Lại nhìn trên người mình cái gì cũng không mặc, da thịt vốn trắng như tuyết xấu hổ đến độ phiếm hồng.
“Không xong, quên mất Tiểu Bạch còn ở đây…”
Cuối cùng cô liên tục xác nhận Hạ Tiểu Bạch thật sự ngủ mới thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một biểu tình có tật giật mình, môi anh đào khẽ nhếch nhẹ cúi đầu hôn lên môi Hạ Tiểu Bạch.
Còn luyến tiếc dùng khuôn mặt cọ cọ mặt đối phương, trong nháy mắt sóng mắt lưu chuyển.
“Tiểu Bạch Bạch, em phát hiện chính mình càng ngày càng yêu anh.”
Tiếp tục thưởng thức một lúc mới luyến tiếc đi vào phòng tắm.
Hạ Tiểu Bạch phát hiện Sở Thu Hi vào phòng tắm đóng cánh cửa kính mờ mỏng đó rồi.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của anh mới cầm quần áo bên giường đặt lên chóp mũi ngửi ngửi.
Mùi thơm của mỹ nhân xen lẫn mùi rượu vang đỏ nhàn nhạt khiến Hạ Tiểu Bạch cảm thấy say mê.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày có thể tiến vào phòng ngủ của một vị hoa khôi trường nào đó.
Nhìn cánh cửa kính mờ mỏng manh, mặc dù không nhìn thấy tình huống bên trong.
Nhưng hình dáng tắm rửa của mỹ nhân quả thật rất rõ ràng, bên trong còn truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Càng làm cho người ta nhịn không được bổ não suy nghĩ bậy bạ, đôi chân dài không tì vết kia, đường cong yểu điệu, chiếc eo thon nhỏ mềm mại không đủ nắm kia, da thịt trắng như tuyết tựa như bạch ngọc, Hạ Tiểu Bạch nghĩ cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Từ từ đọc một câu thơ:
“Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh trì, ôn tuyền thủy hoạt tẩy tụ chi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại khái chính là hình ảnh như vậy, mọi người sẽ hỏi vì sao Hạ Tiểu Bạch không nhìn mình?
Đó là bởi vì có một câu nói, hoa nhà vĩnh viễn không có hương hoa dại.
Huống chi thân thể của anh nửa tháng qua đã sớm nghiên cứu thấu triệt.
Phải biết rằng Hạ Tiểu Bạch cơ hồ mỗi đêm đều “học sinh vật”.
Nếu như không phải hệ thống tăng thể trạng của anh lên chỉ sợ đã sớm hư thoát mà chết.
Hạ Tiểu Bạch suy nghĩ bậy bạ ôm ngửi quần áo Sở Thu Hi.
Trong lòng của anh rối rắm không chịu được, dù sao bây giờ anh đang ở trong thân xác một cô gái.
Có bạn gái cũng không có khả năng thực hiện nghĩa vụ với bạn gái.
Nghĩ nghĩ tại sao những cô gái này tắm lâu như vậy, thời gian từng chút từng chút trôi qua.
…………
Bốn mươi phút sau.
Sở Thu Hi thoải mái lau tóc từ trong phòng tắm đi ra.
Cô mặc váy ngủ hai dây mát mẻ, lộ ra đôi vai thanh tú mượt mà, hoàn toàn không cảnh giác, băng cơ tàng ngọc cốt, cổ áo lộ ra ngoài.
Khuôn mặt xinh đẹp bỏ đi lớp trang điểm nhàn nhạt có lẽ mất đi một tia kiều diễm, thoạt nhìn càng thêm tinh tế bóng loáng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro