Chương 30 - Thật Ra Tôi Cũng Có Chàng Trai Mà Tôi Thích
Thật Xui Xẻo
Tiệm Tiệm Địch Hóa
2024-08-07 19:09:57
Không thể không nói đây là một nữ sinh vô cùng xinh đẹp, nhìn kỹ giống như người nào mà anh quen biết, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Hạ Tiểu Bạch nhìn ánh mắt của Mặc Tử Hàn đang nghiêm túc đánh giá mình, không phải anh nhận ra mình rồi chứ.
Nếu như bị anh nhận ra mình là Hạ Tiểu Bạch giả gái thì xong đời rồi.
Mặc Tử Hàn mở miệng trước, “Có phải chúng ta biết nhau không?”
Hạ Tiểu Bạch vội vàng lắc đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của thằng cha này.
“Không….không quen, chúng ta cũng chỉ gặp nhau một lần vào buổi trưa, không phải anh đã quên rồi chứ…ha ha.”
Mặc Tử Hàn cũng lắc đầu, nếu như quen biết thì không thể nào mà không nhớ ra, dáng vẻ của đối phương rất là đặc biệt, nhìn vừa thuần khiết vừa dâm đãng.
Hạ Tiểu Bạch đang muốn chạy trốn, lại không nhìn đường, vô ý đạp phải vũng nước trực tiếp ngã về sau.
Mặc Tử Hàn muốn giơ tay ra đỡ, nhưng cuối cùng lại do dự, Hạ Tiểu Bạch cứ thế mà ngã xuống đất đau đớn.
Thật xui xẻo….Sao lần nào gặp Mặc Tử Hàn thì người bị ngã đều là mình.??o·()?o·
Cô muốn đứng dậy thì phát hiện chân mình vô tình bị trẹo, lần này thật sự bị thương rồi...
Hạ Tiểu Bạch ngước đôi mắt đẹp nhìn Mặc Tử Hàn, không nói nên lời, còn nói anh là cao thủ tán gái.
Một cô gái xinh đẹp như anh bị ngã cũng không đỡ lấy.
Anh cắn chặt đôi môi đỏ mọng, mình cũng không phải là một cô gái yếu đuối, mình là một người đàn ông đích thật Hạ Tiểu Bạch.
Chắc là chân trái của anh bị trật gân rồi, một mình anh đứng lên không được, lẽ nào muốn anh bò giống như con dòi vậy sao.
“Anh có thể đỡ tôi một chút không.”
Mặc Tử Hàn bất lực định giơ tay ra đỡ, trời ơi! Anh đã nhìn thấy cái quái gì vậy!
Từ góc nhìn của anh hiện tại nhìn xuống cô gái xinh đẹp, đối phương không hề mặc quần an toàn.
Dưới đôi chân thon dài, nhìn thấy một miếng vải trắng như tuyết, còn được thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Mặc dù chỉ nhìn thấy một chút, cũng chỉ một chút, nhưng cũng biến mất trong chớp mắt theo động tác của đối phương.
Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy Mặc Tử Hàn sững sờ ngay tại chỗ, đôi mắt đẹp nhìn theo tầm nhìn của anh…đầu của anh hoàn toàn đông cứng lại.
Bình tĩnh bình tĩnh, gấu váy của anh chắc có thể che được gần hết, nhiều lắm thì cũng chỉ nhìn thấy một chút, bàn tay xinh đẹp của anh nhanh chóng ấn xuống gấu váy để che đi.
Mặc Tử Hàn cũng nhận ra mình đã mất bình tĩnh, vô thức sờ tay lên mũi, may mà không bị chảy máu.
Đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Anh thề rằng anh không hề cố ý, mặc dù Mặc Tử Hàn tự nhận mình là cao thủ tình trường, nhưng thực tế anh vẫn là một nam sinh thuần khiết…
Đối với phụ nữ, anh vẫn rất thận trọng, không phải là không có hứng thú, chỉ là anh không có nữ sinh nào mình thích.
Nữ sinh mà anh thích, đối phương chưa chắc là thích anh, ví dụ như là Sở Thu Hi.
Vậy nên với một số chuyện về nữ sinh anh cũng chỉ là nhìn thấy ở trên phim.
Mặc Tử Hàn đè nén sự xấu hổ nói, “Cô không sao chứ?”
Hạ Tiểu Bạch hoàn toàn không nói nên lời, “Anh nhìn tôi giống như không sao lắm hả! Còn không đỡ tôi dậy.”
Mặc Tử Hàn cũng chỉ có thể làm theo đỡ cô ngồi sang một bên.
Hạ Tiểu Bạch dùng bàn tay nhỏ bé ôm lấy chân trái của mình, vẻ mặt có chút đau đớn, Mặc Tử Hàn nhìn thấy vậy nói: "Thật xin lỗi vì chuyện vừa rồi."
Hạ Tiểu Bạch….
Mặc Tử Hàn nói, “Hay là để tôi xem thử chân của cô, xử lý đơn giản rồi đưa cô đến bệnh viện.”
Hạ Tiểu Bạch nghiêng đầu, “Không lẽ anh còn biết xem gân cốt sao…”
Mặc Tử Hàn cười ha ha nói, “Tôi thường hay đánh nhau với người khác bị thương gân cốt cũng là chuyện bình thường, người ta thường nói bệnh lâu thành lương y.”
Hạ Tiểu Bạch cũng không nghĩ nhiều, “Vậy thì làm phiền anh rồi….”
Mặc Tử Hàn thở dài, “Không có gì….”
Lúc này trong đầu anh chỉ còn tấm vải trắng như tuyết thần bí đó.
Khi nhấc chân trái của cô gái xinh đẹp lên, anh nhận ra thứ mình đang ôm chính là chiếc chân dài trắng như tuyết của một cô gái…
Anh lặng lẽ ngẩng đầu lên thì thấy đối phương vô thức dùng tay ấn chặt gấu váy của mình.
Một cơn gió thổi qua khuôn mặt cô gái, làm vài sợi tóc cô tung bay, đôi mắt cô gái nhìn về phía xa, không biết đang nghĩ gì.
Mặc Tử Hàn không dám suy nghĩ nhiều, chậm rãi cởi giày thể thao màu trắng của cô ra.
Anh có chút bối rối không biết tại sao lại là phong cách của con trai?
Cởi tất, một bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn xuất hiện trước mặt anh, làn da ấm áp như ngọc, dưới ánh mặt trời tỏa sáng như ngọc mỡ cừu trong mờ.
Đôi bàn chân nhỏ đẹp….đẹp quá.
Hạ Tiểu Bạch vô cùng căng thẳng, chết tiệt, anh lại quên mất mình hiện tại là con gái!
Tại sao lại để tên Mặc Tử Hàn này nhìn vào chân của mình, thật là xấu hổ…
Anh chỉ có thể giả vờ thờ ơ nhìn khung cảnh phía xa, không lâu sau, có tiếng “rắc” giòn giã vang lên.
------
Dịch: MBMH Translate
Hạ Tiểu Bạch nhìn ánh mắt của Mặc Tử Hàn đang nghiêm túc đánh giá mình, không phải anh nhận ra mình rồi chứ.
Nếu như bị anh nhận ra mình là Hạ Tiểu Bạch giả gái thì xong đời rồi.
Mặc Tử Hàn mở miệng trước, “Có phải chúng ta biết nhau không?”
Hạ Tiểu Bạch vội vàng lắc đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của thằng cha này.
“Không….không quen, chúng ta cũng chỉ gặp nhau một lần vào buổi trưa, không phải anh đã quên rồi chứ…ha ha.”
Mặc Tử Hàn cũng lắc đầu, nếu như quen biết thì không thể nào mà không nhớ ra, dáng vẻ của đối phương rất là đặc biệt, nhìn vừa thuần khiết vừa dâm đãng.
Hạ Tiểu Bạch đang muốn chạy trốn, lại không nhìn đường, vô ý đạp phải vũng nước trực tiếp ngã về sau.
Mặc Tử Hàn muốn giơ tay ra đỡ, nhưng cuối cùng lại do dự, Hạ Tiểu Bạch cứ thế mà ngã xuống đất đau đớn.
Thật xui xẻo….Sao lần nào gặp Mặc Tử Hàn thì người bị ngã đều là mình.??o·()?o·
Cô muốn đứng dậy thì phát hiện chân mình vô tình bị trẹo, lần này thật sự bị thương rồi...
Hạ Tiểu Bạch ngước đôi mắt đẹp nhìn Mặc Tử Hàn, không nói nên lời, còn nói anh là cao thủ tán gái.
Một cô gái xinh đẹp như anh bị ngã cũng không đỡ lấy.
Anh cắn chặt đôi môi đỏ mọng, mình cũng không phải là một cô gái yếu đuối, mình là một người đàn ông đích thật Hạ Tiểu Bạch.
Chắc là chân trái của anh bị trật gân rồi, một mình anh đứng lên không được, lẽ nào muốn anh bò giống như con dòi vậy sao.
“Anh có thể đỡ tôi một chút không.”
Mặc Tử Hàn bất lực định giơ tay ra đỡ, trời ơi! Anh đã nhìn thấy cái quái gì vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ góc nhìn của anh hiện tại nhìn xuống cô gái xinh đẹp, đối phương không hề mặc quần an toàn.
Dưới đôi chân thon dài, nhìn thấy một miếng vải trắng như tuyết, còn được thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Mặc dù chỉ nhìn thấy một chút, cũng chỉ một chút, nhưng cũng biến mất trong chớp mắt theo động tác của đối phương.
Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy Mặc Tử Hàn sững sờ ngay tại chỗ, đôi mắt đẹp nhìn theo tầm nhìn của anh…đầu của anh hoàn toàn đông cứng lại.
Bình tĩnh bình tĩnh, gấu váy của anh chắc có thể che được gần hết, nhiều lắm thì cũng chỉ nhìn thấy một chút, bàn tay xinh đẹp của anh nhanh chóng ấn xuống gấu váy để che đi.
Mặc Tử Hàn cũng nhận ra mình đã mất bình tĩnh, vô thức sờ tay lên mũi, may mà không bị chảy máu.
Đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Anh thề rằng anh không hề cố ý, mặc dù Mặc Tử Hàn tự nhận mình là cao thủ tình trường, nhưng thực tế anh vẫn là một nam sinh thuần khiết…
Đối với phụ nữ, anh vẫn rất thận trọng, không phải là không có hứng thú, chỉ là anh không có nữ sinh nào mình thích.
Nữ sinh mà anh thích, đối phương chưa chắc là thích anh, ví dụ như là Sở Thu Hi.
Vậy nên với một số chuyện về nữ sinh anh cũng chỉ là nhìn thấy ở trên phim.
Mặc Tử Hàn đè nén sự xấu hổ nói, “Cô không sao chứ?”
Hạ Tiểu Bạch hoàn toàn không nói nên lời, “Anh nhìn tôi giống như không sao lắm hả! Còn không đỡ tôi dậy.”
Mặc Tử Hàn cũng chỉ có thể làm theo đỡ cô ngồi sang một bên.
Hạ Tiểu Bạch dùng bàn tay nhỏ bé ôm lấy chân trái của mình, vẻ mặt có chút đau đớn, Mặc Tử Hàn nhìn thấy vậy nói: "Thật xin lỗi vì chuyện vừa rồi."
Hạ Tiểu Bạch….
Mặc Tử Hàn nói, “Hay là để tôi xem thử chân của cô, xử lý đơn giản rồi đưa cô đến bệnh viện.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Tiểu Bạch nghiêng đầu, “Không lẽ anh còn biết xem gân cốt sao…”
Mặc Tử Hàn cười ha ha nói, “Tôi thường hay đánh nhau với người khác bị thương gân cốt cũng là chuyện bình thường, người ta thường nói bệnh lâu thành lương y.”
Hạ Tiểu Bạch cũng không nghĩ nhiều, “Vậy thì làm phiền anh rồi….”
Mặc Tử Hàn thở dài, “Không có gì….”
Lúc này trong đầu anh chỉ còn tấm vải trắng như tuyết thần bí đó.
Khi nhấc chân trái của cô gái xinh đẹp lên, anh nhận ra thứ mình đang ôm chính là chiếc chân dài trắng như tuyết của một cô gái…
Anh lặng lẽ ngẩng đầu lên thì thấy đối phương vô thức dùng tay ấn chặt gấu váy của mình.
Một cơn gió thổi qua khuôn mặt cô gái, làm vài sợi tóc cô tung bay, đôi mắt cô gái nhìn về phía xa, không biết đang nghĩ gì.
Mặc Tử Hàn không dám suy nghĩ nhiều, chậm rãi cởi giày thể thao màu trắng của cô ra.
Anh có chút bối rối không biết tại sao lại là phong cách của con trai?
Cởi tất, một bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn xuất hiện trước mặt anh, làn da ấm áp như ngọc, dưới ánh mặt trời tỏa sáng như ngọc mỡ cừu trong mờ.
Đôi bàn chân nhỏ đẹp….đẹp quá.
Hạ Tiểu Bạch vô cùng căng thẳng, chết tiệt, anh lại quên mất mình hiện tại là con gái!
Tại sao lại để tên Mặc Tử Hàn này nhìn vào chân của mình, thật là xấu hổ…
Anh chỉ có thể giả vờ thờ ơ nhìn khung cảnh phía xa, không lâu sau, có tiếng “rắc” giòn giã vang lên.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro