Bánh quy không...
2024-09-17 15:39:33
Mặt Ngữ Tịch không thể cúi hơn được nữa, mặc kệ lời Hạ Vũ hỏi cô vẫn im lặng quyết định không lên tiếng.
Hạ Vũ đương nhiên sẽ không hài lòng khi Ngữ Tịch không trả lời mình, anh nheo mắt, lên tiếng hỏi lại: “ Cái đó là cái gì? “ - Lần này nghe ra được Hạ Vũ bắt đầu tức giận rồi.
Giọng Ngữ Tịch run lên, khó khăn mà lên tiếng: “ Là.. bánh quy. “
Hạ Vũ “ Ồ “ lên một tiếng, sau đó anh nhếch mép, nhìn Ngữ Tịch một cái liền lấy chân dẫm trực tiếp lên từng chiếc bánh quy, tiếng ranh rắc của chiếc bánh vỡ vụn làm tất cả mọi người trong lớp không khỏi thích thú.
Còn Ngữ Tịch đến giờ phút này không thể kìm được nước mắt, cô lập tức bật khóc nứt nở.
“ Ngữ Tịch phải làm sao đây? Bánh quy không thể ăn được nữa. “ - Hạ Vũ dường như thấy chưa đủ, anh nhìn cô khinh thường hỏi.
Mặt kệ lời cậu ta hỏi Ngữ Tịch lập tức chạy ra khỏi lớp học, cô tủi thân nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh nữ khoá trái cửa lại.
Lúc chạy vào đây Ngữ Tịch đã thấy ánh mắt của tất cả mọi người nhìn mình khó hiểu, nhìn vào gương lúc này Ngữ Tịch lại càng bất lực, tủi thân hơn. Cô dựa vào thành bồn bật khóc nức nở. Lúc đầu chỉ là những tiếng thút thít nhỏ càng dần tiếng khóc của cô càng lớn hơn.
Khóc xong cảm xúc của Ngữ Tịch cũng ổn lại, cô hít một hơi thật sâu mở vòi nước ra rửa sạch mặt. Nhìn về bộ đồ của mình, cô cắn răng không biết nên xử lý thế nào.
Bên ngoài bất chợt có tiếng gõ cửa, Ngữ Tịch nghe ra được có người gọi mình: “ Ngữ Tịch cậu có ở trong đó không? “
Là Mạnh Đình gọi cô.
Ngữ Tịch tiến về phía cánh cửa trước mắt, cô mở cửa ra để Mạnh Đình bước vào.
Nhìn thấy Ngữ Tịch, Mạnh Đình thở phào vui vẻ: “ Biết ngay cậu sẽ ở đây. “
Mắt Ngữ Tịch rũ xuống, chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần đến mức Mạnh Đình biết cô sẽ vào đây.
“ Cậu vào đây làm gì? “ - Ngữ Tịch nhìn Mạnh Đình hỏi, cô sợ những người kia làm liên luỵ đến người bạn này của mình.
Mạnh Đình trả lời, ánh mắt không vui nhìn cô: “ Xin lỗi Ngữ Tịch lần nào cậu bị bắt nạt tớ cũng chỉ có thể đứng nhìn.. không dám ra bảo vệ cậu. “
Ngữ Tịch thở hắt một cái, lắc đầu nói: “ Không sao mà, đó không phải lỗi của cậu. Bọn họ là người có gia thế lớn chúng ta căn bản không đấu lại. “
Vốn dĩ trong cái trường này có mỗi cô và Mạnh Đình là những kẻ thấp hèn, là mũi súng cho bọn họ bắt nạt. Ngay cả khi giáo viên biết chuyện cũng chỉ mắt nhắm mắt mở làm ngơ như không có chuyện gì..
“ Ngữ Tịch tớ có đồ trong cặp, cậu mặc tạm đồ tớ đi. Giáo viên sắp vào lớp rồi. “ - Mạnh Đình nói xong, đưa bộ đồ của mình đến trước mặt Ngữ Tịch.
Nhìn Mạnh Đình, cô thắc mắc hỏi: “ Sao cậu lại mang thêm bộ đồ này? “
“ Hì hì may mắn đúng không? Chiếc váy của bộ này bị sứt chỉ tớ tính hôm nay đi học về sẽ mang đi sửa, nhưng mà cậu yên tâm chỉ là vết bung chỉ nhỏ thôi không ảnh hưởng đến việc cậu mặc đâu. “
Mặt Ngữ Tịch khẽ cười: “ Cảm ơn cậu Mạnh Đình. “
Đưa được đồ cho Ngữ Tịch xong, Mạnh Đình tạm biệt cô rồi vào lớp trước. Lúc nãy tranh thủ mọi người cũng ra ngoài không ai để ý, cô mới lén vào đây đưa đồ cho Ngữ Tịch, nếu để họ cũng biết là Mạnh Đình đưa đồ cho Ngữ Tịch, cô cũng sợ mình sẽ làm liên luỵ đến Mạnh Đình.
Thay bộ đồ mới xong, tiếng chuông vào học cũng reo lên, nhanh chóng cất lại bộ đồ bị bẩn của mình, Ngữ Tịch chạy vào lớp học.
Ngữ Tịch vừa vào được chỗ ngồi, giáo viên cũng lập tức bước vào. Chỗ ngồi của Ngữ Tịch là bên trái cuối lớp, không ai ngồi bên cạnh cô. Nói đúng hơn là không một ai muốn đến chỗ cô ngồi.
Nhìn thấy bộ đồ mới của Ngữ Tịch, tâm trạng mọi người trùng xuống, nếu không phải còn nể mặt giáo viên ở đây chắc chắn họ đã đến chất vấn, xé nát bộ đồ này của cô ra.
Ngữ Tịch nắm chặt hai tay vào váy, cố gắng lơ đi ánh mắt của tất cả mọi người.
Lúc này giọng nói của giáo viên cũng vang lên: “ Chào các em, rất vui khi được gặp lại cả lớp. “
“ Chúng ta làm quen với nhau đến đây là năm thứ ba rồi chắc cũng không cần cô giới thiệu lại bản thân đâu nhỉ? ”
Lời giáo viên vừa dứt có một bạn giơ tay lên phát biểu: “ Nhưng mà Ngữ Tịch mới biết cô được hơn nửa năm, em thấy cô vẫn nên giới thiệu lại ạ. “
Rõ ràng mọi người đều đồng tình, tất cả đều nháo nhào lên.
Giáo viên tặc lưỡi, đập vào bàn nhắc nhở: “ Cả lớp im lặng. Chúng ta hôm nay có rất nhiều chuyện cần nói, việc Hàn Mặc vừa nói nhờ em giúp cô giới thiệu cho bạn. “
Hàn Mặc thở dài lên, đương nhiên không mấy hài lòng. Quay qua nhìn Hạ Vũ, cậu ta từ đầu đến giờ đã ngủ trên bàn rồi.
Giáo viên bắt đầu nói tiếp: “ Các em năm nay là học sinh cuối cấp, bài vở rất quan trọng hơn hết trường chúng ta cũng là trường trọng điểm mọi người nhất định phải thế hiện thật tốt, không được làm ảnh hưởng danh dự của trường. “
Hạ Vũ đương nhiên sẽ không hài lòng khi Ngữ Tịch không trả lời mình, anh nheo mắt, lên tiếng hỏi lại: “ Cái đó là cái gì? “ - Lần này nghe ra được Hạ Vũ bắt đầu tức giận rồi.
Giọng Ngữ Tịch run lên, khó khăn mà lên tiếng: “ Là.. bánh quy. “
Hạ Vũ “ Ồ “ lên một tiếng, sau đó anh nhếch mép, nhìn Ngữ Tịch một cái liền lấy chân dẫm trực tiếp lên từng chiếc bánh quy, tiếng ranh rắc của chiếc bánh vỡ vụn làm tất cả mọi người trong lớp không khỏi thích thú.
Còn Ngữ Tịch đến giờ phút này không thể kìm được nước mắt, cô lập tức bật khóc nứt nở.
“ Ngữ Tịch phải làm sao đây? Bánh quy không thể ăn được nữa. “ - Hạ Vũ dường như thấy chưa đủ, anh nhìn cô khinh thường hỏi.
Mặt kệ lời cậu ta hỏi Ngữ Tịch lập tức chạy ra khỏi lớp học, cô tủi thân nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh nữ khoá trái cửa lại.
Lúc chạy vào đây Ngữ Tịch đã thấy ánh mắt của tất cả mọi người nhìn mình khó hiểu, nhìn vào gương lúc này Ngữ Tịch lại càng bất lực, tủi thân hơn. Cô dựa vào thành bồn bật khóc nức nở. Lúc đầu chỉ là những tiếng thút thít nhỏ càng dần tiếng khóc của cô càng lớn hơn.
Khóc xong cảm xúc của Ngữ Tịch cũng ổn lại, cô hít một hơi thật sâu mở vòi nước ra rửa sạch mặt. Nhìn về bộ đồ của mình, cô cắn răng không biết nên xử lý thế nào.
Bên ngoài bất chợt có tiếng gõ cửa, Ngữ Tịch nghe ra được có người gọi mình: “ Ngữ Tịch cậu có ở trong đó không? “
Là Mạnh Đình gọi cô.
Ngữ Tịch tiến về phía cánh cửa trước mắt, cô mở cửa ra để Mạnh Đình bước vào.
Nhìn thấy Ngữ Tịch, Mạnh Đình thở phào vui vẻ: “ Biết ngay cậu sẽ ở đây. “
Mắt Ngữ Tịch rũ xuống, chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần đến mức Mạnh Đình biết cô sẽ vào đây.
“ Cậu vào đây làm gì? “ - Ngữ Tịch nhìn Mạnh Đình hỏi, cô sợ những người kia làm liên luỵ đến người bạn này của mình.
Mạnh Đình trả lời, ánh mắt không vui nhìn cô: “ Xin lỗi Ngữ Tịch lần nào cậu bị bắt nạt tớ cũng chỉ có thể đứng nhìn.. không dám ra bảo vệ cậu. “
Ngữ Tịch thở hắt một cái, lắc đầu nói: “ Không sao mà, đó không phải lỗi của cậu. Bọn họ là người có gia thế lớn chúng ta căn bản không đấu lại. “
Vốn dĩ trong cái trường này có mỗi cô và Mạnh Đình là những kẻ thấp hèn, là mũi súng cho bọn họ bắt nạt. Ngay cả khi giáo viên biết chuyện cũng chỉ mắt nhắm mắt mở làm ngơ như không có chuyện gì..
“ Ngữ Tịch tớ có đồ trong cặp, cậu mặc tạm đồ tớ đi. Giáo viên sắp vào lớp rồi. “ - Mạnh Đình nói xong, đưa bộ đồ của mình đến trước mặt Ngữ Tịch.
Nhìn Mạnh Đình, cô thắc mắc hỏi: “ Sao cậu lại mang thêm bộ đồ này? “
“ Hì hì may mắn đúng không? Chiếc váy của bộ này bị sứt chỉ tớ tính hôm nay đi học về sẽ mang đi sửa, nhưng mà cậu yên tâm chỉ là vết bung chỉ nhỏ thôi không ảnh hưởng đến việc cậu mặc đâu. “
Mặt Ngữ Tịch khẽ cười: “ Cảm ơn cậu Mạnh Đình. “
Đưa được đồ cho Ngữ Tịch xong, Mạnh Đình tạm biệt cô rồi vào lớp trước. Lúc nãy tranh thủ mọi người cũng ra ngoài không ai để ý, cô mới lén vào đây đưa đồ cho Ngữ Tịch, nếu để họ cũng biết là Mạnh Đình đưa đồ cho Ngữ Tịch, cô cũng sợ mình sẽ làm liên luỵ đến Mạnh Đình.
Thay bộ đồ mới xong, tiếng chuông vào học cũng reo lên, nhanh chóng cất lại bộ đồ bị bẩn của mình, Ngữ Tịch chạy vào lớp học.
Ngữ Tịch vừa vào được chỗ ngồi, giáo viên cũng lập tức bước vào. Chỗ ngồi của Ngữ Tịch là bên trái cuối lớp, không ai ngồi bên cạnh cô. Nói đúng hơn là không một ai muốn đến chỗ cô ngồi.
Nhìn thấy bộ đồ mới của Ngữ Tịch, tâm trạng mọi người trùng xuống, nếu không phải còn nể mặt giáo viên ở đây chắc chắn họ đã đến chất vấn, xé nát bộ đồ này của cô ra.
Ngữ Tịch nắm chặt hai tay vào váy, cố gắng lơ đi ánh mắt của tất cả mọi người.
Lúc này giọng nói của giáo viên cũng vang lên: “ Chào các em, rất vui khi được gặp lại cả lớp. “
“ Chúng ta làm quen với nhau đến đây là năm thứ ba rồi chắc cũng không cần cô giới thiệu lại bản thân đâu nhỉ? ”
Lời giáo viên vừa dứt có một bạn giơ tay lên phát biểu: “ Nhưng mà Ngữ Tịch mới biết cô được hơn nửa năm, em thấy cô vẫn nên giới thiệu lại ạ. “
Rõ ràng mọi người đều đồng tình, tất cả đều nháo nhào lên.
Giáo viên tặc lưỡi, đập vào bàn nhắc nhở: “ Cả lớp im lặng. Chúng ta hôm nay có rất nhiều chuyện cần nói, việc Hàn Mặc vừa nói nhờ em giúp cô giới thiệu cho bạn. “
Hàn Mặc thở dài lên, đương nhiên không mấy hài lòng. Quay qua nhìn Hạ Vũ, cậu ta từ đầu đến giờ đã ngủ trên bàn rồi.
Giáo viên bắt đầu nói tiếp: “ Các em năm nay là học sinh cuối cấp, bài vở rất quan trọng hơn hết trường chúng ta cũng là trường trọng điểm mọi người nhất định phải thế hiện thật tốt, không được làm ảnh hưởng danh dự của trường. “
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro