Cậu cũng không...
2024-09-17 15:39:33
Ngữ Tịch nhìn hộp sữa dâu rồi nhìn Hạ Vũ, anh cũng nghiêng đầu nhìn cô: “ Làm sao? “
“ Không có gì. “ - Thấy ánh mắt mình quá mức lộ liễu, Ngữ Tịch thẹn thùng quay người đi tiếp.
Môi Hạ Vũ nhếch lên, anh kéo cô lại bảo: “ Khoan hẳn đi, cầm lấy. “
Nhìn Ngữ Tịch lề mề không muốn nhận, Hạ Vũ chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở một câu: “ Còn không nhanh thì sẽ trễ giờ vào lớp. “
Quả nhiên câu này đối với học sinh ngoan là rất hiệu quả, Ngữ Tịch sau đó cũng không dám chậm chạp, nhận lấy hộp sữa dâu hai người nhanh chóng tiến vào cổng trường.
Hai người sánh bước cùng nhau vào trường thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn từ người khác, Ngữ Tịch còn nghe mọi người bắt đầu xì xào: “ Hạ Vũ và cô ta quen nhau sao? “, “ Nhìn chả xứng đôi gì cả. “
Ngữ Tịch cảm thấy khó chịu, cô ngước lên nhìn Hạ Vũ khác với sự thống khổ của Ngữ Tịch, Hạ Vũ vẫn chưng ra bộ mặt lạnh lùng đó, giống như người mà bọn họ đang bàn tán cũng chẳng phải là anh.
Cuối cùng cũng đến được lớp, Ngữ Tịch thở nhẹ ra một tiếng, trước khi được vào chỗ ngồi cô bị Hạ Vũ kéo lại nhắc nhở: “ Nhớ uống hết hộp sữa này còn nữa đến giờ ăn trưa nhớ đợi tôi. “
Hàn Mặc nhìn mọi chuyện mà cười không ngớt miệng, đợi đến khi Hạ Vũ vô chỗ ngồi lên tiếng bảo: “ Người anh em không ngờ cậu học nhanh như vậy. “
Hạ Vũ liếc Hàn Mặc một cái, đưa một cây bút chì lên miệng anh nói: “ Câm miệng lại, chép nốt bài tập về nhà đi. “
“ Con mẹ nó.. cậu. “
Như Hạ Vũ đã nói trước, giờ ăn trưa anh lập tức đứng ở cửa lớp đợi cô cùng đi. Nhìn đồ ăn trước mắt, đây là lần đầu tiên cô được ăn những thứ xa xỉ này ở trường.
Hạ Vũ mãi vẫn chưa thấy Ngữ Tịch động đũa hỏi: “ Sao không ăn. Không hợp khẩu vị sao? “
Ngữ Tịch mới lắc đầu bảo: “ Không có, rất ngon. “
Tâm tư của Ngữ Tịch rất dễ để Hạ Vũ đoán ra, anh nhìn cô đang ăn trong lo lắng mà lên tiếng bảo: “ Tập trung ăn đi bọn họ không làm gì cậu đâu. “
Ngữ Tịch nghe vậy, chỉ có thể tập trung ăn hết đồ ăn của mình: “ Ừ.. “
“ Cậu thường hay đến thư viện trường à? “
“ Sao cậu biết? “ - Ngữ Tịch bất ngờ hỏi ngược lại.
Hạ Vũ dời ánh mắt đi, cũng không thể nói là do Hàn Mặc điều tra ra, anh tìm một lí do khác nói: “ Lúc trước chơi bóng rổ vô tình nhìn thấy. “
“ À.. tôi lên làm bài tập toán và tiếng anh. “
“ Vậy thì khi nào đi thì nhớ rủ tôi. “
“ Hả? “
Hạ Vũ vẫn bình tĩnh ăn phần cơm của mình, anh nhìn cô nói: “ Từ sáng đến giờ vẫn còn bất ngờ? “
Ngữ Tịch tự nghĩ trong lòng, làm sao mà không hết bất ngờ được, chuyện này rõ ràng rất khó tin mà.
“ Hạ Vũ cậu thực sự rất lạ. “
Nếu không phải vì vụ cá cược đó thì anh còn ở đây để nghe cô nói mình khác lạ à? Nghĩ như vậy nhưng Hạ Vũ không nói ra, anh im lặng nhanh chóng ăn hết đồ ăn trong khay.
Mạnh Đình đi cùng Ngữ Tịch đến trạm xe buýt, hai người đi một lúc Mạnh Đình đổi chủ đề hỏi: “ Ngữ Tịch à cậu với Hạ Vũ có chuyện gì sao? “
“ Cả cậu cũng thấy không quen đúng không? “ - Ngữ Tịch nhìn Mạnh Đình hỏi ngược lại.
Mạnh Đình gật đầu bảo: “ Phải, sáng nay hai cậu đi cùng nhau cũng được chụp lại đăng lên diễn đàn trường. “
“ Nhưng mà cả tớ cũng không rõ tại sao Hạ Vũ lại trở nên như vậy. “ - Ngữ Tịch nhìn Mạnh Đình nói.
Chỉ trong vòng hai ngày danh tính của Ngữ Tịch trong mắt nữ sinh trong trường lại càng xấu hơn, Mạnh Đình lo lắng nhắc nhở cô: “ Cậu nên cẩn thận một chút, tớ nghĩ bọn họ sẽ đến tìm cậu trút giận. “
“ Tớ sẽ để ý hơn, cậu đừng lo. “
Khi Hạ Vũ trở về nhà, con Cat là người đầu tiên chạy ra đón anh, nó vồ lấy người Hạ Vũ sủa lên vài tiếng.
Hạ Vũ xoa đầu nó nói: “ Sao hôm nay lại phấn khích như vậy, đói à? “
“ Cậu chủ đã về. “ - Quản gia cũng nhanh chóng đi ra đón tiếp anh.
“ Vâng, ở nhà Cat vẫn chưa ăn ạ? “
“ Lúc nãy người hầu chăm sóc Cat có lấy đồ ăn rồi nhưng nó mãi vẫn không chịu ăn. “ - Hiện tại đồ ăn vẫn còn y nguyên.
Hạ Vũ nhíu mày nhìn Cat: “ Mày làm sao? Không phải trước giờ vẫn tham ăn. “ - Nhìn nó cũng không giống bị bệnh.
Con Cat bị nhắc tên, nó tự dưng chạy đi mất không để Hạ Vũ kịp giữ lại, đợi đến khi nó quay lại trong miệng còn ngậm cái vỏ của cây xúc xích đã cũ.
“ Cái này đã vứt rồi cơ mà, mày tha lôi về nhà giấu? “ - Hành động này của Cat khiến Hạ Vũ có phần không vui, anh nhìn xuống vỏ xúc xích, đó là cây xúc xích Ngữ Tịch từng cho nó ăn.
“ Thích cái đó? “ - Hạ Vũ nhìn nó hỏi.
Nó nhảy cẫng lên người anh, sủa hai tiếng. Như vậy Hạ Vũ dễ dàng đoán ra nó đòi ăn cây xúc xích này.
Một cây xúc xích rẻ tiền đã làm nó mê mẩn như vậy, Hạ Vũ chỉ có thể dỗ dành nói: “ Ngoan đi vào chuồng ăn đi, ngày mai sẽ đổi cái này cho mày. “
Cat như hiểu được lời Hạ Vũ nói, lời Hạ Vũ vừa dứt nó liền lập tức lao vào chuồng ăn, mục đích giống như đợi Hạ Vũ về để thương lượng mới không dám ăn.
“ Không có gì. “ - Thấy ánh mắt mình quá mức lộ liễu, Ngữ Tịch thẹn thùng quay người đi tiếp.
Môi Hạ Vũ nhếch lên, anh kéo cô lại bảo: “ Khoan hẳn đi, cầm lấy. “
Nhìn Ngữ Tịch lề mề không muốn nhận, Hạ Vũ chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở một câu: “ Còn không nhanh thì sẽ trễ giờ vào lớp. “
Quả nhiên câu này đối với học sinh ngoan là rất hiệu quả, Ngữ Tịch sau đó cũng không dám chậm chạp, nhận lấy hộp sữa dâu hai người nhanh chóng tiến vào cổng trường.
Hai người sánh bước cùng nhau vào trường thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn từ người khác, Ngữ Tịch còn nghe mọi người bắt đầu xì xào: “ Hạ Vũ và cô ta quen nhau sao? “, “ Nhìn chả xứng đôi gì cả. “
Ngữ Tịch cảm thấy khó chịu, cô ngước lên nhìn Hạ Vũ khác với sự thống khổ của Ngữ Tịch, Hạ Vũ vẫn chưng ra bộ mặt lạnh lùng đó, giống như người mà bọn họ đang bàn tán cũng chẳng phải là anh.
Cuối cùng cũng đến được lớp, Ngữ Tịch thở nhẹ ra một tiếng, trước khi được vào chỗ ngồi cô bị Hạ Vũ kéo lại nhắc nhở: “ Nhớ uống hết hộp sữa này còn nữa đến giờ ăn trưa nhớ đợi tôi. “
Hàn Mặc nhìn mọi chuyện mà cười không ngớt miệng, đợi đến khi Hạ Vũ vô chỗ ngồi lên tiếng bảo: “ Người anh em không ngờ cậu học nhanh như vậy. “
Hạ Vũ liếc Hàn Mặc một cái, đưa một cây bút chì lên miệng anh nói: “ Câm miệng lại, chép nốt bài tập về nhà đi. “
“ Con mẹ nó.. cậu. “
Như Hạ Vũ đã nói trước, giờ ăn trưa anh lập tức đứng ở cửa lớp đợi cô cùng đi. Nhìn đồ ăn trước mắt, đây là lần đầu tiên cô được ăn những thứ xa xỉ này ở trường.
Hạ Vũ mãi vẫn chưa thấy Ngữ Tịch động đũa hỏi: “ Sao không ăn. Không hợp khẩu vị sao? “
Ngữ Tịch mới lắc đầu bảo: “ Không có, rất ngon. “
Tâm tư của Ngữ Tịch rất dễ để Hạ Vũ đoán ra, anh nhìn cô đang ăn trong lo lắng mà lên tiếng bảo: “ Tập trung ăn đi bọn họ không làm gì cậu đâu. “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngữ Tịch nghe vậy, chỉ có thể tập trung ăn hết đồ ăn của mình: “ Ừ.. “
“ Cậu thường hay đến thư viện trường à? “
“ Sao cậu biết? “ - Ngữ Tịch bất ngờ hỏi ngược lại.
Hạ Vũ dời ánh mắt đi, cũng không thể nói là do Hàn Mặc điều tra ra, anh tìm một lí do khác nói: “ Lúc trước chơi bóng rổ vô tình nhìn thấy. “
“ À.. tôi lên làm bài tập toán và tiếng anh. “
“ Vậy thì khi nào đi thì nhớ rủ tôi. “
“ Hả? “
Hạ Vũ vẫn bình tĩnh ăn phần cơm của mình, anh nhìn cô nói: “ Từ sáng đến giờ vẫn còn bất ngờ? “
Ngữ Tịch tự nghĩ trong lòng, làm sao mà không hết bất ngờ được, chuyện này rõ ràng rất khó tin mà.
“ Hạ Vũ cậu thực sự rất lạ. “
Nếu không phải vì vụ cá cược đó thì anh còn ở đây để nghe cô nói mình khác lạ à? Nghĩ như vậy nhưng Hạ Vũ không nói ra, anh im lặng nhanh chóng ăn hết đồ ăn trong khay.
Mạnh Đình đi cùng Ngữ Tịch đến trạm xe buýt, hai người đi một lúc Mạnh Đình đổi chủ đề hỏi: “ Ngữ Tịch à cậu với Hạ Vũ có chuyện gì sao? “
“ Cả cậu cũng thấy không quen đúng không? “ - Ngữ Tịch nhìn Mạnh Đình hỏi ngược lại.
Mạnh Đình gật đầu bảo: “ Phải, sáng nay hai cậu đi cùng nhau cũng được chụp lại đăng lên diễn đàn trường. “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Nhưng mà cả tớ cũng không rõ tại sao Hạ Vũ lại trở nên như vậy. “ - Ngữ Tịch nhìn Mạnh Đình nói.
Chỉ trong vòng hai ngày danh tính của Ngữ Tịch trong mắt nữ sinh trong trường lại càng xấu hơn, Mạnh Đình lo lắng nhắc nhở cô: “ Cậu nên cẩn thận một chút, tớ nghĩ bọn họ sẽ đến tìm cậu trút giận. “
“ Tớ sẽ để ý hơn, cậu đừng lo. “
Khi Hạ Vũ trở về nhà, con Cat là người đầu tiên chạy ra đón anh, nó vồ lấy người Hạ Vũ sủa lên vài tiếng.
Hạ Vũ xoa đầu nó nói: “ Sao hôm nay lại phấn khích như vậy, đói à? “
“ Cậu chủ đã về. “ - Quản gia cũng nhanh chóng đi ra đón tiếp anh.
“ Vâng, ở nhà Cat vẫn chưa ăn ạ? “
“ Lúc nãy người hầu chăm sóc Cat có lấy đồ ăn rồi nhưng nó mãi vẫn không chịu ăn. “ - Hiện tại đồ ăn vẫn còn y nguyên.
Hạ Vũ nhíu mày nhìn Cat: “ Mày làm sao? Không phải trước giờ vẫn tham ăn. “ - Nhìn nó cũng không giống bị bệnh.
Con Cat bị nhắc tên, nó tự dưng chạy đi mất không để Hạ Vũ kịp giữ lại, đợi đến khi nó quay lại trong miệng còn ngậm cái vỏ của cây xúc xích đã cũ.
“ Cái này đã vứt rồi cơ mà, mày tha lôi về nhà giấu? “ - Hành động này của Cat khiến Hạ Vũ có phần không vui, anh nhìn xuống vỏ xúc xích, đó là cây xúc xích Ngữ Tịch từng cho nó ăn.
“ Thích cái đó? “ - Hạ Vũ nhìn nó hỏi.
Nó nhảy cẫng lên người anh, sủa hai tiếng. Như vậy Hạ Vũ dễ dàng đoán ra nó đòi ăn cây xúc xích này.
Một cây xúc xích rẻ tiền đã làm nó mê mẩn như vậy, Hạ Vũ chỉ có thể dỗ dành nói: “ Ngoan đi vào chuồng ăn đi, ngày mai sẽ đổi cái này cho mày. “
Cat như hiểu được lời Hạ Vũ nói, lời Hạ Vũ vừa dứt nó liền lập tức lao vào chuồng ăn, mục đích giống như đợi Hạ Vũ về để thương lượng mới không dám ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro