Không so đo vậy...
2024-09-17 15:39:33
Ngữ Tịch nghe rõ lời Hạ Vũ nói, năng lực của anh Ngữ Tịch cũng rất rõ, nhưng suy nghĩ lại cô vẫn lắc đầu từ chối nói: “ Không cần đâu, tôi muốn tự giải. “
Trong không gian yên tĩnh này, ánh mắt Ngữ Tịch lộ rõ sự kiên định cũng không định giản co với cô. Hạ Vũ nheo mắt tiếp tục im lặng làm chuyện của mình để cô giải nốt bài tập tiếng anh.
Đúng như Ngữ Tịch nói tuy bài có khó nhưng làm đi làm lại vài lần cô cũng có được đáp án chính xác mà không cần đến Hạ Vũ.
Nhưng đến môn toán thì khác, Hạ Vũ để ý cô đã giải bài đó trên dưới năm bảy lần vẫn chưa ra được kết quả, nhìn lên bài của cô, Hạ Vũ không nói tiếng nào, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy cây bút viết vài công thức lên tờ giấy rồi đưa cho Ngữ Tịch: “ Đừng áp dụng những công thức đó, thử dùng cái này đi. “ - Dùng những công thức cầu kì đó cũng khiến Ngữ Tịch tính sai rất nhiều trong bài.
Ngữ Tịch nhận lấy tờ giấy có công thức của Hạ Vũ, cô có chút nghi ngờ mà nhìn anh.
Hạ Vũ nghiêng đầu nhìn thẳng lại cô bảo: “ Làm sao? Không tin tưởng? “
“ Thầy có bảo công thức này đã là đơn giản nhất. “ - Dù biết năng lực môn toán của Hạ Vũ cũng rất xuất sắc nhưng không thể khiến cô không nghi ngờ anh đang giở trò lừa mình.
Nhìn Ngữ Tịch đang dùng ánh mắt nghi ngờ để nói chuyện với mình, Hạ Vũ nhếch môi nói: “ Không phải giờ giải là biết ngay tôi có lừa cậu hay không à? “
Cái nhìn của Hạ Vũ quá mức chân thật, Ngữ Tịch nghe thấy vậy nửa tin nửa không bắt đầu đặt bút giải lại bằng công thức của Hạ Vũ. NOVELT
Lần này chỉ mất hai mươi phút Ngữ Tịch đã ra được đáp án cuối cùng, nhìn đáp án trước mắt Ngữ Tịch vẫn chưa tin được là mình có thể làm ra một cách dễ dàng như vậy.
“ Thế nào có kết quả rồi à? “ -
Giọng Hạ Vũ bỗng cất lên.
Cả người anh khoanh tay đang dựa vào ghế, Ngữ Tịch gật đầu một cái.
Anh nhìn cô tiếp tục nói: “ Lần này thì tin chưa?“
Còn có thể không tin sao? Ngữ Tịch tiếp tục gật thêm cái nữa.
Hạ Vũ bị hành động của cô làm cho phì cười, anh nhàm chán ngồi thẳng dậy hỏi: “ Xong hết rồi đúng không? “
Phải.
“ Nếu vậy thì nhanh ra khỏi đây đi. “ - Từ khi vào đây đến giờ Hạ Vũ chỉ đợi đến lúc này.
Ra được khỏi thư viện trời cũng đã gần tối, Hạ Vũ có xe đưa đón trở về nên Ngữ Tịch liền nói tạm biệt anh, cô cũng phải ra trạm xe buýt để trở về.
Nhìn thấy cô nói tạm biệt, Hạ Vũ đút hai tay vào túi quần ung dung nói: Không cần tạm biệt sớm như vậy, trùng hợp thật hôm nay tôi cũng đi xe buýt về nhà. “
“ Gì cơ? “ - Ngữ Tịch không tin hỏi lại.
“ Bớt hỏi lại, không đi nhanh sẽ trễ chuyến xe tiếp theo. “ - Hạ Vũ vừa dứt lời liền lôi Ngữ Tịch đi về hướng trạm xe.
- Nhưng Hạ Vũ nhà cậu và nhà tôi trái ngược đường với nhau. “
"
‘Cũng không phải là chuyện của cậu. “ - Hạ Vũ hời hợt lên tiếng.
Ngữ Tịch mím môi, thôi được là cô tự nói nhiều.
Hai người song song đi với nhau về phía trước, cả hai vẫn im lặng không nói với nhau câu nào đến khi Ngữ Tịch lên tiếng nói chuyện, phá vỡ không khí trầm lặng này: “ Hạ Vũ ở trong thư viện tôi không thấy cậu học, tại sao cậu vẫn học giỏi như vậy?“
Bước chân của Hạ Vũ vẫn đều, mặt trời cũng bắt đầu lắng xuống, ánh sáng màu vàng đậm như chiều mùa thu rọi lên bóng lưng của hai người. Câu hỏi của Ngữ Tịch anh cũng không biết nên trả lời làm sao, liền nói theo suy nghĩ của mình: “ Chắc do gen. “
Câu trả lời tưởng chừng vô nghĩa nhưng Ngữ Tịch lại gật gù thấy đúng, cũng phải để trở thành người giàu nhất thành phố này tất nhiên ba mẹ anh đều là người xuất chúng.
Hai người đứng đợi không lâu thì xe buýt cũng đến, vì là giờ cao điểm nên xe buýt không còn nhiều chỗ trống để ngồi, còn một ghế trống Hạ Vũ nhanh chóng giành lấy nhường cho Ngữ Tịch ngồi.
Còn anh thì đứng bên cạnh che cho cô, vài lần tài xế thắng gấp Ngữ Tịch để ý người đằng sau va vào người Hạ Vũ, mặt mày anh cau có rõ ràng là không thích. Thấy vậy Ngữ Tịch liền kéo góc áo anh bảo nhỏ: “ Hay là cậu đổi chỗ cho tôi đi, tôi đứng quen rồi không sao.
Hạ Vũ nghe vậy không biết nên nói gì với Ngữ Tịch, nhìn sắc mặt cô đang dè chừng nhìn mình Hạ Vũ lên tiếng nói: “ Sợ tôi tức giận sẽ lên đánh tài xế à? “
Cũng không phải không thể xảy ra.., Ngữ Tịch thầm nghĩ trong lòng.
Cô càng im lặng thì càng chứng tỏ lời Hạ Vũ là đúng, anh nhìn cô cười khẩy nói: “ Xem ra trong mắt cậu tôi xấu xa đến như vậy. “
- Ngữ Tịch chỉ đành im lặng không biết nên phản kháng thế nào, lời Hạ Vũ nói câu nào cũng đúng với suy nghĩ của cô.
Đến trạm tiếp theo, người phụ nữ bên cạnh Ngữ Tịch cần phải xuống, đến lúc này Hạ Vũ mới có thể ngồi xuống bên cạnh cô.
Cậu không quen à? “ - Ngữ Tịch nhìn sắc mặt anh hỏi.
“ Ừ, lần đầu đi.
“ Lúc nãy tôi đã bảo để tôi đứng cho mà..
“ Tôi lại đi so đo chỗ ngồi với con gái sao? “ - Không quen đi loại xe thế này, anh cũng chưa nói không thể đi được, cô cứ xoắn lên làm gì?
‘Không so đo tại sao cậu cứ bắt nạt tôi làm gì? “ - Ngữ Tịch phút chốc lỡ miệng nói ra lời trong lòng.
Ngữ Tịch vừa dứt lời cả hai nhất thời không biết nên nói thế nào.
Trong không gian yên tĩnh này, ánh mắt Ngữ Tịch lộ rõ sự kiên định cũng không định giản co với cô. Hạ Vũ nheo mắt tiếp tục im lặng làm chuyện của mình để cô giải nốt bài tập tiếng anh.
Đúng như Ngữ Tịch nói tuy bài có khó nhưng làm đi làm lại vài lần cô cũng có được đáp án chính xác mà không cần đến Hạ Vũ.
Nhưng đến môn toán thì khác, Hạ Vũ để ý cô đã giải bài đó trên dưới năm bảy lần vẫn chưa ra được kết quả, nhìn lên bài của cô, Hạ Vũ không nói tiếng nào, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy cây bút viết vài công thức lên tờ giấy rồi đưa cho Ngữ Tịch: “ Đừng áp dụng những công thức đó, thử dùng cái này đi. “ - Dùng những công thức cầu kì đó cũng khiến Ngữ Tịch tính sai rất nhiều trong bài.
Ngữ Tịch nhận lấy tờ giấy có công thức của Hạ Vũ, cô có chút nghi ngờ mà nhìn anh.
Hạ Vũ nghiêng đầu nhìn thẳng lại cô bảo: “ Làm sao? Không tin tưởng? “
“ Thầy có bảo công thức này đã là đơn giản nhất. “ - Dù biết năng lực môn toán của Hạ Vũ cũng rất xuất sắc nhưng không thể khiến cô không nghi ngờ anh đang giở trò lừa mình.
Nhìn Ngữ Tịch đang dùng ánh mắt nghi ngờ để nói chuyện với mình, Hạ Vũ nhếch môi nói: “ Không phải giờ giải là biết ngay tôi có lừa cậu hay không à? “
Cái nhìn của Hạ Vũ quá mức chân thật, Ngữ Tịch nghe thấy vậy nửa tin nửa không bắt đầu đặt bút giải lại bằng công thức của Hạ Vũ. NOVELT
Lần này chỉ mất hai mươi phút Ngữ Tịch đã ra được đáp án cuối cùng, nhìn đáp án trước mắt Ngữ Tịch vẫn chưa tin được là mình có thể làm ra một cách dễ dàng như vậy.
“ Thế nào có kết quả rồi à? “ -
Giọng Hạ Vũ bỗng cất lên.
Cả người anh khoanh tay đang dựa vào ghế, Ngữ Tịch gật đầu một cái.
Anh nhìn cô tiếp tục nói: “ Lần này thì tin chưa?“
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn có thể không tin sao? Ngữ Tịch tiếp tục gật thêm cái nữa.
Hạ Vũ bị hành động của cô làm cho phì cười, anh nhàm chán ngồi thẳng dậy hỏi: “ Xong hết rồi đúng không? “
Phải.
“ Nếu vậy thì nhanh ra khỏi đây đi. “ - Từ khi vào đây đến giờ Hạ Vũ chỉ đợi đến lúc này.
Ra được khỏi thư viện trời cũng đã gần tối, Hạ Vũ có xe đưa đón trở về nên Ngữ Tịch liền nói tạm biệt anh, cô cũng phải ra trạm xe buýt để trở về.
Nhìn thấy cô nói tạm biệt, Hạ Vũ đút hai tay vào túi quần ung dung nói: Không cần tạm biệt sớm như vậy, trùng hợp thật hôm nay tôi cũng đi xe buýt về nhà. “
“ Gì cơ? “ - Ngữ Tịch không tin hỏi lại.
“ Bớt hỏi lại, không đi nhanh sẽ trễ chuyến xe tiếp theo. “ - Hạ Vũ vừa dứt lời liền lôi Ngữ Tịch đi về hướng trạm xe.
- Nhưng Hạ Vũ nhà cậu và nhà tôi trái ngược đường với nhau. “
"
‘Cũng không phải là chuyện của cậu. “ - Hạ Vũ hời hợt lên tiếng.
Ngữ Tịch mím môi, thôi được là cô tự nói nhiều.
Hai người song song đi với nhau về phía trước, cả hai vẫn im lặng không nói với nhau câu nào đến khi Ngữ Tịch lên tiếng nói chuyện, phá vỡ không khí trầm lặng này: “ Hạ Vũ ở trong thư viện tôi không thấy cậu học, tại sao cậu vẫn học giỏi như vậy?“
Bước chân của Hạ Vũ vẫn đều, mặt trời cũng bắt đầu lắng xuống, ánh sáng màu vàng đậm như chiều mùa thu rọi lên bóng lưng của hai người. Câu hỏi của Ngữ Tịch anh cũng không biết nên trả lời làm sao, liền nói theo suy nghĩ của mình: “ Chắc do gen. “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu trả lời tưởng chừng vô nghĩa nhưng Ngữ Tịch lại gật gù thấy đúng, cũng phải để trở thành người giàu nhất thành phố này tất nhiên ba mẹ anh đều là người xuất chúng.
Hai người đứng đợi không lâu thì xe buýt cũng đến, vì là giờ cao điểm nên xe buýt không còn nhiều chỗ trống để ngồi, còn một ghế trống Hạ Vũ nhanh chóng giành lấy nhường cho Ngữ Tịch ngồi.
Còn anh thì đứng bên cạnh che cho cô, vài lần tài xế thắng gấp Ngữ Tịch để ý người đằng sau va vào người Hạ Vũ, mặt mày anh cau có rõ ràng là không thích. Thấy vậy Ngữ Tịch liền kéo góc áo anh bảo nhỏ: “ Hay là cậu đổi chỗ cho tôi đi, tôi đứng quen rồi không sao.
Hạ Vũ nghe vậy không biết nên nói gì với Ngữ Tịch, nhìn sắc mặt cô đang dè chừng nhìn mình Hạ Vũ lên tiếng nói: “ Sợ tôi tức giận sẽ lên đánh tài xế à? “
Cũng không phải không thể xảy ra.., Ngữ Tịch thầm nghĩ trong lòng.
Cô càng im lặng thì càng chứng tỏ lời Hạ Vũ là đúng, anh nhìn cô cười khẩy nói: “ Xem ra trong mắt cậu tôi xấu xa đến như vậy. “
- Ngữ Tịch chỉ đành im lặng không biết nên phản kháng thế nào, lời Hạ Vũ nói câu nào cũng đúng với suy nghĩ của cô.
Đến trạm tiếp theo, người phụ nữ bên cạnh Ngữ Tịch cần phải xuống, đến lúc này Hạ Vũ mới có thể ngồi xuống bên cạnh cô.
Cậu không quen à? “ - Ngữ Tịch nhìn sắc mặt anh hỏi.
“ Ừ, lần đầu đi.
“ Lúc nãy tôi đã bảo để tôi đứng cho mà..
“ Tôi lại đi so đo chỗ ngồi với con gái sao? “ - Không quen đi loại xe thế này, anh cũng chưa nói không thể đi được, cô cứ xoắn lên làm gì?
‘Không so đo tại sao cậu cứ bắt nạt tôi làm gì? “ - Ngữ Tịch phút chốc lỡ miệng nói ra lời trong lòng.
Ngữ Tịch vừa dứt lời cả hai nhất thời không biết nên nói thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro