Thời Gian Có Quay Lại

Thắc mắc

2024-09-17 15:39:33

Chiếc xe Ferrari lăn bánh vào sân nhà Kha Hy Nguyệt, mọi người gần như đã đến đông đủ, nhìn xe ai cũng đoán được người đến là ai nên đều vui vẻ chuẩn bị ra đón, đặc biệt là chủ tiệc như cô ta.

Chỉ là mọi người đều khựng lại, tiếng ồn ào rôn rả cũng biến mất mà tập trung vào chiếc xe đó, bên trong không chỉ có một đám đàn ông bước xuống mà bên cạnh Hạ Vũ còn có sự xuất hiện của Ngữ Tịch.

Tay Kha Hy Nguyệt ghim chặt vào làn váy, mặt cô ta trở nên khó coi cũng giống như mọi người mà thắc mắc: “ Tại sao hai người họ lại đi với nhau? “

Không cần nhìn Ngữ Tịch cũng đoán được hiện tại mọi người đang nhìn cô với con mắt thù hận thế nào, hít một hơi thật sâu Ngữ Tịch cũng nhanh chóng đi vào.

Mặc kệ mọi người có đang nhìn mình tò mò ra sao, Hạ Vũ vẫn đút tay vô quần, thong dong đi vào cũng không ý định sẽ giải thích.

Người làm khách như Hạ Vũ cứ thế trực tiếp đi thẳng vào nơi tổ chức tiệc, còn Kha Hy Nguyệt cố che đi sự ganh ghét trong lòng mình, cô ta niềm nở nói: “ Hạ Vũ cậu tới rồi. “

Anh chỉ thờ ơ đáp lại: “ Ừ. “ - Rồi đi thẳng vào trong, không chúc mừng cũng không xem sắc mặt cô ta đã tệ đến nhường nào.

Lúc này Ngữ Tịch mới dám lủi thủi vào sau, nhưng cái nhìn của Kha Hy Nguyệt vẫn cứ dán chặt vào người cô, Ngữ Tịch rụt cổ đến càng gần cô ta mới khẽ nói: “ Chúc mừng sinh nhật cậu. “

Kha Hy Nguyệt chỉ hận hiện tại không thể đánh nát bộ mặt của Ngữ Tịch, nhưng cô ta vẫn kìm lại được dù sao cô còn chuẩn bị nhiều thứ thú vị hơn vẫn đang đợi Ngữ Tịch đằng sau, hiện tại chưa phải là lúc trút giận.

Nghĩ như thế Ngữ Tịch chỉ lạnh lùng đáp lại: “ Vào đi. “

Bên trong lại náo nhiệt như lúc đầu, mọi người chưa vội tặng quà mà quyết định ăn uống cho thoải mái đã, ai cũng có người nói chuyện, chỉ riêng Ngữ Tịch cô tìm cho mình chỗ xa với Kha Hy Nguyệt để ngồi xuống, cố gắng che đi sự tồn tại của chính mình.

Hạ Vũ lại được ưu ái hơn, vị trí của anh ngồi là bên cạnh Kha Hy Nguyệt, cô ta thẹn thùng nhìn Hạ Vũ đang cầm rượu vang uống, quả nhiên là người đẹp có làm gì cũng sẽ đẹp.

Hàn Mặc uống một ngụm, cùng cụng ly chung vui với mọi người: “ Tôi thấy mọi người ăn no rồi, nếu vậy giờ đến tiết mục tặng quà đi. “

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kha Hy Nguyệt cũng buông nĩa xuống , đồng tình với ý của Hàn Mặc.

Ngữ Tịch vẫn còn đang nhai miếng thịt bò trong miệng, cô nhìn thức ăn trên bàn không khỏi suýt xoa lãng phí, rõ ràng chỉ mới ăn uống chưa được ba mươi phút. Tuy không nỡ Ngữ Tịch cũng phải dừng việc ăn uống lại, theo bọn họ ra phòng khách lần lượt khui quà.

Món quà đầu tiên Kha Hy Nguyệt mở ra là quà của đám bạn thân cô ta tặng, không phải đồ hiệu đắt tiền thì cũng là quà quý của các nước trên thế giới, người nào người nấy người tặng người lại khen, khiến bọn họ thích thú mà đắc ý.

Tiếp theo đó là quà mà cô ta mong chờ nhất, quà của Hạ Vũ, anh vẫn như vậy ung dung ngồi đó không nói lời nào chỉ đẩy hộp quà đến trước mặt cô ta.

Chỉ hành động nhỏ nhưng cô ta đã không kìm được mà mừng rỡ nói: “ Cảm ơn quà của cậu Hạ Vũ. “

Nhận được hộp quà trên tay, Kha Hy Nguyệt nhanh chóng mở ra xem bên trong, dù sao quà của Hạ Vũ tặng xưa giờ đều đáng để mong đợi, những người xung quanh cũng tò mò năm nay anh sẽ tặng gì cho Kha Hy Nguyệt.

Không khiến mọi người thất vọng, quà của Hạ Vũ là đôi giày phiên bản giới hạn mới được ra mắt tuần trước, ánh mắt Kha Hy Nguyệt sáng lên không giấu được con mắt yêu thích của mình, những người khác cũng thèm thuồng ráng nhìn đôi giày thêm một chút, quả nhiên đôi giày vừa đẹp vừa sang trọng, vừa mở ra đã trở thành tâm điểm giống như người tặng món quà này vậy.

Mọi người xung quanh không khỏi ồ lên, thiếu gia giàu nhất thành phố này quả nhiên không phải cái danh hư không. Nhìn biểu cảm mọi người Hạ Vũ vẫn tiếp tục ngồi đó không lên tiếng, cũng tự hiểu được mình chọn quà vừa ý cô ta thế nào. Mà đúng hơn là quà do Hàn Mặc chọn giúp anh, còn về Hạ Vũ anh chỉ cần trả tiền món quà này.

Cuối cùng là Ngữ Tịch, nhìn món quà của tất cả mọi người Ngữ Tịch mới hiểu rõ sự thống khổ, tự ti mà Mạnh Đình đã nói, giữ chặt món quà của mình, đợi đến khi Kha Hy Nguyệt nhìn Hạ Vũ vui vẻ nói một tiếng: “ Cảm ơn cậu. “ - Cô ta mới dời ánh mắt qua cô ở phía xa.

“ Ngữ Tịch đến quà của cậu. “

Hai chữ Ngữ Tịch vừa cất lên, mọi người đều cười lên khinh khỉnh thích thú, thực sự rất đang mong chờ nha!

Ngữ Tịch cầm hộp quà của mình đưa cho Kha Hy Nguyệt, ai nấy đều đang tò mò xem cô sẽ tặng gì cho Kha Hy Nguyệt.

Nhìn vào bên trong chỉ đơn giản là một cây son có thương hiệu, Kha Hy Nguyệt nhếch mép ánh mắt cũng trở nên ảm đạm hơn, loại son rẻ tiền này thấy cô ta còn chả muốn thấy huống chi còn lấy làm quà sinh nhật?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Có Quay Lại

Số ký tự: 0