Ai Để Lại?
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
Gần đây Đường TÂm Lạc cùng Việt Trạch có sacandal nên Đường TÂm Lạc vừa bước vào đã nhận ra cô.
Biết cô là tổng giám đốc Đường thị xác định chắc chắn có tiền lập tức ân cần vây trước vây sau.
Đường TÂm LẠc nhận bộ lễ phục từ tay Tô Tình, nhìn nhìn cũng thấy bộ lễ phục này rất đẹp.
Tuy rằng không thích hợp để mặc trong tiệc tối lần này những buổi từ thiện tháng sau chắc chắn có thể mang.
Vì thế sau khi nhận lấy cô trực tiếp đi vào thử.
Loại lễ phục này rất phiền phức, sau khi cô vào lập tức có nhân viên cửa hàng vào giúp đỡ.
Kết quả vài phút sau.
Khi Đường Tâm Lạc từ trong phòng thử đồ đi ra, nhân viên đi theo sau cô lại đi ra với vẻ mặt đỏ ửng dị thường.
Tô Tình thấy thế không khỏi nheo mắt.
Nhìn qua Đường Tâm Lạc một vòng lập tức hiểu ra.
Lễ phục này là kiểu dáng buộc nơ ở cổ, hai dãy lụa màu xanh đan xen buộc ở sau gáy.
Khiến cho xung quanh Đường Tâm buộc lại càng thêm kiêu ngạo.
Còn toàn bộ sau lưng lại để trống.
Trừ bỏ dải lụa buộc sau cổ ra, từ sau cổ để lưng đều để trần.
Đường Tâm Lạc trước khi vào thử cũng không biết bộ lễ phục này sẽ kính bạo như vậy.
Đến khi mang lên người thì mới biết.
Nghĩ đến với tính cách của Tô Tình không mang cho cô ấy xem chắc chắn sẽ không bỏ qua, cho nên cô mới căng da đầu đi ra.
Cô nghĩ vị nhân viên cửa hàng kia cũng vì bộ lễ phục này quá lộ mới đỏ bừng mặt đi ra a.
Tiểu Tình, thế nào có đẹp không?" Đường TÂm Lạc không tự nhiên kéo kéo váy, "Có phải lộ quá hay không?"
Thiết kế như vậy khiến cho cô cảm thấy sau lưng lạnh lạnh.
Tô Tình đi một vòng quanh người cô, mặt không khỏi đỏ lên.
"Tâm Lạc...cậu...không phải cậu nói, cậu và vị nhà kia của cậu đang chiến tranh lạnh sao?"
Tô Tình nhìn chằm chằm lưng cô, ánh mắt hiện lên ta thẹn thùng.
Có thể khiến kẻ thần kinh thô như Tô Tình thấy ngại ngùng.
Có thể thấy được, sau lưng Đương Tâm Lạc chắc chắn là đẹp mê người.
"Tiểu Tình...cậu...sao đột nhiên lại nói vậy.
"Khụ, Tâm Lạc...Tớ hỏi lại câu, cậu thành thật nói cho tớ..." Đường TÂm Lạc giữ chặt vai cô, đè thấp giọng nói.
"Cậu cùng chồng thật sự đang chiến tranh lạnh?!"
Đường Tâm Lạc nhấp môi, gật đầu, "Đúng vậy...Không phải tớ đã nói với cậu tớ cùng anh ấy đã rất lâu rồi không nói chuyện sao."
"Tối hôm qua tớ muốn nói chuyện với anh, nhưng mà...Tiểu tình, tớ nói cho cậu biết....Lục Dục Thần bây giờ đang ngủ ở phòng khách, buổi tối tớ đều ngủ một mình."
Cho dù kết hôn vì hiệp nghi thì sao, cuối cùng không phải cô vẫn động tình với Lục Dục Thần sao.
Chỉ tiếc người anh thích lại khong phải là cô.
Lục Dục Thần chỉ xem cô như hàng hóa, anh đối với cô căn bản chưa từng có tình cảm.
"Ngủ một mình? Đường Tâm Lạc, cậu, cậu ngủ một mình...Vậy.."
Tô Tình nhìn sau lưng tinh tế của Đường Tâm Lạc, không nói được câu hoàn chỉnh.
Ngủ một mình!
Vậy những dấu hôn xanh tím thân mật kia là ai lưu lại?
Biết cô là tổng giám đốc Đường thị xác định chắc chắn có tiền lập tức ân cần vây trước vây sau.
Đường TÂm LẠc nhận bộ lễ phục từ tay Tô Tình, nhìn nhìn cũng thấy bộ lễ phục này rất đẹp.
Tuy rằng không thích hợp để mặc trong tiệc tối lần này những buổi từ thiện tháng sau chắc chắn có thể mang.
Vì thế sau khi nhận lấy cô trực tiếp đi vào thử.
Loại lễ phục này rất phiền phức, sau khi cô vào lập tức có nhân viên cửa hàng vào giúp đỡ.
Kết quả vài phút sau.
Khi Đường Tâm Lạc từ trong phòng thử đồ đi ra, nhân viên đi theo sau cô lại đi ra với vẻ mặt đỏ ửng dị thường.
Tô Tình thấy thế không khỏi nheo mắt.
Nhìn qua Đường Tâm Lạc một vòng lập tức hiểu ra.
Lễ phục này là kiểu dáng buộc nơ ở cổ, hai dãy lụa màu xanh đan xen buộc ở sau gáy.
Khiến cho xung quanh Đường Tâm buộc lại càng thêm kiêu ngạo.
Còn toàn bộ sau lưng lại để trống.
Trừ bỏ dải lụa buộc sau cổ ra, từ sau cổ để lưng đều để trần.
Đường Tâm Lạc trước khi vào thử cũng không biết bộ lễ phục này sẽ kính bạo như vậy.
Đến khi mang lên người thì mới biết.
Nghĩ đến với tính cách của Tô Tình không mang cho cô ấy xem chắc chắn sẽ không bỏ qua, cho nên cô mới căng da đầu đi ra.
Cô nghĩ vị nhân viên cửa hàng kia cũng vì bộ lễ phục này quá lộ mới đỏ bừng mặt đi ra a.
Tiểu Tình, thế nào có đẹp không?" Đường TÂm Lạc không tự nhiên kéo kéo váy, "Có phải lộ quá hay không?"
Thiết kế như vậy khiến cho cô cảm thấy sau lưng lạnh lạnh.
Tô Tình đi một vòng quanh người cô, mặt không khỏi đỏ lên.
"Tâm Lạc...cậu...không phải cậu nói, cậu và vị nhà kia của cậu đang chiến tranh lạnh sao?"
Tô Tình nhìn chằm chằm lưng cô, ánh mắt hiện lên ta thẹn thùng.
Có thể khiến kẻ thần kinh thô như Tô Tình thấy ngại ngùng.
Có thể thấy được, sau lưng Đương Tâm Lạc chắc chắn là đẹp mê người.
"Tiểu Tình...cậu...sao đột nhiên lại nói vậy.
"Khụ, Tâm Lạc...Tớ hỏi lại câu, cậu thành thật nói cho tớ..." Đường TÂm Lạc giữ chặt vai cô, đè thấp giọng nói.
"Cậu cùng chồng thật sự đang chiến tranh lạnh?!"
Đường Tâm Lạc nhấp môi, gật đầu, "Đúng vậy...Không phải tớ đã nói với cậu tớ cùng anh ấy đã rất lâu rồi không nói chuyện sao."
"Tối hôm qua tớ muốn nói chuyện với anh, nhưng mà...Tiểu tình, tớ nói cho cậu biết....Lục Dục Thần bây giờ đang ngủ ở phòng khách, buổi tối tớ đều ngủ một mình."
Cho dù kết hôn vì hiệp nghi thì sao, cuối cùng không phải cô vẫn động tình với Lục Dục Thần sao.
Chỉ tiếc người anh thích lại khong phải là cô.
Lục Dục Thần chỉ xem cô như hàng hóa, anh đối với cô căn bản chưa từng có tình cảm.
"Ngủ một mình? Đường Tâm Lạc, cậu, cậu ngủ một mình...Vậy.."
Tô Tình nhìn sau lưng tinh tế của Đường Tâm Lạc, không nói được câu hoàn chỉnh.
Ngủ một mình!
Vậy những dấu hôn xanh tím thân mật kia là ai lưu lại?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro