. Anh Là Kim Ch...
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
Lục Dục Thần ôm Đường Tâm Lạc ra khỏi phim trường, khí áp quanh thân liền hạ xuống.
Trong phim trường, tuy toàn thân anh tản ra hàn khí, nhưng phần lớn đều hướng tới Việt Trạch.
Cũng may, lúc anh ôm cô, cùng cô thì thầm. Biểu hiện rất giống một người yêu chiều vợ.
Nhưng sau khi ra khỏi phim trường.
Một tia ôn nhu còn sót lại trên mặt của Lục Dục Thần đã bay mất không còn tăm hơi.
Đường Tâm Lạc có cảm giác mình đang ôm một khối băng lớn.
Loại cảm giác này, cảm thấy không dễ chịu lắm.
Đường Tâm Lạc bị hàn khí quanh thân anh làm cho rùng mình.
Thực sự không chịu nổi nữa, đành phải kiên trì nói:
"Hay là anh thả em xuống đi?"
Kết quả, chữ "đi" còn chưa nói xong, liền thu về ánh mắt như dao của anh.
Ngay sau đó, người nào đó nắm chặt hai tay, ôm cô chặt hơn.
Một đường không nói chuyện, Lục Dục Thần ôm cô vào xe, cũng không nói lời nào.
Lúc này Đường Tâm Lạc cảm thấy thấp thỏm không yên.
Nhìn sắc mặt lạnh băng của Lục Dục Thần, xem ra anh đang tức giận.
Cô nhẹ nhàng di chuyển thân thể, ở trong ngực anh điều chỉnh một tư thế dễ chịu, xong mới mở miệng.
"Sao vậy, anh đang tức giận hả?"
Tay nhỏ nhẹ nhàng lôi kéo cổ áo của anh, mang theo ý nịnh nọt rõ ràng.
Lục Dục Thần hạ mắt, nhìn cô, ánh mắt băng lãnh làm cô tê cả da đầu.
Nhưng dù như vậy, cô vẫn ránh cười một cái:
"Vừa rồi em...chuyện đó là ngoài ý muốn. Em thật rất nghe lời anh, tận lực tránh anh ta."
Cô không nói sai, cô thật sự là hết sức tránh mặt Việt Trạch.
Nhưng mà, ai ngờ, lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Lục Dục Thần vừa tới liền bắt gặp cảnh kia.
"Rất nghe lời..phải không?" Anh cười lạnh một tiếng.
CHẳng biết tại sao, nghe tiếng cười này, Đường Tâm Lạc cảm thấy còn đáng sợ hơn khuôn mặt lạnh tanh của anh.
Cô cẩn thận mấp máy môi, dùng sức gật đầu:
"Thật sự rất nghe lời."
Lúc nói lời này, trong lòng Đường Tâm Lạc có một loại cảm giác hơi chột dạ.
Cô cũng không biết, cảm giác này từ đâu mà tới.
Rõ ràng, cô thật sự có làm theo điều kiện của anh, tận lực giảm bớt tiếp xúc với Việt Trạch.
NHưng mà, vì sao khi anh tra hỏi, cô lại sinh ra cảm giác chột dạ mãnh liệt như vậy?
"A." NGhe cô trả lời, Khóe môi Lục Dục Thần càng cười sâu hơn.
Đột nhiên anh đổi tư thế, hất người phụ nữ trong ngực xuống.
Nếu không phải trong bụng cô có bảo bảo, nói không chừng anh đã ném cô ra khỏi xe.
Đường Tâm Lạc bị anh hù, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, liền cảm thấy trời đất quay cuồng.
Chờ lúc phản ứng lại, bản thân đã trượt xuống ghế nệm, cứ như vậy quỳ bên chân anh.
Cô thật vất vả mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc ngẩng đầu.
Chạm vào ánh mắt của anh, cả người không nhịn được liền bắt đầu run rẩy.
Ch tới bây giờ, cô chưa từng thấy ánh mắt như vậy của anh.
Lạnh lệ, quyết tuyệt, thậm chí còn mang theo một tia chán ghét nhàn nhạt.
Đường Tâm Lạc không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen băng lãnh ấy.
Cô nghe thấy âm thanh vô tình của anh vang lên.
"Đường Tâm Lạc, nếu không biết người khác biết, trừ phi mình đừng làm. Tôi-Lục Dục Thần bỏ tiền mua em, tốt nhất em nên rõ ràng...Ai mới là kim chủ của em."
Trong phim trường, tuy toàn thân anh tản ra hàn khí, nhưng phần lớn đều hướng tới Việt Trạch.
Cũng may, lúc anh ôm cô, cùng cô thì thầm. Biểu hiện rất giống một người yêu chiều vợ.
Nhưng sau khi ra khỏi phim trường.
Một tia ôn nhu còn sót lại trên mặt của Lục Dục Thần đã bay mất không còn tăm hơi.
Đường Tâm Lạc có cảm giác mình đang ôm một khối băng lớn.
Loại cảm giác này, cảm thấy không dễ chịu lắm.
Đường Tâm Lạc bị hàn khí quanh thân anh làm cho rùng mình.
Thực sự không chịu nổi nữa, đành phải kiên trì nói:
"Hay là anh thả em xuống đi?"
Kết quả, chữ "đi" còn chưa nói xong, liền thu về ánh mắt như dao của anh.
Ngay sau đó, người nào đó nắm chặt hai tay, ôm cô chặt hơn.
Một đường không nói chuyện, Lục Dục Thần ôm cô vào xe, cũng không nói lời nào.
Lúc này Đường Tâm Lạc cảm thấy thấp thỏm không yên.
Nhìn sắc mặt lạnh băng của Lục Dục Thần, xem ra anh đang tức giận.
Cô nhẹ nhàng di chuyển thân thể, ở trong ngực anh điều chỉnh một tư thế dễ chịu, xong mới mở miệng.
"Sao vậy, anh đang tức giận hả?"
Tay nhỏ nhẹ nhàng lôi kéo cổ áo của anh, mang theo ý nịnh nọt rõ ràng.
Lục Dục Thần hạ mắt, nhìn cô, ánh mắt băng lãnh làm cô tê cả da đầu.
Nhưng dù như vậy, cô vẫn ránh cười một cái:
"Vừa rồi em...chuyện đó là ngoài ý muốn. Em thật rất nghe lời anh, tận lực tránh anh ta."
Cô không nói sai, cô thật sự là hết sức tránh mặt Việt Trạch.
Nhưng mà, ai ngờ, lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Lục Dục Thần vừa tới liền bắt gặp cảnh kia.
"Rất nghe lời..phải không?" Anh cười lạnh một tiếng.
CHẳng biết tại sao, nghe tiếng cười này, Đường Tâm Lạc cảm thấy còn đáng sợ hơn khuôn mặt lạnh tanh của anh.
Cô cẩn thận mấp máy môi, dùng sức gật đầu:
"Thật sự rất nghe lời."
Lúc nói lời này, trong lòng Đường Tâm Lạc có một loại cảm giác hơi chột dạ.
Cô cũng không biết, cảm giác này từ đâu mà tới.
Rõ ràng, cô thật sự có làm theo điều kiện của anh, tận lực giảm bớt tiếp xúc với Việt Trạch.
NHưng mà, vì sao khi anh tra hỏi, cô lại sinh ra cảm giác chột dạ mãnh liệt như vậy?
"A." NGhe cô trả lời, Khóe môi Lục Dục Thần càng cười sâu hơn.
Đột nhiên anh đổi tư thế, hất người phụ nữ trong ngực xuống.
Nếu không phải trong bụng cô có bảo bảo, nói không chừng anh đã ném cô ra khỏi xe.
Đường Tâm Lạc bị anh hù, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, liền cảm thấy trời đất quay cuồng.
Chờ lúc phản ứng lại, bản thân đã trượt xuống ghế nệm, cứ như vậy quỳ bên chân anh.
Cô thật vất vả mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc ngẩng đầu.
Chạm vào ánh mắt của anh, cả người không nhịn được liền bắt đầu run rẩy.
Ch tới bây giờ, cô chưa từng thấy ánh mắt như vậy của anh.
Lạnh lệ, quyết tuyệt, thậm chí còn mang theo một tia chán ghét nhàn nhạt.
Đường Tâm Lạc không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen băng lãnh ấy.
Cô nghe thấy âm thanh vô tình của anh vang lên.
"Đường Tâm Lạc, nếu không biết người khác biết, trừ phi mình đừng làm. Tôi-Lục Dục Thần bỏ tiền mua em, tốt nhất em nên rõ ràng...Ai mới là kim chủ của em."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro