Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chết Tiệt, Lục...

Lục Khinh Quân

2024-11-14 23:44:39

Đường Tâm Lạc thế nào cũng không nghĩ tới, Lục Dục Thần lại cởi áo trên xe.

Nếu như anh cởi áo của mình thì cô cũng không quản.

Nhưng mà sao anh lại muốn cởi áo của cô?!

Lúc này, Đường Tâm Lạc đang ngồi trên đùi của Lục Dục Thần.

Anh kéo dây chuyền quý giá làm nó rơi xuống.

Phần ngực của lễ phục được khoét sâu.

Sợi dây chuyền bị rơi xuống, phần ngực được tôn lên lộ ra.

Màu đỏ diễm lệ, da thịt trắng noãn, khiến cho hô hấp của Lục Dục Thần tăng thêm.

"Bảo bối..." Anh trầm giọng kêu cô.

"Anh sao vậy?" Đường Tâm Lạc chưa phát hiển ra nguy hiểm, mơ màng trả lời.

Một giây sau, người đàn ông đột nhiên hôn cô.

Đường Tâm Lạc sững người, đang muốn đẩy ra, nhưng cảm thấy anh càng lúc càng ép sát.

"Không muốn..." Bàn tay nhỏ bé của cô bám lên cánh tay anh: "Còn chưa được ba tháng, bác sĩ nói không được làm bậy!"

Lần trước cô suýt sinh non, rất vất vả mới giữ được bảo bảo, trước mắt chỉ còn nửa tháng, tuyệt đối không thể.



Con ngươi nóng bỏng của Lục Dục Thần nhìn chằm chằm môi của cô, lý trí vừa níu lại nhanh chón tan biến.

"Bảo bối... Anh không làm vậy..." Anh hôn đôi môi đỏ bừng của cô, từng bước hướng dẫn.

Đường Tâm Lạc rất miễn cưỡng nói ra hai chữ: "Không được."

Mắt anh càng lúc càng đen, tơ máu hằng lên.

Nhưng mà, sau một giây, người đàn ông này nói ra nguyên nhân: "Anh bị bỏ thuốc."

"Thuốc đó được bỏ trong rượu, anh uống phân nửa mới phát hiện..."

Đường Tâm Lạc không dám tin nhìn về phía anh: "Anh... Anh nói..."

"Ai bỏ thuốc anh?"

Trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh người của Tô gia và Lâm Thi Mạn, phản ứng của Tô Chính và Lâm Thi Mạn không bình thường, chẳng lẽ...?

"Là người của Tô gia và Lâm Thi Mạn sao?" Ánh mắt cô phát ra tia lửa, lần đầu tiên tức giận thật sự.

"Ừ." Lục Dục Thần gật đầu.

Gương mặt kiên định lạnh lùng lúc này có chút dịu dàng, cũng có ít phần yếu ớt.

Lục Dục Thần như vậy khiến cho Đường Tâm Lạc cảm thấy đau lòng.

"Là bọn họ, may mà anh uống không nhiều, bằng không anh đã thế chỗ cho Tô Chính."



Nghe thấy lời của Lục Dục Thần, trong lòng Đường Tâm Lạc không khỏi căng thẳng.

Nếu người trong phòng nghỉ ngơi là Lục Dục Thần chứ không phải Tô Chính.

Cô nhất định sẽ sụp đổ trước cửa phòng.

Nghĩ tới đây, cô hít một hơi, khẩn trương hỏi anh: "Vậy anh cảm thấy thế nào... Có khó chịu không?"

Đường Tâm Lạc lo lắng sờ trán anh, chỉ cảm thấy rất nóng.

Lục Dục Thần không bỏ qua đáy mắt lo lắng của cô, nhíu mi ôm cô đặt sang một bên.

"Thôi... Anh nhịn một chút. Loại thuốc này thật sự rất mạnh."

Đường Tâm Lạc hồn nhiên không hiểu lắm.

Lục gia mà trước giờ ác liệt lại có thể có mặt yếu ớt vậy.

Nếu bây giờ đám người Lục Thất thấy, tuyệt đối khen ngợi trình độ diễn xuất của Lục gia.

"Không, em không mệt... Anh... Để em giúp anh được không?"

Cô gái nhỏ chủ động chạy tới, dựa vào vai anh, cặp mắt đào hoa ngước lên, rất xinh đẹp.

Lục Dục Thần nhíu mi, cố gắng đè lửa xuống.

Đường Tâm Lạc thấy anh chịu đụng khổ sở, không chờ anh đáp lời, Lập tức cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn môi anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Số ký tự: 0