. Cùng Bạch Liê...
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
Cô nhẹ nhàng vuốt tóc, thấy Lục Dục Thần đến gần liền mềm mại đáng yêu cười:
"Dục Thần, anh đã đến."
"Ừm." Lục Dục Thần gật đầu:
"Anh tới nhìn xem một chút."
Nghe vậy, Cố Huyên Nhi cười càng thêm sâu, mắt phượng mờ mịt, càng thanh tịnh động lòng người.
A, cô biết, quả nhiên Lục Dục Thần vẫn yêu thương cô.
Đang nghĩ như vậy, liền nghe thấy âm thanh trầm thấp nam tính của anh truyền đến:
"Xem xong rồi, anh đi đây. Bên kia Hoa quốc, còn rất nhiều việc cần anh xử lý."
"Sốt ruột trở về đi yến hội của Đường tiểu thư sao?"
Nói ra miệng Cố Huyên Nhi mới thấy bản thân thất thố.
Lập tức nhu nhược che miệng, giả bộ hoảng hốt nhìn Lục Dục Thần:
"Thật xin lỗi, em không cố ý...Em biết, trong bụng Đường tiểu thư có người thừa kế của Lục gia, mà em thân thể của em lại...Dục Thần, dù anh quyết định gì, em đều ủng hộ anh. Nếu như có thể...Em thật không muốn làm người ngăn giữa anh và Đường tiểu thư."
Nói đến đây, hốc mắt cô đỏ ửng, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống.
Lục Dục Thần thấy vậy không khỏi nhíu mày.
Năm đó, cô cũng như vậy, cùng anh trốn trong bụi cỏ.
Cô nhỏ bé, thân thể còn run hơn anh, nhưng lại quật cường làm bộ dũng cảm, nói anh đừng sợ.
Khi đó, mắt cô cũng đỏ, lặng lẽ chảy nước mắt, còn lừa gạt anh, là vì bị bụi bay vào nên mới chảy nước mắt.
Trí nhớ năm đó liền trần ngập trong đầu.
Đã qua nhiều năm như vậy, thiếu nữ ngày xưa gần như đã thay đổi hoàn toàn.
Nhưng cái cảm giác lúc ấy vẫn không thể nào quên.
Chỉ là không biết, từ lúc nào, một thiếu nữ lương thiện dũng cảm như thiên sứ, giờ lại trở thành người có tâm cơ nặng như vậy.
Được rồi, cứ như vậy đi. Anh thở dài thật sâu trong lòng.
Cuối cùng anh và Đường Tâm Lạc vẫn không thể bên nhau.
Đã như vậy, nếu Cố Huyên Nhi muốn, thì theo cô ta vậy.
Chỉ hy vọng, đến lúc đó, cô sẽ không hối hận về quyết định bây giờ của mình.
Lục Dục Thần đè nén chán ghét trong lòng xuống, yên lặng đưa tay, ôm Cố Huyên Nhi đang khóc nức nở vào lòng.
Anh cứ đứng ở cạnh giường như vậy, toàn thân căng cứng.
Không kiều mị đáng yêu như Đường Tâm Lạc, Cố Huyên Nhi tựa đầu vào bụng anh, ủy khuất khóc không thôi, cho dù là ôm ấp như vậy, nhưng cũng không làm anh có bất kỳ ham muốn nào.
Ôm cô, giống như là đang an ủi một bệnh nhân đáng thương.
Chỉ có đồng tình, thương hại, chứ không có một tia yêu thương nào.
"Đừng khóc." Lưng anh thẳng tắp, toàn bộ cơ bắp trên thân thể đều cứng ngắc.
Cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.
Thậm chí, nếu anh không áp chế con cự thú bên trong mình, thì anh đã đạp bay cô ta ra rồi.
Thật vất vả mới áp chế tâm tình khó chịu này xuống.
Lục Dục Thần đưa cho Cố Huyên Nhi một cái khăn tay.
"Lau nước mắt đi, đừng khóc. Em yên tâm, hộp đồng của anh và Tâm Lạc kết thúc, anh sẽ lập tức làm thủ tục ly hôn. Em không cần lo lắng về vấn đề đứa bé...Đứa bé sinh ra, anh sẽ để cho Tâm Lạc nuôi dưỡng, sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của em."
"Dục Thần, em không có ý đó..."
"Anh hiểu mà." Lục Dục Thần ngăn cô:
"Nhưng mà, anh chính là có ý như vậy."
Lục Dục Thần nhìn Cố Huyên Nhi trên giường, tuy da tái nhợt, thân thể yếu đuối, nhưng đến cùng, vẫn còn trẻ tuổi, thanh xuân phơi phới.
Bây giờ, cô cũng đã thay tim, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, thì dần dần cũng có thể sinh hoạt như người thường.
Nếu như không tham lam, rõ ràng có thể sống tốt hơn người bình thường gấp trăm lần.
Nhưng mà, nếu như cô chọn con đường này, thì tương lai đừng trách người khác.
"Dục Thần, anh đã đến."
"Ừm." Lục Dục Thần gật đầu:
"Anh tới nhìn xem một chút."
Nghe vậy, Cố Huyên Nhi cười càng thêm sâu, mắt phượng mờ mịt, càng thanh tịnh động lòng người.
A, cô biết, quả nhiên Lục Dục Thần vẫn yêu thương cô.
Đang nghĩ như vậy, liền nghe thấy âm thanh trầm thấp nam tính của anh truyền đến:
"Xem xong rồi, anh đi đây. Bên kia Hoa quốc, còn rất nhiều việc cần anh xử lý."
"Sốt ruột trở về đi yến hội của Đường tiểu thư sao?"
Nói ra miệng Cố Huyên Nhi mới thấy bản thân thất thố.
Lập tức nhu nhược che miệng, giả bộ hoảng hốt nhìn Lục Dục Thần:
"Thật xin lỗi, em không cố ý...Em biết, trong bụng Đường tiểu thư có người thừa kế của Lục gia, mà em thân thể của em lại...Dục Thần, dù anh quyết định gì, em đều ủng hộ anh. Nếu như có thể...Em thật không muốn làm người ngăn giữa anh và Đường tiểu thư."
Nói đến đây, hốc mắt cô đỏ ửng, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống.
Lục Dục Thần thấy vậy không khỏi nhíu mày.
Năm đó, cô cũng như vậy, cùng anh trốn trong bụi cỏ.
Cô nhỏ bé, thân thể còn run hơn anh, nhưng lại quật cường làm bộ dũng cảm, nói anh đừng sợ.
Khi đó, mắt cô cũng đỏ, lặng lẽ chảy nước mắt, còn lừa gạt anh, là vì bị bụi bay vào nên mới chảy nước mắt.
Trí nhớ năm đó liền trần ngập trong đầu.
Đã qua nhiều năm như vậy, thiếu nữ ngày xưa gần như đã thay đổi hoàn toàn.
Nhưng cái cảm giác lúc ấy vẫn không thể nào quên.
Chỉ là không biết, từ lúc nào, một thiếu nữ lương thiện dũng cảm như thiên sứ, giờ lại trở thành người có tâm cơ nặng như vậy.
Được rồi, cứ như vậy đi. Anh thở dài thật sâu trong lòng.
Cuối cùng anh và Đường Tâm Lạc vẫn không thể bên nhau.
Đã như vậy, nếu Cố Huyên Nhi muốn, thì theo cô ta vậy.
Chỉ hy vọng, đến lúc đó, cô sẽ không hối hận về quyết định bây giờ của mình.
Lục Dục Thần đè nén chán ghét trong lòng xuống, yên lặng đưa tay, ôm Cố Huyên Nhi đang khóc nức nở vào lòng.
Anh cứ đứng ở cạnh giường như vậy, toàn thân căng cứng.
Không kiều mị đáng yêu như Đường Tâm Lạc, Cố Huyên Nhi tựa đầu vào bụng anh, ủy khuất khóc không thôi, cho dù là ôm ấp như vậy, nhưng cũng không làm anh có bất kỳ ham muốn nào.
Ôm cô, giống như là đang an ủi một bệnh nhân đáng thương.
Chỉ có đồng tình, thương hại, chứ không có một tia yêu thương nào.
"Đừng khóc." Lưng anh thẳng tắp, toàn bộ cơ bắp trên thân thể đều cứng ngắc.
Cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.
Thậm chí, nếu anh không áp chế con cự thú bên trong mình, thì anh đã đạp bay cô ta ra rồi.
Thật vất vả mới áp chế tâm tình khó chịu này xuống.
Lục Dục Thần đưa cho Cố Huyên Nhi một cái khăn tay.
"Lau nước mắt đi, đừng khóc. Em yên tâm, hộp đồng của anh và Tâm Lạc kết thúc, anh sẽ lập tức làm thủ tục ly hôn. Em không cần lo lắng về vấn đề đứa bé...Đứa bé sinh ra, anh sẽ để cho Tâm Lạc nuôi dưỡng, sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của em."
"Dục Thần, em không có ý đó..."
"Anh hiểu mà." Lục Dục Thần ngăn cô:
"Nhưng mà, anh chính là có ý như vậy."
Lục Dục Thần nhìn Cố Huyên Nhi trên giường, tuy da tái nhợt, thân thể yếu đuối, nhưng đến cùng, vẫn còn trẻ tuổi, thanh xuân phơi phới.
Bây giờ, cô cũng đã thay tim, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, thì dần dần cũng có thể sinh hoạt như người thường.
Nếu như không tham lam, rõ ràng có thể sống tốt hơn người bình thường gấp trăm lần.
Nhưng mà, nếu như cô chọn con đường này, thì tương lai đừng trách người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro