Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Đầu Dây Bên Kia...

Lục Khinh Quân

2024-11-14 23:44:39

Mới ba ngày không gặp Đường Tâm Lạc, Lục Dục Thần đã giảm tình cảm của mình.

Bây giờ anh cũng không muốn nói chuyện với ai, hai ngày này càng có vẻ lạnh lùng làm cho ai cũng không dám đến gần.

Tất cả mọi người cho rằng, do qua lo lắng cho Cố Huyên Nhi nên mới như vậy.

Rốt cuộc Cố Huyên Nhi đã mổ xong, đang ở phòng hồi sức.

Lúc nào tỉnh dậy thì phải xem vận may của cô.

Nhưng thực tế, Cố Huyên Nhi không phải là nguyên nhân lam cho Lục Dục Thần lạnh lùng.

Mỗi buổi tối không có vợ làm nũng, âu yếm.

Mỗi sáng sớm tỉnh dậy, không có vợ ngủ ở trong lòng ngực làm yên lòng.

Hôn cặp mắt xinh đẹp đào hoa của vợ, hôn đến cái mũi nhỏ, hôn ở đôi môi hồng hào....gần như giày vò anh.

Lục Dục Thần chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại để ý đến một người phụ nữ.

Anh không ý thức được mình định làm điều gì và cái gì xảy ra, không làm chủ được và gọi điện thoại.

"Anh không ở Trung Quốc một thời gian, tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút. Tâm Lạc...anh không muốn vì một việc nhỏ mà trừng phạt em."

Càng không gặp nàng thì càng muốn gặp... nóng lòng, giá như có thể đưa cô theo bên cạnh mình.

Đường Tâm Lạc không hiểu Lục Dục Thần như thế nào, thay đổi khó hiểu.



So với quá khứ độc tài, có chút gì đó làm người khác khó có thể chống đỡ.

Nhưng cô không tính toán và chống đối, nhiều lần dạy dỗ đã cho cô biết làm điều sai trái với chồng mình, thì cuối cùng chính bản thân mình là người thua thiệt.

" Ừ, anh yên tâm.. em biết nên làm thế nào. " Đường Tâm Lạc thái độ ngoan ngoãn làm cho Lục Dục Thần vừa lòng.

Anh còn muốn cái gì nữa, quan sát phía ngoài phòng bệnh thấy có người đột nhiên đẩy cửa.

" Dục Thần, tôi đem cho anh một bát canh nóng đây... mấy ngày nay anh vất vả quá rồi..." Một giọng nữ dịu dàng từ bên kia điện thoại.

Đường Tâm Lạc ngẩn người, nghe rõ ràng bên kia nói.

Đôi mắt Lục Dục Thần nhạt đi, lạnh như băng nhìn về Thẩm Uyển đẩy cửa.

"Ta bận chút việc, cúp máy trước, nhớ lời hẹn rồi chứ, đừng làm ta lo lắng."

Ngay cả một lời giải thích cũng không có.

Mãi cho đến khi âm thanh điện thoại đến, Đường Tâm Lạc mới lấy lại được tinh thần.

Phụ nữ đem canh đến cho Lục Dục Thần?

Bên cạnh anh còn có người phụ nữ khác sao?

....

Một đêm không ngủ được, Đường Tâm Lạc cũng không hiểu tại sao.



Rõ ràng không nên dành quá nhiều tình cảm ư... lẽ nào anh lén lút thích người kia, cô cần phải biết tại sao?

Người đàn ông đó, vốn không hề thuộc về cô, cũng không phải người yêu cô.

Anh chưa từng hứa hẹn gì cả, thậm chí anh còn không thèm giải thích cho mình.

Sớm đã biết như thế, vì cái gì mà ngu ngốc đến thế, tại sao lại vì anh mà khổ sở?

" Thiếu phu nhân, nhìn sắc mặt cô không tốt lắm, có phải gần đây cô quá mệt mỏi? Nếu quá mệt thì đừng ra ngoài nữa."

Vú Trương đem đồ ăn sáng tới cho cô, săn sóc hỏi.

"Không có gì, tối hôm qua ta gặp ác mộng, nghỉ ngơi chút sẽ tốt. Buổi trưa ở công ty nghỉ một giấc là tốt thôi." Đường Tâm Lạc cố chấp trả lời.

" Đúng rồi vú Trương, người họ Kiều bà biết không?

họ Kiều và họ Lục có mối quan hệ không tốt, đúng không?"

" Cái này....cũng không đúng, đều biết nhau, mối quan hệ giữa cậu chủ họ Kiều và cậu chủ nhà chúng ta cũng không tệ lắm, thế nhưng người khác ở họ Kiều đều như nhau."

Vú Trương có điều gì đó không muốn cho Đường Tâm Lạc biết, không chỉ là cậu chủ, họ Kiều và họ Lực đã quen biết nhau từ trước.

Đường Tâm Lạc muốn hỏi thêm nữa, họ Lục có hay liên lạc với họ Kiều.

Nghe vú Trương nói như vậy, cô liền bỏ ý định.

Xem ra chuyện này cũng chỉ dựa vào khả năng của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Số ký tự: 0