Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Dây chuyền thủy...

Lục Khinh Quân

2024-11-14 23:44:39

Sau khi hung hăng hạ mặt mẹ con Lục gia, bởi vì Lục Kình Hạo uy hiếp mà cảm xúc bị kìm nén cuối cùng dễ chịu rất nhiều.

Đến biệt thự Lam Loan Nhã, đem theo bốn cái thùng mang về Lục gia giao cho vú Trương cất kỹ, Đường Tâm Lạc trở lại phòng ngủ, từ trong túi lấy ra hộp nhỏ màu lam.

Mở ra hộp nhỏ màu lam, cô nhịn không được đưa tay xoa kích cỡ đá cuội trên dây chuyền thủy tinh màu vàng.

“Mẹ…”

Đây là từ khi cô có ký ức đến nay, vẫn đeo dây chuyền ở trên cổ.

Mẹ đã từng nói qua, sợi dây chuyền này ẩn chứa tình yêu sâu nhất của chính mình, cho nên bất luận như thế nào, cũng không được đánh mất.

Bà lại vẫn dặn dò cô, nhất định phải mang theo trên người.

Khi còn nhỏ, ngoài tắm rửa ra, dường như Đường Tâm Lạc không có để cho dây chuyền ra ngoài người.

Nhưng mà về sau có một lần, cô không cẩn thận làm mất vòng cổ, thời gian lâu sau đó, mẹ mới giúp cô đem vòng cổ tìm trở về.

Lần đấy, cũng là lần đầu tiên cô thấy mẹ tức giận.

Còn nhỏ cô không hiểu vì sao, nhưng nhớ kỹ, sợi dây chuyền này rất quý giá.

Cho nên, từ sau khi đó, cô lại không dám đem theo sợi dây chuyền này ra ngoài, ngược lại đem nó cất giấu ở trong hộp trang sức, mãi cho đến khi gả cho Lục gia.

Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh vuốt ve mặt thủy tinh hình trứng, ngón trỏ tay trái ấn chặt một điểm trên mặt cắt, ngón giữa tay trái giữ mặt trái dây chuyền, khẽ cài ba lần, dự tính sẽ xuất hiện tình huống nhưng không có phát sinh.

Sao lại thế này?



Làm sao có thể mở không ra?

Đường Tâm Lạc lại lo lắng mở lần hai, phát hiện dù cô có di chuyển như thế nào, mặt cắt thủy tinh màu vàng vẫn như cũ không có mở ra, cuối cùng cô mới nheo mắt lại.

Lục Kình Hạo…Cô bị anh ta lừa!

Ngoài cô và mẹ, không ai biết sợi dây chuyền này có hai lớp, càng không ai biết biện pháp mở sợi dây chuyền này ra.

Lục Kình Hạo…Vậy mà anh ta dùng dây chuyền giả, đi đổi tới hai ngàn vạn!

Bỗng nhiên Đường Tâm Lạc hiểu ra mình bị lừa, trong lòng phiền muộn, bỗng nhiên dạ dày nổi lên một chút co rút ghê tởm.

“Ưm…” Cô khó chịu che miệng lại, nháy mắt cúi đầu, mắt nhìn vào trên vòng cổ.

Một cỗ ảo não thêm sâu cùng khuất nhục để cho cô đỏ hốc mắt, cô mạnh mẽ nắm vòng cổ lên, chuẩn bị ném ra ngoài cửa sổ.

Nhưng tay phải vừa mới giơ lên, bỗng nhiên lại hạ xuống.

Không được, cô không thể ném.

Không chỉ không thể ném, cũng không thể để Lục Kình Hạo phát hiện cô đã biết rồi.

Lục Kình Hạo không biết bí mật của vòng cổ, có lẽ sau này lại uy hiếp cô một lần.

Nếu như vậy, cô thành thật dùng đồ dởm đổi về thật.

Quyết định chú ý tốt, Đường Tâm Lạc cố nén ghê tởm đem vòng cổ cất đi, vừa mới cất kỹ, vú Trương đến gõ cửa.



Vú Trương đi vào, phát hiện sắc mặt của cô không tốt, giọng nói càng thêm lo lắng: “Thiếu phu nhân, cô có muốn ăn cái gì đó hay không? Từ giữa trưa cô đã bắt đầu không ăn cái gì, như vậy đối với thân thể không có tốt.”

“Vú Trương không cần, Dục Thần nói buổi tối về ăn cơm, chúng tôi cùng ăn.”

Hiếm có Lục Dục Thần nói muốn về ăn cơm, cô muốn đợi anh.

“Nếu không ăn cơm, cũng cần ăn một chút gì lót bụng. Ở phòng bếp có hầm tổ yến, cái này loãng, hương vị cũng không lớn như vậy, cô trước ăn một chút, chờ thiếu gia trở lại lại cùng ăn cơm.”

Đường Tâm Lạc biết vú Trương là thật lòng, chỉ có thể xuống lầu cùng bà.

Ai biết, còn chưa có ăn tổ yến vào trong miệng, chỉ vừa bưng đến trước mặt cô, cô thiếu chút nữa nôn ra.

“Thiếu phu nhân…Cô không sao chứ, mau ăn cái chua một chút.” Vú Trương cũng bị phản ứng của Đường Tâm Lạc dọa sợ, lập tức cho người đem tổ yến bưng đi.

“Tôi không sao…Ưm…Chỉ một lúc là tốt thôi…”

“Ai nói không có việc gì, mặt mũi cô trắng bệch…Thiếu phu nhân, như vậy không được, nếu không tôi gọi điện thoại, để cho thiếu gia trở về sớm một chút?”

“Đừng gọi.” Đường Tâm Lạc giữ tay vú Trương, “Anh ấy nói sau khi tan làm liền trở về, bây giờ là thời gian đi làm, đừng quấy rầy anh ấy.”

“Nhưng mà…”

“Không có việc gì, Lục Dục Thần cũng không phải bác sĩ, để cho anh ấy trở về tôi nên nôn vẫn lại nôn, anh ấy về cũng vô dụng.”

Vú Trương nghĩ lại cũng đúng, không có gọi điện thoại.

Kết quả, bọn họ chờ, chờ đến buổi tối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Số ký tự: 0