. Đoạt Lại Đườn...
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
Đường Tâm Lạc thật sự không nói dối.
Lục Dục Thần ra tay, chưa tới ba ngày, giá cổ phiếu của Đường thị đã đóng băng.
Hiện tại, tất cả cổ phiếu của Đường thị trên thị trường đều bị anh mua lại. Hơn nữa, mua với giá vô cùng thấp.
Bây giờ chỉ còn sót lại 50% cổ phần trong tay bà Đường.
Bà Đường đã thế chấp 50% này cho ngân hàng, sớm muộn gì ngân hàng cũng lấy đi.
Nhưng bây giờ 50% cổ phiếu này không khác gì một đống giấy lộn, không có giá trị gì hết, cho nên, nếu như có người nguyện ý giúp bà Đường trả hết nợ nần, thì ngân hàng là người vui nhất.
Đường Tâm Lạc cúp máy, không hiểu hỏi người đàn ông bên cạnh.
"Bà nội đã đồng ý...Chẳng qua làm như vậy anh có tổn thất nhiều không? Cho dù cầm về hết cổ phần của Đường thị, cũng không có ích gì, bây giờ Đường thị chỉ là một cái xác rỗng. Tuy em muốn đoạt lại Đường thị, nhưng Đường thị biến thành như vậy, không biết cha với mẹ ở dưới suối vàng có trách em không."
Lục Dục Thần nhìn cô vợ nhỏ đang nhíu mày, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực:
"Yên tâm, có anh ở đây, Đường thị sẽ hưng thịnh lại như cũ. Ngày mai đi cùng luật sư Phạm hoàn thành thủ tục chuyển giao hết số cổ phiếu còn lại, còn chuyện nợ nần của ngân hàng cứ để anh lo, sau này Đường thị đã là của em, anh sẽ giúp em."
Nói qua nói lại, lần này thu mua Đường thị, làm anh lỗ rất nhiều tiền.
Từ lúc Lục Dục Thần làm chủ hội đồng quản trị, hoàn toàn khống chế tập đoàn Hoàng Đình, chưa từng làm chuyện thua lỗ như vậy.
Mà lần này, vì Đường Tâm Lạc, anh như bị ma xui quỷ khiến dùng thực lực của Hoàng Đình đánh một Đường thị nho nhỏ.
So với tập đoàn quốc tế Hoàng Đình, đương nhiên Đường thị không thể chịu nổi một kích.
Trong ba ngày, cổ phiếu trên thị trường của Đường thị đã bị anh thu vào túi.
Chỉ cần ngày mai lấy nốt 50% cổ phần của bà Đường. Thì Đường Tâm Lạc chính thức là người cầm quyền của Đường thị.
**
Hôm sau, Đường Tâm Lạc và luật sư Phạm gặp bà Đường như lời hẹn, Đường Nhược Lan và Đường Mật cũng đi theo.
Vì Đường Tâm Lạc nguyện ý cứu Đường thị, nên thái độ của bà Đường cũng hòa hoãn chút.
Còn Đường Nhược Lan và Đường Mật vẫn ghét cô như cũ, đặc biệt là Đường Mật, từ khi gặp mặt, ánh mắt luôn quét bốn phía, không biết nhìn cái gì, chắc có mục đích khác.
Đường Tâm Lạc cũng không quan tâm, trực tiếp cùng bà Đường ký giao kèo chuyển nhượng cổ phần.
Chuyển 50% cổ phần trong tay bà Đường cho cô, còn nợ của ngân hàng cô sẽ gánh cho bà Đường.
Bây giờ cổ phiếu của Đường thị như mấy tờ giấy lộn, có cho cũng không ai thèm. Đường Tâm Lạc chủ động gánh vác nợ nần của Đường gia, thật sự là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Ký xong giao kèo, bà Đường mím môi một cái, có chút uyển chuyển nói:
"Tâm Lạc...Trước kia bà nội hiểu lầm con, may mắn lần này có con giúp...và Lục gia. Bà nội biết, con vẫn còn tình nghĩa với Đường gia, người ta nói hoạn nạn mới thấy chân tình quả không sai, trước kia là bà nội hồ đồ, bây giờ chúng vẫn là người một nhà có được không?"
Đường Tâm Lạc khiêu mi nhìn bà Đường, mặc dù biết bà Đường không có ý xấu với Đường thị, nhưng cô vẫn cảm thấy, không cách nào gỡ xuống khúc mắc.
Từ nhỏ đến lớn, Đường Vương Xuân không bao giờ quan tâm cô, tuy cô là cháu ruột, nhưng vì cô là con gái, nên thường xuyên mắng cô là "đồ bỏ đi."
Bà Đường luôn cho rằng, chỉ có con trai mới là chân lý.
Quả nhiên, câu kết tiếp của bà Đường bại lộ bản chất của bà.
"Bà nội biết, lần này cứu được Đường thị, là nhờ Lục gia. Nếu không phải có ngài ấy, con cũng không có nhiều tiền tài như vậy, Tâm Lạc..Chúng ta đều là người một nhà, con xem chút...Mật Mật cũng trẻ tuổi, dáng người cũng tốt hơn con, ăn nói cũng ngọt ngào..."
Lục Dục Thần ra tay, chưa tới ba ngày, giá cổ phiếu của Đường thị đã đóng băng.
Hiện tại, tất cả cổ phiếu của Đường thị trên thị trường đều bị anh mua lại. Hơn nữa, mua với giá vô cùng thấp.
Bây giờ chỉ còn sót lại 50% cổ phần trong tay bà Đường.
Bà Đường đã thế chấp 50% này cho ngân hàng, sớm muộn gì ngân hàng cũng lấy đi.
Nhưng bây giờ 50% cổ phiếu này không khác gì một đống giấy lộn, không có giá trị gì hết, cho nên, nếu như có người nguyện ý giúp bà Đường trả hết nợ nần, thì ngân hàng là người vui nhất.
Đường Tâm Lạc cúp máy, không hiểu hỏi người đàn ông bên cạnh.
"Bà nội đã đồng ý...Chẳng qua làm như vậy anh có tổn thất nhiều không? Cho dù cầm về hết cổ phần của Đường thị, cũng không có ích gì, bây giờ Đường thị chỉ là một cái xác rỗng. Tuy em muốn đoạt lại Đường thị, nhưng Đường thị biến thành như vậy, không biết cha với mẹ ở dưới suối vàng có trách em không."
Lục Dục Thần nhìn cô vợ nhỏ đang nhíu mày, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực:
"Yên tâm, có anh ở đây, Đường thị sẽ hưng thịnh lại như cũ. Ngày mai đi cùng luật sư Phạm hoàn thành thủ tục chuyển giao hết số cổ phiếu còn lại, còn chuyện nợ nần của ngân hàng cứ để anh lo, sau này Đường thị đã là của em, anh sẽ giúp em."
Nói qua nói lại, lần này thu mua Đường thị, làm anh lỗ rất nhiều tiền.
Từ lúc Lục Dục Thần làm chủ hội đồng quản trị, hoàn toàn khống chế tập đoàn Hoàng Đình, chưa từng làm chuyện thua lỗ như vậy.
Mà lần này, vì Đường Tâm Lạc, anh như bị ma xui quỷ khiến dùng thực lực của Hoàng Đình đánh một Đường thị nho nhỏ.
So với tập đoàn quốc tế Hoàng Đình, đương nhiên Đường thị không thể chịu nổi một kích.
Trong ba ngày, cổ phiếu trên thị trường của Đường thị đã bị anh thu vào túi.
Chỉ cần ngày mai lấy nốt 50% cổ phần của bà Đường. Thì Đường Tâm Lạc chính thức là người cầm quyền của Đường thị.
**
Hôm sau, Đường Tâm Lạc và luật sư Phạm gặp bà Đường như lời hẹn, Đường Nhược Lan và Đường Mật cũng đi theo.
Vì Đường Tâm Lạc nguyện ý cứu Đường thị, nên thái độ của bà Đường cũng hòa hoãn chút.
Còn Đường Nhược Lan và Đường Mật vẫn ghét cô như cũ, đặc biệt là Đường Mật, từ khi gặp mặt, ánh mắt luôn quét bốn phía, không biết nhìn cái gì, chắc có mục đích khác.
Đường Tâm Lạc cũng không quan tâm, trực tiếp cùng bà Đường ký giao kèo chuyển nhượng cổ phần.
Chuyển 50% cổ phần trong tay bà Đường cho cô, còn nợ của ngân hàng cô sẽ gánh cho bà Đường.
Bây giờ cổ phiếu của Đường thị như mấy tờ giấy lộn, có cho cũng không ai thèm. Đường Tâm Lạc chủ động gánh vác nợ nần của Đường gia, thật sự là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Ký xong giao kèo, bà Đường mím môi một cái, có chút uyển chuyển nói:
"Tâm Lạc...Trước kia bà nội hiểu lầm con, may mắn lần này có con giúp...và Lục gia. Bà nội biết, con vẫn còn tình nghĩa với Đường gia, người ta nói hoạn nạn mới thấy chân tình quả không sai, trước kia là bà nội hồ đồ, bây giờ chúng vẫn là người một nhà có được không?"
Đường Tâm Lạc khiêu mi nhìn bà Đường, mặc dù biết bà Đường không có ý xấu với Đường thị, nhưng cô vẫn cảm thấy, không cách nào gỡ xuống khúc mắc.
Từ nhỏ đến lớn, Đường Vương Xuân không bao giờ quan tâm cô, tuy cô là cháu ruột, nhưng vì cô là con gái, nên thường xuyên mắng cô là "đồ bỏ đi."
Bà Đường luôn cho rằng, chỉ có con trai mới là chân lý.
Quả nhiên, câu kết tiếp của bà Đường bại lộ bản chất của bà.
"Bà nội biết, lần này cứu được Đường thị, là nhờ Lục gia. Nếu không phải có ngài ấy, con cũng không có nhiều tiền tài như vậy, Tâm Lạc..Chúng ta đều là người một nhà, con xem chút...Mật Mật cũng trẻ tuổi, dáng người cũng tốt hơn con, ăn nói cũng ngọt ngào..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro