. Động Tác Kiều...
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
Rất nhanh xe đã đến trước cổng quảng trường Hằng phong, theo sau Đường Tâm Lạc là hai vệ sĩ.
Vừa đi đến cửa, một người cao gầy, mặc đồng phục , tiến đến tiếp đón.
"Xin chào Lục phu nhân, tôi là phó tổng của quảng trường Hằng phong -An Nhã, thật vinh hạnh có thể phục vụ cho ngài."
Thật ra thì, Đường Tâm Lạc chỉ muốn một nhân viên bình thường cùng mình mua sắm, không nghĩ tới, vậy mà người ta gửi đến cả phó tổng cho cô.
Cô tiếp nhận danh thiếp, xin lỗi cười:
"Ngại quá, cô còn nhiều việc làm còn giúp tôi dạo phố."
"KHông sao, cái này là vinh hạnh của tôi."
Vị phó tổng này, tuy nhìn già dặn, ăn nói ý tứ, nhưng thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Cô bồi Đường Tâm Lạc đi dạo một chút, cũng không có biểu hiện nịnh nọt thái hóa, cũng không có biểu hiện bất mãn, rất nhanh, hai người đã quen thuộc với nhau.
Đi qua một tiệm đá quý, đó là nơi trước kia cô hay đi dạo cùng với mẹ mình.
Thấy trước cửa có người, hình như đang tháo dỡ biển hiệu.
Cô nhịn không được hỏi:
"Không phải tiệm này mở rất lâu rồi sao? Việc buôn bán hẳn cũng không tệ, sao lại dọn đi vậy."
An Nhã nhìn thoáng qua, nhận ra đó là cửa hàng của Nhậm gia, liền nhỏ giọng nói:
"Nghe nói đắc tội Kiều thiếu, cũng không biết nguyên nhân gì, tóm lại, mấy ngày qua Nhậm gia không dễ sống, mấy cửa hàng đã đóng cửa."
Kiều Mạc Hàn?
Đường Tâm Lạc khiêu mi, cũng không nghĩ tới, thủ đoạn của Kiều Mạc Hàn lại lợi hại như vậy.
Xem ra, Kiều Mạc Hàn tiếp quản Kiều thị, không chỉ dựa vào gia đình, mà còn dựa vào thực lực của chính anh.
"Lục phu nhân, ở phía trước là cửa hàng trang sức Tuổi Trẻ, nếu ngài muốn tặng quà cho người dưới 30 tuổi, thì có thể đến xem thử."
An Nhã đề cử một cửa hàng cách đó không xa.
Đường Tâm Lạc suy nghĩ, so với những vật khác, thì trang sức có vẻ tốt hơn rất nhiều.
"Ừm, vậy tới xem thử một chút."
*
Cùng lúc đó, trong phòng Vip của tiệm trang sức, Đường Nhược Lan và Đường Mật, hững hờ nhìn đồ của cửa hàng.
"Bà Đường, những trang sức này đều là thiết kế mới nhất của công ty tôi, đặc biệt thích hợp với Đường tiểu thư. Ngài nhìn xem...Bộ bông tai trân châu này được đính thêm kim cương trắng, dây chuyền cũng vậy, rất thích hợp phối với lễ phục. Còn bộ này là vòng kim cương hồng phấn, cũng rất thích hợp với Đường tiểu thư."
Đường Nhược Lan và Đường Mật là khách quen ở nơi này.
Ngu ngốc, nhưng nhiều tiền, tuy hơi khó tính, bắt bẻ, nhưng lại rất thích nịnh nọt.
Khách hàng như vậy, chỉ cần nói lời ngon tiếng ngọt, liền sẽ lập tức đưa tiền cho bọn họ.
Thật sự rất hợp khẩu vị của thương nhân.
"Ừm, hai bộ này cũng không tệ lắm, cô cho người lấy ra, đưa Mật Mật nhà tôi thử một chút."
"Được, ngài chờ một chút, tôi sẽ lấy cho ngài."
Chủ tiệm cao hứng đi ra ngoài, trong phòng Vip chỉ còn lại hai người Đường Nhược Lan và Đường Mật.
Thấy không còn ai, lập tức Đường Mật nhỏ giọng nói với Đường Nhược Lan:
"Mẹ, chúng ta...hiện tại cũng không có nhiều tiền, làm sao lại đến đây mua trang sức? Bộ trang sức hồi nãy, ít nhất cũng mấy trăm vạn, hơn nữa lúc trước mẹ còn đặt lễ phục cho con..."
"Đứa ngốc, con thì biết cái gì! Đường Nhược Lan không quan tâm liếc con gái của mình:
"Cái này là đầu tư...Để con câu tỷ phú, nếu không đầu tư long trọng, làm sao kiếm lời được?""
Vừa đi đến cửa, một người cao gầy, mặc đồng phục , tiến đến tiếp đón.
"Xin chào Lục phu nhân, tôi là phó tổng của quảng trường Hằng phong -An Nhã, thật vinh hạnh có thể phục vụ cho ngài."
Thật ra thì, Đường Tâm Lạc chỉ muốn một nhân viên bình thường cùng mình mua sắm, không nghĩ tới, vậy mà người ta gửi đến cả phó tổng cho cô.
Cô tiếp nhận danh thiếp, xin lỗi cười:
"Ngại quá, cô còn nhiều việc làm còn giúp tôi dạo phố."
"KHông sao, cái này là vinh hạnh của tôi."
Vị phó tổng này, tuy nhìn già dặn, ăn nói ý tứ, nhưng thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Cô bồi Đường Tâm Lạc đi dạo một chút, cũng không có biểu hiện nịnh nọt thái hóa, cũng không có biểu hiện bất mãn, rất nhanh, hai người đã quen thuộc với nhau.
Đi qua một tiệm đá quý, đó là nơi trước kia cô hay đi dạo cùng với mẹ mình.
Thấy trước cửa có người, hình như đang tháo dỡ biển hiệu.
Cô nhịn không được hỏi:
"Không phải tiệm này mở rất lâu rồi sao? Việc buôn bán hẳn cũng không tệ, sao lại dọn đi vậy."
An Nhã nhìn thoáng qua, nhận ra đó là cửa hàng của Nhậm gia, liền nhỏ giọng nói:
"Nghe nói đắc tội Kiều thiếu, cũng không biết nguyên nhân gì, tóm lại, mấy ngày qua Nhậm gia không dễ sống, mấy cửa hàng đã đóng cửa."
Kiều Mạc Hàn?
Đường Tâm Lạc khiêu mi, cũng không nghĩ tới, thủ đoạn của Kiều Mạc Hàn lại lợi hại như vậy.
Xem ra, Kiều Mạc Hàn tiếp quản Kiều thị, không chỉ dựa vào gia đình, mà còn dựa vào thực lực của chính anh.
"Lục phu nhân, ở phía trước là cửa hàng trang sức Tuổi Trẻ, nếu ngài muốn tặng quà cho người dưới 30 tuổi, thì có thể đến xem thử."
An Nhã đề cử một cửa hàng cách đó không xa.
Đường Tâm Lạc suy nghĩ, so với những vật khác, thì trang sức có vẻ tốt hơn rất nhiều.
"Ừm, vậy tới xem thử một chút."
*
Cùng lúc đó, trong phòng Vip của tiệm trang sức, Đường Nhược Lan và Đường Mật, hững hờ nhìn đồ của cửa hàng.
"Bà Đường, những trang sức này đều là thiết kế mới nhất của công ty tôi, đặc biệt thích hợp với Đường tiểu thư. Ngài nhìn xem...Bộ bông tai trân châu này được đính thêm kim cương trắng, dây chuyền cũng vậy, rất thích hợp phối với lễ phục. Còn bộ này là vòng kim cương hồng phấn, cũng rất thích hợp với Đường tiểu thư."
Đường Nhược Lan và Đường Mật là khách quen ở nơi này.
Ngu ngốc, nhưng nhiều tiền, tuy hơi khó tính, bắt bẻ, nhưng lại rất thích nịnh nọt.
Khách hàng như vậy, chỉ cần nói lời ngon tiếng ngọt, liền sẽ lập tức đưa tiền cho bọn họ.
Thật sự rất hợp khẩu vị của thương nhân.
"Ừm, hai bộ này cũng không tệ lắm, cô cho người lấy ra, đưa Mật Mật nhà tôi thử một chút."
"Được, ngài chờ một chút, tôi sẽ lấy cho ngài."
Chủ tiệm cao hứng đi ra ngoài, trong phòng Vip chỉ còn lại hai người Đường Nhược Lan và Đường Mật.
Thấy không còn ai, lập tức Đường Mật nhỏ giọng nói với Đường Nhược Lan:
"Mẹ, chúng ta...hiện tại cũng không có nhiều tiền, làm sao lại đến đây mua trang sức? Bộ trang sức hồi nãy, ít nhất cũng mấy trăm vạn, hơn nữa lúc trước mẹ còn đặt lễ phục cho con..."
"Đứa ngốc, con thì biết cái gì! Đường Nhược Lan không quan tâm liếc con gái của mình:
"Cái này là đầu tư...Để con câu tỷ phú, nếu không đầu tư long trọng, làm sao kiếm lời được?""
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro