Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

. Đừng Phụ Lòng...

Lục Khinh Quân

2024-11-14 23:44:39

Cũng không biết, có phải bị nhẫn trên tay của Cung Tuyết Mị quẹt làm bị thương hay không.

Trên mặt Vạn Vi Vi, lưu lại một vệt máu đỏ sẫm.

Một vệt máu cũng không thể làm cô sợ đến vậy. Mấu chốt là, vết máu chảy ra từ vết thương kia, không phải là máu bình thường. Mà chính là một loại dung dịch nhớm nháp không rõ, giống như mủ.

Xích lại gần nhìn, còn mang theo một mùi hôi thối không tả nổi.

Người quản lý che miệng, kiềm chế cảm giác sắp nôn của mình.

Trong đầu, chỉ có thể nghĩ tới một chuyện.

Thôi rồi, xong đời rồi.

Sửa mặt thất bại, để lại di chứng, lại còn bộc phát vào lúc này!

*

Một bên khác, Đường Tâm Lạc không biết Vạn Vi Vi đang gặp chuyện gì, đang chuẩn bị gọi cho Lục Dục Thần cầu xin.

"Anh cho em qua studio nha..Em bảo đảm, em và Việt Trạch là quan hệ trong sáng!"

Sau khi chuyện của Lục Kình Hạo và Vạn Vi Vi bị báo chí phanh phui, cũng làm cho Đường Tâm Lạc và Đường thị nở mày nở mặt một chút.

Những lo lắng trước kia, đều quên sạch hết.

Thừa dịp tình thế đang tốt, cô muốn triễn khai kế hoạch lớn của Đường thị.

Hôm nay là ngày đầu tiên bấm máy quay bộ phim "Sủng phi thăng chức ký", nếu như Lục Dục Thần đồng ý, cô muốn tới phim trường xem thử.

Đầu bên kia điện thoại, âm thanh lười biếng cùng trầm thấp của Lục Dục Thần vang lên:



"Qua đó cũng được, nhưng nhất định phải đáp ứng ba điều kiện."

Tối hôm qua làm cô khóc đến giọng bị khàn, nghe giọng của cô qua điện thoại làm Lục Dục Thần không khỏi đau lòng.

Làm anh không nhịn được mềm lòng.

Chỉ cần về sau cô ngoan ngoãn, liền không hạn chế tự do của cô.

"Anh nói...Chỉ cần không quá đáng, đừng nói là ba cái, cho dù là mười cái em cũng đáp ứng anh."

Đường Tâm Lạc làm Lục Dục Thần không tự chủ được cười khẽ một tiếng.

Tiếng cười trầm thấp của anh, truyền đến, vậy mà làm Đường Tâm Lạc đỏ mặt.

"Thứ nhất, chú ý an toàn, ở phim trường không cho phép chạy loạn. Thứ hai, xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng phải báo cho anh đầu tiên, không cho phép cậy mạnh. Thứ ba...không được tiếp xúc với tên Việt Trạch kia."

Đường Tâm Lạc nghe hai điều kiện đầu, liền biết anh quan tâm mình, nhưng nghe tới điều kiện thứ ba, thật sự là...

Cô không nhịn được nói:

"Điều kiện thứ nhất và điều kiện thứ hai đầu được, nhưng điều kiện thứ ba..Việt Trạch là nam chính trong phim, em là nhà đầu tư và là đại diện bên tổ chế tác, không thể không cùng anh ta tiếp xúc..."

"Được thôi, vậy không cho phép ở chung một chỗ với gã đó, không cho phép gã đó tới gần em năm bước, không cho phép nói chuyện với gã đó vượt quá mười câu."

Ba cái không cho phép, nói một mạch lưu loát.

Lần đầu tiên Đường Tâm Lạc thấy Lục Dục Thần nói nhiều và dài dòng như vậy.

Nhưng mà, anh như vậy, cơ bản chính là làm khó dễ người khác mà!

Cô nhịn không được kháng nghị:

"Rõ ràng anh không tin em."



Trước đó, tuy cô có chút chột dạ giấu anh mấy chuyện kia. Hôm qua cũng nhận lỗi với anh. Nhưng mà, cô làm cũng vì Đường thị, vì chữa bệnh cho Việt Trạch, nên mới cùng Việt Trạch tiếp xúc.

Hiện tại, tất cả đã đi vào quỹ đạo.

Đường Tâm Lạc-cô thật sự không có tình cảm trai gái với Việt Trạch.

Cho nên, bây giờ đối mặt với Lục Dục Thần, cũng không còn cảm giác áy náy nữa.

"Tiểu Lạc." Nghe được Đường Tâm Lạc đang không vui, Lục Dục Thần liền nói:

"Đừng khiêu khích ranh giới cuối cùng của anh."

Năm bước, mười câu, là ranh giới cuối cùng của anh.

Nếu nhiều hơn, anh sợ chính mình sẽ phá hủy cô.

NGhe thấy âm thanh của anh trở nên trầm thấp lạnh lùng, liền biết không thể đàm phán nữa.

Được rồi, gian thương mới kiếm được nhiều tiền, hôm nay chỉ có thể thỏa hiệp với anh.

Nếu còn nói nữa, chỉ sợ anh không cho đi.

"Được được, em biết rồi..Anh an tâm làm việc của anh đi, em cúp máy đây."

Đang chuẩn bị tắt điện thoại, giọng nói lạnh lùng của anh liền truyền đến.

"Tiểu Lạc, ở phim trường ngoan một chút..Đừng làm anh thất vọng."

Nói xong, liền cúp máy.

Chỉ để lại Đường Tâm Lạc, qua một hồi lâu, mới hồi phục lại tinh thần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Số ký tự: 0