Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Em Cần Vận Độn...

Lục Khinh Quân

2024-11-14 23:44:39

Kỳ thật cô cũng đói bụng lắm, một tô mì vốn được cho là ăn không hết, nay rõ ràng nhanh chóng bị cô nuốt hết vào bụng.

-Hô, no quá...

Cô buông đũa, rất thỏa mãn lau miệng.

Tuy rằng bụng ăn no rồi, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới, thật ra cô đang ăn đồ mua cho Việt Trạch thì trong nội tâm liền mơ hồ có chút lo lắng.

Vừa rồi lên lầu cô đã lén nhắn tin cho Việt Trạch rằng hôm nay không đến được. Hy vọng sau khi anh ta đọc được sẽ không nổi giận.

Đang nghĩ ngợi, Lục Dục Thần phía đối diện cũng buông đũa xuống.

Đường Tâm Lạc nghe được giọng anh nhàn nhạt truyền đến:

-Ăn no thì lên lầu đi, em cần vận động sau khi ăn.

"Vận động...sau khi ăn xong?" - Đường Tâm Lạc tay run run.

Cô rất muốn hỏi một câu, Lục Dục Thần nói "Vận động sau khi ăn xong", là cái loại vận động kia sao? Lời nói đang kẹt trong miệng, còn chưa kịp mở miệng thì Lục Dục Thần cũng đã đứng lên, đi đến bên cạnh cô.

Anh khom xoay người, đem bế cô lên.

Trong phòng ăn còn có vú Trương và hai người hầu đang đứng đó...Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Lạc vừa mới khôi phục bình thường trong nháy mắt lại ửng đỏ lên rồi.



-Thả em xuống đi...Em sẽ tự đi...

Cô nhỏ giọng nói với Lục Dục Thần.

Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng loạn của cô, khóe môi nở một nụ cười vô cùng lãnh đạm:

-Em định đi lên bằng chân trần à?

Anh vừa nói, Đường Tâm Lạc mới nhớ tớ vừa rồi cô được anh ôm xuống nhà, hoàn toàn không mang dép.

Đang mùa đông, cho dù trong nhà có hơi ấm nhưng cảm giác đi chân trần trên sàn cũng chẳng dễ chịu gì.

Đường Tâm Lạc mặt ửng đỏ, chiếc miệng nhỏ há ra, cuối cùng vẫn phải im lặng chịu trận.

Thấy cô ngoan ngoãn, nét lạnh lùng trên mặt Lục Dục Thần mới tản ra một chút, đem cô bế ngang lên lầu.

Nhìn qua tư thế giữa hai người, vú Trương đã biết rõ Thiếu gia đây đang muốn làm chuyện cực kì khủng khiếp.

Ôi trời, Thiếu phu nhân bụng mới được ba tháng, Thiếu gia anh ấy, không thể nhịn một chút sao? !

Vú Trương lo lắng suông, cũng không dám ngăn Lục Dục Thần lại mà chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ôm Đường Tâm Lạc lên lầu.



Đường Tâm Lạc bị Lục Dục Thần ôm về phòng ngủ. Lần này tốt hơn so với tưởng tượng của cô.

Ít nhất anh cũng không có vừa vào cửa liền cường thế đem áp cô tựa vào của mà hôn ngấu nghiến. Lục Dục Thần chỉ đem cô đặt lên giường, còn bản thân thì đứng bên cạnh.

Đường Tâm Lạc vừa mới thở phào một cái, kết quả một giây sau đã nhận ra mình đã lầm.

Lục Dục Thần rõ ràng bắt đầu... Cởi quần áo rồi!

Anh lần lượt cởi bỏ chiếc áo khoác âu phục bên ngoài, tiếp theo là cởi cúc áo trên chiếc sơ mi bên trong. Chiếc áo sơ mi trắng được mở, lộ ra cơ ngực và cơ bụng săn chắc. Ngay sau đó, ngón tay thon dài từ từ rút thắt lưng ra. Dây lưng bị rút ra, chiếc quần Tây cũng tuột xuống theo, lộ ra đôi chân săn chắc gân guốc.

Đường Tâm Lạc chứng kiến đến đây liền không dám nhìn nữa. Cả khuôn mặt, đến hai bên tai đều bắt đầu đỏ dựng lên. Mười ngón tay che mặt, hầu như cũng trở nên hồng hào.

Đường Tâm Lạc sợ mình nếu nhìn nữa sẽ thấy được nhưng nơi không nên nhìn.

Tuy rằng... Cái chỗ đó... Khục khục, cô cũng đã từng tiếp xúc thân mật rồi...

Nhưng Lục Dục Thần của lúc đó, hoàn toàn khác hẳn với người đàn ông toàn thân toát ra hơi lạnh như bây giờ.

Cô có thể chấp nhận chuyện này lúc tình cảm đang thăng hoa, giúp anh...

Nhưng tình huống như bây giờ, chỉ làm cô cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Vừa bịt kín mắt, bên tai lại đột nhiên truyền đến một chút động tĩnh. Trái tim nhỏ run rẩy, Đường Tâm Lạc không biết Lục Dục Thần muốn làm gì. Hy vọng anh sẽ không đột nhiên cởi bỏ món đồ cuối cùng trên người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Số ký tự: 0