Giáo huấn mẹ co...
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
Lần này đừng nói là Đường Tâm Lạc, ngay cả bốn vệ sĩ cường tráng, cũng dùng một loại ánh mắt SB nhìn Cung Tuyết Mị.
Người đàn bà chanh chua này là ai?
Trái lại một lời có thể Lục gia, phải một lời Lục gia, đem Lục gia treo trên bờ môi ra vẻ ta đây!
Bà ta gặp qua Lục gia, quen biết Lục gia sao?
Đúng thật là càng buồn cười, bà ta biết người đứng ở trước mặt là ai sao?
Biết danh tiếng của Lục gia, làm sao còn dám ở trước mặt thiếu phu nhân phát ngôn bừa bãi?
Cung Tuyết Mị không biết Đường Tâm Lạc bọn họ nhận xét, thấy trên mặt Đường Tâm Lạc và bốn vệ sĩ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thì cho là bọn họ bị lời nói của chính mình hù dọa.
“Hừ, bây giờ biết sợ rồi sao?” Bà ta đắc ý hất cằm lên, dùng lỗ mũi đối với bọn họ: “Đáng tiếc, hiện tại đã quá chậm! Tôi nói cho các người, hôm nay các người một người cũng đừng nghĩ chạy, bây giờ tôi liền gọi điện thoại cho Kình Hạo, để cho Kình Hạo tố cáo việc này cho Lục gia. Chúng tôi có Lục gia làm chỗ dựa, các người…”
Bà ta còn chưa có nói xong, hiện trường đột nhiên vang lên một hồi chuông điện thoại di động.
Cung Tuyết Mị phát hiện ra tiếng chuông là từ trong túi của mình truyền ra, cầm ra điện thoại vừa nhìn, điện thoại gọi đến chính là Lục Kình Hạo.
Bà ta hài lòng tiếp nhận điện thoại, để kéo dài hù dọa bọn họ Đường Tâm Lạc, còn cố ý mở ra loa ngoài.
“Con trai…Mẹ nói với con, Đường Tâm Lạc tiểu tiện nhân kia…”
“Mẹ, mẹ làm cái gì! Những cái này là con đồng ý cho Đường Tâm Lạc chuyển đi, mẹ mau tránh ra.” Giọng nói Lục Kình Hạo từ trong điện thoại không kiên nhẫn truyền ra.
“Kình Hạo…Có phải hay không là con lầm rồi hả? Những cái này đều là của Lục gia chúng ta, dựa vào cái gì cho cái đồ đê tiện kia chuyển đi! Cô ta đã không phải…”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Bây giờ hãy để bọn đi, con còn làm việc bên ngoài, mẹ đừng thêm phiền phức cho con!”
Nghe ra con trai thực sự tức giận, Cung Tuyết Mị đành phải khúm núm đồng ý.
Cúp điện thoại lại nhìn Đường Tâm Lạc bọn họ, cảm thấy mặt mình đều nhanh bị đánh sưng lên.
Dù Đường Tâm Lạc bận vẫn ung dung nhìn bà ta, “Lục phu nhân, bây giờ chúng tôi có thể đi chưa?”
Có bốn vệ sĩ mở đường này, nếu là thực sự cô muốn đi, căn bản nơi này không ai ngăn được cô.
Nhưng Đường Tâm Lạc lại cứ thích xem bộ dạng Cung Tuyết Mị bị mất mặt, cho nên vừa rồi mới đặc biệt gọi điện thoại cho Kình Hạo, nói uy hiếp anh ta muốn đem chi phiếu chặn đứng, mới khiến Lục Kình Hạo vô cùng lo lắng giận giữ mắng mỏ Cung Tuyết Mị một chút.
“Hừ, lăn lăn lăn…Muốn lăn nhanh mau mau, về sau đừng để cho tôi gặp được cô!”
Cung Tuyết Mị buồn bực đuổi người, lôi kéo Lục Chỉ Nghi đứng ở bên cạnh, nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn Đường Tâm Lạc một cái.
Nhưng Đường Tâm Lạc cũng không tính toán buông tha hai người như vậy.
Cô cười nhẹ, đối với Lục Chỉ Nghi ngẩng cằm lên, “Trong tay cô cầm cái túi kia, giúp tôi lấy lại đây.”
Vừa dứt lời, Lục Chỉ Nghi chỉ kịp kêu thảm một tiếng, trong tay cô ta cầm túi da bản số lượng giới hạn đã bị một vệ sĩ cướp đi.
“Anh làm cái gì…Đấy là túi của tôi…Trả lại túi cho tôi!”
“Đường Tâm Lạc, cô đừng khinh người quá đáng, túi đấy là của Chỉ Nghi, các người đây là cướp bóc!”
Lục Chỉ Nghi và Cung Tuyết Mị nghĩ muốn ngăn cản vệ sĩ cướp đoạt túi, lại bị bọn họ hung hăng quăng trên mặt đất.
Vệ sĩ áo đen đưa túi cho Đường Tâm Lạc.
“A, cướp bóc? Các người nên là trộm cắp mới đúng.” Đường Tâm Lạc đem túi cầm ở trong tay, kéo khóa mở ra, lộn ngược túi trong tay ra.
Nháy mắt trong túi gì đó rơi rớt xuống đất, đồ trang điểm, điện thoại, chìa khóa thậm chí còn có một hộp phòng tránh YUN tất cả đều từ trong túi rơi xuống.
“Đường Tâm Lạc, cô người đàn bà không biết xấu hổ này, tôi và cô liều mạng!”
Lục Chỉ Nghi muốn trực tiếp bổ nhào tới xé nát mặt Đường Tâm Lạc, nhưng còn không có tiếp sát đến bên người cô, đã bị một vệ sĩ áo đen phía sau dẫn ra ngoài.
Lục Chỉ Nghi bị ngã chỏng vó, cằm đụng trên mặt đất, bị đụng ra chảy máu.
Người đàn bà chanh chua này là ai?
Trái lại một lời có thể Lục gia, phải một lời Lục gia, đem Lục gia treo trên bờ môi ra vẻ ta đây!
Bà ta gặp qua Lục gia, quen biết Lục gia sao?
Đúng thật là càng buồn cười, bà ta biết người đứng ở trước mặt là ai sao?
Biết danh tiếng của Lục gia, làm sao còn dám ở trước mặt thiếu phu nhân phát ngôn bừa bãi?
Cung Tuyết Mị không biết Đường Tâm Lạc bọn họ nhận xét, thấy trên mặt Đường Tâm Lạc và bốn vệ sĩ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thì cho là bọn họ bị lời nói của chính mình hù dọa.
“Hừ, bây giờ biết sợ rồi sao?” Bà ta đắc ý hất cằm lên, dùng lỗ mũi đối với bọn họ: “Đáng tiếc, hiện tại đã quá chậm! Tôi nói cho các người, hôm nay các người một người cũng đừng nghĩ chạy, bây giờ tôi liền gọi điện thoại cho Kình Hạo, để cho Kình Hạo tố cáo việc này cho Lục gia. Chúng tôi có Lục gia làm chỗ dựa, các người…”
Bà ta còn chưa có nói xong, hiện trường đột nhiên vang lên một hồi chuông điện thoại di động.
Cung Tuyết Mị phát hiện ra tiếng chuông là từ trong túi của mình truyền ra, cầm ra điện thoại vừa nhìn, điện thoại gọi đến chính là Lục Kình Hạo.
Bà ta hài lòng tiếp nhận điện thoại, để kéo dài hù dọa bọn họ Đường Tâm Lạc, còn cố ý mở ra loa ngoài.
“Con trai…Mẹ nói với con, Đường Tâm Lạc tiểu tiện nhân kia…”
“Mẹ, mẹ làm cái gì! Những cái này là con đồng ý cho Đường Tâm Lạc chuyển đi, mẹ mau tránh ra.” Giọng nói Lục Kình Hạo từ trong điện thoại không kiên nhẫn truyền ra.
“Kình Hạo…Có phải hay không là con lầm rồi hả? Những cái này đều là của Lục gia chúng ta, dựa vào cái gì cho cái đồ đê tiện kia chuyển đi! Cô ta đã không phải…”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Bây giờ hãy để bọn đi, con còn làm việc bên ngoài, mẹ đừng thêm phiền phức cho con!”
Nghe ra con trai thực sự tức giận, Cung Tuyết Mị đành phải khúm núm đồng ý.
Cúp điện thoại lại nhìn Đường Tâm Lạc bọn họ, cảm thấy mặt mình đều nhanh bị đánh sưng lên.
Dù Đường Tâm Lạc bận vẫn ung dung nhìn bà ta, “Lục phu nhân, bây giờ chúng tôi có thể đi chưa?”
Có bốn vệ sĩ mở đường này, nếu là thực sự cô muốn đi, căn bản nơi này không ai ngăn được cô.
Nhưng Đường Tâm Lạc lại cứ thích xem bộ dạng Cung Tuyết Mị bị mất mặt, cho nên vừa rồi mới đặc biệt gọi điện thoại cho Kình Hạo, nói uy hiếp anh ta muốn đem chi phiếu chặn đứng, mới khiến Lục Kình Hạo vô cùng lo lắng giận giữ mắng mỏ Cung Tuyết Mị một chút.
“Hừ, lăn lăn lăn…Muốn lăn nhanh mau mau, về sau đừng để cho tôi gặp được cô!”
Cung Tuyết Mị buồn bực đuổi người, lôi kéo Lục Chỉ Nghi đứng ở bên cạnh, nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn Đường Tâm Lạc một cái.
Nhưng Đường Tâm Lạc cũng không tính toán buông tha hai người như vậy.
Cô cười nhẹ, đối với Lục Chỉ Nghi ngẩng cằm lên, “Trong tay cô cầm cái túi kia, giúp tôi lấy lại đây.”
Vừa dứt lời, Lục Chỉ Nghi chỉ kịp kêu thảm một tiếng, trong tay cô ta cầm túi da bản số lượng giới hạn đã bị một vệ sĩ cướp đi.
“Anh làm cái gì…Đấy là túi của tôi…Trả lại túi cho tôi!”
“Đường Tâm Lạc, cô đừng khinh người quá đáng, túi đấy là của Chỉ Nghi, các người đây là cướp bóc!”
Lục Chỉ Nghi và Cung Tuyết Mị nghĩ muốn ngăn cản vệ sĩ cướp đoạt túi, lại bị bọn họ hung hăng quăng trên mặt đất.
Vệ sĩ áo đen đưa túi cho Đường Tâm Lạc.
“A, cướp bóc? Các người nên là trộm cắp mới đúng.” Đường Tâm Lạc đem túi cầm ở trong tay, kéo khóa mở ra, lộn ngược túi trong tay ra.
Nháy mắt trong túi gì đó rơi rớt xuống đất, đồ trang điểm, điện thoại, chìa khóa thậm chí còn có một hộp phòng tránh YUN tất cả đều từ trong túi rơi xuống.
“Đường Tâm Lạc, cô người đàn bà không biết xấu hổ này, tôi và cô liều mạng!”
Lục Chỉ Nghi muốn trực tiếp bổ nhào tới xé nát mặt Đường Tâm Lạc, nhưng còn không có tiếp sát đến bên người cô, đã bị một vệ sĩ áo đen phía sau dẫn ra ngoài.
Lục Chỉ Nghi bị ngã chỏng vó, cằm đụng trên mặt đất, bị đụng ra chảy máu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro