Không Cam Lòng...
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
"Xuy,...không thể nào không thể nào, con trai Lục gia sẽ không bao giờ coi trọng người phụ nữ như vậy. Có lẽ cô tự nâng giá trị bản thân mình, chính vì thế mới ngoại tình!"
"Hừ, chắc chắn...cô kia được nhiều người đàn ông bao bọc quá, cơ bản là không qua được mắt của Lục gia."
"Ừ, ai biết được, dù sao thì anh tôi cũng rất đáng thương..."
Mọi người chính mồm năm miệng nói, ánh đèn toàn bộ phòng tiệc bỗng nhiên tắt.
Trong nháy mắt, một ánh sáng tỏa ra từ trên trần nhà chiếu xuống.
Ánh sáng chiều vào trên cầu thang, đi theo người chủ của đám tiệc, hình ảnh con trai họ Kiều.
Ánh sáng chiếu xuống dưới, một người đàn ông ăn mặc đồ đen phong cách tây, dẫn theo Đường Tâm Lạc mang bộ đầm màu xanh da trời, yểu điệu đi xuống.
Toàn bộ đều tối sầm xuống, hai người trở thành tiêu điểm duy nhất.
Trước mắt mọi người, Đường Tâm Lạc cầm vào cánh tay của Kiều Mạc Hàn, đi từng bước xuống cầu tháng.
Kiều Mạc Hàn gương mặt khôi ngô tuấn tú, toát lên khí quan, dưới ánh đèn, càng thể hiện vể thần bí.
Bờ môi mỏng, đuôi mắt cong đi từ trên xuống dưới nhìn mọi người, sang trọng không gì sánh nổi.
Đường Tâm Lạc đi bên cạnh anh ta không làm mất đi vẻ đẹp khôi ngô tuấn tú và phong thái của anh ta.
Cô là một cô gái xinh đẹp, dù rằng hôm nay trang điểm nhã nhặn.
Nhưng trang phục dạ hội màu xanh da trời đem lại phong cách nhẹ nhàng, cùng với khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng càng tôn lên vẻ đẹp của cô.
Đứng cạnh Kiều Mạc Hàn, ngoài việc làm cho người ta sáng mắt, còn làm cho cô toát lên vẻ đẹp thanh nhã hấp dẫn.
Hai người đẹp từng nét, đứng với nhau, nhìn qua tựa như một đôi ngọc bích.
Gây sự chú ý của nhiều người, đúng là không như mong muốn.
Đường Tâm Lạc kéo Kiều Mạc Hàn đi xuống, trong lòng bàn tay đã thấm đầy mồ hôi.
Sớm biết đây là cách gây chú ý của mọi người trên sân khấu, cô sẽ không đáp ứng lời mời của Kiều Mạc Hàn.
Cô cố gắng đứng thẳng eo, tay trái nhẹ nhàng cầm làn váy, đôi môi cười nhàn nhạt, chỉ hi vọng sớm tiến vào sân nhảy và nhảy xong điệu nhảy này.
"Cẩn thận."
Đang nghĩ ngợi đến lúc nhảy xong, nên tìm lí do gì để rời khỏi đây.
Không cẩn thận, bị vướng làn váy, may có Kiều Mạc Hàn nhanh tay đỡ cô.
Kiều Mạc Hàn đỡ cô, đã lấy một tay ôm eo cô.
Bởi vì, như là...bất chợt, anh ta ôm lấy vòng eo Đường Tâm Lạc và ôm vào lòng ngực anh.
Vừa ổn định, cô liền đẩy đối phương ra khỏi lòng ngực anh ta, "Cảm ơn, tôi không bị sao cả."
Kiều Mạc Hàn nhìn cô đỏ mặt, cũng không nói gifm chỉ phớt lờ đi nói:" Chị dâu, cô có thể đừng ngã ở tay ta. Bằng không, khi Dục Thần trở về, sẽ tìm tôi tính sổ đó."
Nghe tới hai chữ " Dục Thần", Đường Tâm Lạc nhói tim một cái.
Trong đầu, vang lên lời cảnh cáo của Lục Dục Thần.
Quên đi, mặc kệ.
Vì họ Đường, cô cùng Kiều Mạc Hàn nhảy một điệu có sao đâu?
Dù sao, bên cạnh Lục Dục Thần, cũng không phải không có người con gái khác.
"Hừ, ôm ấp vào lòng ngực, thật không biết thận trọng!" Trong đám đông, Lục Chỉ Nghi căm giận phát ra một câu.
"Chỉ Nghi, cô đang nói ai đấy?"
"Còn có thể là ai, đương nhiên là cô Kiều. Mọi người ai không thấy, cô Kiều nhào vào lòng ngực, mong muốn được ở bên anh Kiều, thật là một người đàn bà lêu lỏng."
Lục Chỉ Nghi tự cho mình hơn hẳn người khác, từ khi Đường Tâm Lạc xuất hiện thì đã không còn gì.
Cô vỗn nghĩ mình đẹp nhất và thầm hài lòng với vẻ đẹp hoa thơm cỏ lạ, nhưng cô không nghĩ tới, cái cô Đường Tâm Lạc kia sẽ xuất hiện ở bữa tiệc này.
Thậm chí, cô ấy còn lên thể hiện trên sân khấu, so với chính mình còn cao quý, tao nhã hơn một trăm lần, một vạn lần!
"Hừ, chắc chắn...cô kia được nhiều người đàn ông bao bọc quá, cơ bản là không qua được mắt của Lục gia."
"Ừ, ai biết được, dù sao thì anh tôi cũng rất đáng thương..."
Mọi người chính mồm năm miệng nói, ánh đèn toàn bộ phòng tiệc bỗng nhiên tắt.
Trong nháy mắt, một ánh sáng tỏa ra từ trên trần nhà chiếu xuống.
Ánh sáng chiều vào trên cầu thang, đi theo người chủ của đám tiệc, hình ảnh con trai họ Kiều.
Ánh sáng chiếu xuống dưới, một người đàn ông ăn mặc đồ đen phong cách tây, dẫn theo Đường Tâm Lạc mang bộ đầm màu xanh da trời, yểu điệu đi xuống.
Toàn bộ đều tối sầm xuống, hai người trở thành tiêu điểm duy nhất.
Trước mắt mọi người, Đường Tâm Lạc cầm vào cánh tay của Kiều Mạc Hàn, đi từng bước xuống cầu tháng.
Kiều Mạc Hàn gương mặt khôi ngô tuấn tú, toát lên khí quan, dưới ánh đèn, càng thể hiện vể thần bí.
Bờ môi mỏng, đuôi mắt cong đi từ trên xuống dưới nhìn mọi người, sang trọng không gì sánh nổi.
Đường Tâm Lạc đi bên cạnh anh ta không làm mất đi vẻ đẹp khôi ngô tuấn tú và phong thái của anh ta.
Cô là một cô gái xinh đẹp, dù rằng hôm nay trang điểm nhã nhặn.
Nhưng trang phục dạ hội màu xanh da trời đem lại phong cách nhẹ nhàng, cùng với khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng càng tôn lên vẻ đẹp của cô.
Đứng cạnh Kiều Mạc Hàn, ngoài việc làm cho người ta sáng mắt, còn làm cho cô toát lên vẻ đẹp thanh nhã hấp dẫn.
Hai người đẹp từng nét, đứng với nhau, nhìn qua tựa như một đôi ngọc bích.
Gây sự chú ý của nhiều người, đúng là không như mong muốn.
Đường Tâm Lạc kéo Kiều Mạc Hàn đi xuống, trong lòng bàn tay đã thấm đầy mồ hôi.
Sớm biết đây là cách gây chú ý của mọi người trên sân khấu, cô sẽ không đáp ứng lời mời của Kiều Mạc Hàn.
Cô cố gắng đứng thẳng eo, tay trái nhẹ nhàng cầm làn váy, đôi môi cười nhàn nhạt, chỉ hi vọng sớm tiến vào sân nhảy và nhảy xong điệu nhảy này.
"Cẩn thận."
Đang nghĩ ngợi đến lúc nhảy xong, nên tìm lí do gì để rời khỏi đây.
Không cẩn thận, bị vướng làn váy, may có Kiều Mạc Hàn nhanh tay đỡ cô.
Kiều Mạc Hàn đỡ cô, đã lấy một tay ôm eo cô.
Bởi vì, như là...bất chợt, anh ta ôm lấy vòng eo Đường Tâm Lạc và ôm vào lòng ngực anh.
Vừa ổn định, cô liền đẩy đối phương ra khỏi lòng ngực anh ta, "Cảm ơn, tôi không bị sao cả."
Kiều Mạc Hàn nhìn cô đỏ mặt, cũng không nói gifm chỉ phớt lờ đi nói:" Chị dâu, cô có thể đừng ngã ở tay ta. Bằng không, khi Dục Thần trở về, sẽ tìm tôi tính sổ đó."
Nghe tới hai chữ " Dục Thần", Đường Tâm Lạc nhói tim một cái.
Trong đầu, vang lên lời cảnh cáo của Lục Dục Thần.
Quên đi, mặc kệ.
Vì họ Đường, cô cùng Kiều Mạc Hàn nhảy một điệu có sao đâu?
Dù sao, bên cạnh Lục Dục Thần, cũng không phải không có người con gái khác.
"Hừ, ôm ấp vào lòng ngực, thật không biết thận trọng!" Trong đám đông, Lục Chỉ Nghi căm giận phát ra một câu.
"Chỉ Nghi, cô đang nói ai đấy?"
"Còn có thể là ai, đương nhiên là cô Kiều. Mọi người ai không thấy, cô Kiều nhào vào lòng ngực, mong muốn được ở bên anh Kiều, thật là một người đàn bà lêu lỏng."
Lục Chỉ Nghi tự cho mình hơn hẳn người khác, từ khi Đường Tâm Lạc xuất hiện thì đã không còn gì.
Cô vỗn nghĩ mình đẹp nhất và thầm hài lòng với vẻ đẹp hoa thơm cỏ lạ, nhưng cô không nghĩ tới, cái cô Đường Tâm Lạc kia sẽ xuất hiện ở bữa tiệc này.
Thậm chí, cô ấy còn lên thể hiện trên sân khấu, so với chính mình còn cao quý, tao nhã hơn một trăm lần, một vạn lần!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro