.không Cẩn Thận...
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
Lục Dục Thần kéo cô, để đầu cô tựa lên vai anh.
"Nói, về sau có dám hay không hả?" Anh cúi đầu, nói bên tai cô.
Âm thanh sắc bén, mang theo chút cảnh cáo.
Đường Tâm Lạc nghĩ anh tức giận, không kịp suy nghĩ, liền lắc đầu.
"Không...Không dám."
Nói đùa, mới làm một lần đã bị anh hôn đến xém ngạt thở. Nếu lần sau còn dám, nói không chừng sẽ bị anh trừng trị thảm hơn.
Trong lòng càng đắng chát, mũi cũng không nhịn được có chút cay cay.
"Không dám?" Sắc mặt anh dần dần trầm xuống.
Đáy mắt lạnh lẽo đến thấu xương.
"Xem ra giáo huấn vừa rồi còn chưa đủ."
Đường Tâm Lạc không hiểu anh nói gì, anh đang chê cô xin lỗi không đủ thành khẩn sao?
Đột nhiên Đường Tâm Lạc bi anh ôm ngang lên.
Anh ôm cô đến phòng nghỉ sát vách. Cửa phòng bị anh đá mạnh một cái.
"Phanh." một tiếng làm Đường Tâm Lạc đang định nói gì đó liền ngậm miệng, không dam nói nữa.
Hình như cô chọc giận Lục Dục Thần thì phải?
Là vì thái độ xin lỗi không thành khẩn sao?
Nếu bây giờ, thành khẩn xin lỗi lần nửa, có thể cứu vãn hay không...
Trong đầu cô rối loạn, người đã bị Lục Dục Thần đặt xuống giường mềm mại. Cô ngẩng đầu nhìn anh, liền bắt gặp đôi mắt chứa đầy tức giận.
TRái tim nhỏ không nhịn được run lên.
Đường Tâm Lạc cá chắc, nếu không phải bây giờ cô đang có thai, thì Lục Dục Thần sẽ trực tiếp ném cô xuống giường.
"E hèm, chuyện kia..." Vừa mới mở miệng, anh đã đè lên.
Cô nhìn anh toàn thân hàn ý, liền theo bản năng lui về sau.
Cổ tay bị anh bắt được, Lục Dục Thần lạnh lùng nhỉn cô, trong mắt hẹp dài như có chút gì lóe lên.
"Đường Tâm Lạc..."Bỗng nhiên anh mở miệng, âm thanh trầm thấp thanh lãnh.
Anh chậm rãi xoa cổ tay của cô.
Từng chút từng chút, giống như đang sờ một vật trân quy1.
Rõ ràng không phải là chuyện nhạy cảm gì, nhưng trái tim cô vẫn không ngừng đập loạn.
Đường Tâm Lạc bất an nhìn anh, khuôn mặt lạnh lùng không có bất kỳ biểu cảm nào.
Lơ đãng, cô mở miệng, có chút nịnh nọt nói
"Tại..."
Âm thanh của cô dịu dàng.
Người nào đó đang lạnh lùng liền có chút biến sắc.
Từ trước tới nay, cô chưa từng dùng giọng điệu này nói với ai cả.
Chỉ có ở trước mặt anh, mới làm như vậy.
Cái này thật làm Lục Dục Thần hài lòng, thoáng cái, giận dữ cũng suy giảm chút.
Suy nghĩ của anh, Đường Tâm Lạc không thể hiểu.
Lục Dục Thần, ba chữ này cũng đủ làm người khác sợ hãi rồi...
Nhìn bộ dạng nũng nịu yêu kiều của cô, suy nghĩ muốn "trừng trị"cô liền biến mất hoàn toàn.
Bất quá, Lục Dục Thần nhíu mày. Cảm giác tức giận biến mất nhưng lại dâng lên một trận dục hỏa.
Đều là cái tiểu yêu tinh này gây ra.
Cố ý nũng nịu nói chuyện. Dùng cặp mắt anh đào nũng nịu nhìn anh.
Thấy ánh mắt Lục Dục Thần biến hóa, Đường Tâm Lạc liền cảnh giác.
"Anh...anh muốn làm gì...bây giờ là ban ngày, em...em còn là phụ nữ có thai..."
"Nói, về sau có dám hay không hả?" Anh cúi đầu, nói bên tai cô.
Âm thanh sắc bén, mang theo chút cảnh cáo.
Đường Tâm Lạc nghĩ anh tức giận, không kịp suy nghĩ, liền lắc đầu.
"Không...Không dám."
Nói đùa, mới làm một lần đã bị anh hôn đến xém ngạt thở. Nếu lần sau còn dám, nói không chừng sẽ bị anh trừng trị thảm hơn.
Trong lòng càng đắng chát, mũi cũng không nhịn được có chút cay cay.
"Không dám?" Sắc mặt anh dần dần trầm xuống.
Đáy mắt lạnh lẽo đến thấu xương.
"Xem ra giáo huấn vừa rồi còn chưa đủ."
Đường Tâm Lạc không hiểu anh nói gì, anh đang chê cô xin lỗi không đủ thành khẩn sao?
Đột nhiên Đường Tâm Lạc bi anh ôm ngang lên.
Anh ôm cô đến phòng nghỉ sát vách. Cửa phòng bị anh đá mạnh một cái.
"Phanh." một tiếng làm Đường Tâm Lạc đang định nói gì đó liền ngậm miệng, không dam nói nữa.
Hình như cô chọc giận Lục Dục Thần thì phải?
Là vì thái độ xin lỗi không thành khẩn sao?
Nếu bây giờ, thành khẩn xin lỗi lần nửa, có thể cứu vãn hay không...
Trong đầu cô rối loạn, người đã bị Lục Dục Thần đặt xuống giường mềm mại. Cô ngẩng đầu nhìn anh, liền bắt gặp đôi mắt chứa đầy tức giận.
TRái tim nhỏ không nhịn được run lên.
Đường Tâm Lạc cá chắc, nếu không phải bây giờ cô đang có thai, thì Lục Dục Thần sẽ trực tiếp ném cô xuống giường.
"E hèm, chuyện kia..." Vừa mới mở miệng, anh đã đè lên.
Cô nhìn anh toàn thân hàn ý, liền theo bản năng lui về sau.
Cổ tay bị anh bắt được, Lục Dục Thần lạnh lùng nhỉn cô, trong mắt hẹp dài như có chút gì lóe lên.
"Đường Tâm Lạc..."Bỗng nhiên anh mở miệng, âm thanh trầm thấp thanh lãnh.
Anh chậm rãi xoa cổ tay của cô.
Từng chút từng chút, giống như đang sờ một vật trân quy1.
Rõ ràng không phải là chuyện nhạy cảm gì, nhưng trái tim cô vẫn không ngừng đập loạn.
Đường Tâm Lạc bất an nhìn anh, khuôn mặt lạnh lùng không có bất kỳ biểu cảm nào.
Lơ đãng, cô mở miệng, có chút nịnh nọt nói
"Tại..."
Âm thanh của cô dịu dàng.
Người nào đó đang lạnh lùng liền có chút biến sắc.
Từ trước tới nay, cô chưa từng dùng giọng điệu này nói với ai cả.
Chỉ có ở trước mặt anh, mới làm như vậy.
Cái này thật làm Lục Dục Thần hài lòng, thoáng cái, giận dữ cũng suy giảm chút.
Suy nghĩ của anh, Đường Tâm Lạc không thể hiểu.
Lục Dục Thần, ba chữ này cũng đủ làm người khác sợ hãi rồi...
Nhìn bộ dạng nũng nịu yêu kiều của cô, suy nghĩ muốn "trừng trị"cô liền biến mất hoàn toàn.
Bất quá, Lục Dục Thần nhíu mày. Cảm giác tức giận biến mất nhưng lại dâng lên một trận dục hỏa.
Đều là cái tiểu yêu tinh này gây ra.
Cố ý nũng nịu nói chuyện. Dùng cặp mắt anh đào nũng nịu nhìn anh.
Thấy ánh mắt Lục Dục Thần biến hóa, Đường Tâm Lạc liền cảnh giác.
"Anh...anh muốn làm gì...bây giờ là ban ngày, em...em còn là phụ nữ có thai..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro