. Lục Dục Thần...
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
"Không...Không có khả năng." Đường Tâm Lạc đi được một lúc, thì Đường Mật mới phản ứng lại được.
"Con không tin, mẹ...Con không tin...Dựa vào cái gì mà Đường Tâm Lạc được Lục tiên sinh cưới chứ? Một thân tàn hoa bại liễu, là đồ bỏ đi, Lục tiên sinh không thể coi trọng cô ta!"
Đường Mật tức giận kéo tay Đường Nhược Lan, cô không muốn tin chuyện này là thật.
Đường Nhược Lan vội vàng an ủi:
"Mật Mật đừng gấp, không thể tin cái nha đầu chết tiệt kia! Cô ta sợ con đoạt Lục gia nên mới nói vậy! Nếu cô ta thật sự gả cho Lục gia, thì cả thành phố A này phải biết chứ, không có khả năng đến bây giờ không có ai biết."
"Mật Mật, con đừng buồn...Mẹ con nói rất đúng, cô ta sợ Lục gia coi trọng con, nên mới cố ý nói ra những lời như vậy, để chúng ta thấy khó mà lui!"
Lời cảnh cáo của Đường Tâm Lạc, ba người này không thèm để ý đến.
Không chỉ có thế, sau khi về nhà, bọn họ cũng không định dọn nhà, tỉnh bơ ở lại, vẫn xem mình là chủ nhân của Đường gia.
*
Đường Tâm Lạc mới ra khỏi phòng luật sư, liền nhận được điện thoại của Lục Dục Thần.
"Bây giờ sao?" Cô nghe Lục Dục Thần nói, trong lòng có chút ngoài ý muốn
Bây giờ vẫn là giờ làm việc, anh bảo cô qua công ty làm gì?
Cô nhớ trước kia, Mạnh Trạch có nhắc cô, là Lục Dục Thần không thích phụ nữ tùy tiện đến công ty của anh.
Đương nhiên, thanh mai trúc mã của anh -Kiều Nhân Nhân thì ngoại lệ.
Bên kia điện thoại, âm thanh lạnh lùng truyền đến:
"Đêm nay có tiệc rượu, em qua đây, giúp anh."
Đường Tâm Lạc sửng sốt một chút, xém chút nói ra : anh có thể kêu Kiều Nhân Nhân hoặc là cái nữ minh tinh gì đó của anh đi được mà.
Nhưng nghĩ tới mấy ngày nay anh giúp cô, liền không nói ra được.
"Được, em qua liền." Cô cúp máy, có chút hoang mang nhìn ra cửa sổ.
Từ khi Lục Dục Thần đột ngột xuất hiện ở tòa án, bảo vệ cưng chiều cô, liền làm quan hệ của bọn họ có chút vi diệu.
Nói hòa thuận, cũng không giống, chung quy đêm đó anh cùng ăn cơm với Kiều NHân Nhân, rồi còn có scandal với nữ minh tinh khác, cũng không giải thích với cô một câu.
Nhưng nói không hòa thuận, cũng không đúng lắm.
Vì, sau khi từ tòa án trở về, mỗi ngày sau khi tan sở anh đều về nhà đúng giờ để ăn cơm với cô.
Cơm nước xong xuôi, còn dẫn cô đi tản bộ, thái độ đối với cô, giống như thân mật hơn trước rất nhiều.
Đường Tâm Lạc không hiểu, rốt cuộc Lục Dục Thần xem cô là gì?
Chỉ đơn giản là người hợp tác hay là...."vợ."
Nhưng còn cô, hình như cô đã có thứ tình cảm không nên có với người đàn ông này.
...
Đường Tâm Lạc tới tập đoàn Hoàng Đình rất nhanh.
Lần này, không bị ai ngăn cản, vẫn là Mạnh Trạch xuống tiếp cô, trực tiếp dẫn cô tới tầng cao nhất của tòa nhà.
Lúc cô nhìn thấy Lục Dục Thần, anh đang cúi đầu, ngồi ở bàn công việc ký mấy tài liệu.
Âu phục phẳng phiu, khuôn mặc sắc bén, anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhưng khi nhìn cô thì có chút nhu hòa.
"Lại đây." Đột nhiên anh ngoắc ngoắc tay.
Đại não còn chưa phản ứng, thì cơ thể của Đường Tâm Lạc đã tự động bước đến chổ anh.
Nhan sắc mê người, cho dù cô và anh là quan hệ hợp đồng, nhưng cô vẫn không kìm được bị anh dụ dỗ.
Chờ khi đến trước người anh, thấy rõ anh, liền không dấu được kinh diễm trong mắt.
Chậc chậc, dáng người này, thật sự là mặc cái gì cũng dễ nhìn!
Chỉ là âu phục phổ thông, gồm ba phần, áo sơ mi, áo lót, áo khoác ngoài, thắt thêm cà vạt ở cổ áo.
Đường Tâm Lạc đang u mê nhìn anh, liền thấy đột nhiên anh đứng dậy, cởi áo khoác trước mặt cô.
Trong lòng Đường Tâm Lạc rơi "lộp bộp"
Lục Dục Thần, anh....anh muốn làm gì vậy?!
"Con không tin, mẹ...Con không tin...Dựa vào cái gì mà Đường Tâm Lạc được Lục tiên sinh cưới chứ? Một thân tàn hoa bại liễu, là đồ bỏ đi, Lục tiên sinh không thể coi trọng cô ta!"
Đường Mật tức giận kéo tay Đường Nhược Lan, cô không muốn tin chuyện này là thật.
Đường Nhược Lan vội vàng an ủi:
"Mật Mật đừng gấp, không thể tin cái nha đầu chết tiệt kia! Cô ta sợ con đoạt Lục gia nên mới nói vậy! Nếu cô ta thật sự gả cho Lục gia, thì cả thành phố A này phải biết chứ, không có khả năng đến bây giờ không có ai biết."
"Mật Mật, con đừng buồn...Mẹ con nói rất đúng, cô ta sợ Lục gia coi trọng con, nên mới cố ý nói ra những lời như vậy, để chúng ta thấy khó mà lui!"
Lời cảnh cáo của Đường Tâm Lạc, ba người này không thèm để ý đến.
Không chỉ có thế, sau khi về nhà, bọn họ cũng không định dọn nhà, tỉnh bơ ở lại, vẫn xem mình là chủ nhân của Đường gia.
*
Đường Tâm Lạc mới ra khỏi phòng luật sư, liền nhận được điện thoại của Lục Dục Thần.
"Bây giờ sao?" Cô nghe Lục Dục Thần nói, trong lòng có chút ngoài ý muốn
Bây giờ vẫn là giờ làm việc, anh bảo cô qua công ty làm gì?
Cô nhớ trước kia, Mạnh Trạch có nhắc cô, là Lục Dục Thần không thích phụ nữ tùy tiện đến công ty của anh.
Đương nhiên, thanh mai trúc mã của anh -Kiều Nhân Nhân thì ngoại lệ.
Bên kia điện thoại, âm thanh lạnh lùng truyền đến:
"Đêm nay có tiệc rượu, em qua đây, giúp anh."
Đường Tâm Lạc sửng sốt một chút, xém chút nói ra : anh có thể kêu Kiều Nhân Nhân hoặc là cái nữ minh tinh gì đó của anh đi được mà.
Nhưng nghĩ tới mấy ngày nay anh giúp cô, liền không nói ra được.
"Được, em qua liền." Cô cúp máy, có chút hoang mang nhìn ra cửa sổ.
Từ khi Lục Dục Thần đột ngột xuất hiện ở tòa án, bảo vệ cưng chiều cô, liền làm quan hệ của bọn họ có chút vi diệu.
Nói hòa thuận, cũng không giống, chung quy đêm đó anh cùng ăn cơm với Kiều NHân Nhân, rồi còn có scandal với nữ minh tinh khác, cũng không giải thích với cô một câu.
Nhưng nói không hòa thuận, cũng không đúng lắm.
Vì, sau khi từ tòa án trở về, mỗi ngày sau khi tan sở anh đều về nhà đúng giờ để ăn cơm với cô.
Cơm nước xong xuôi, còn dẫn cô đi tản bộ, thái độ đối với cô, giống như thân mật hơn trước rất nhiều.
Đường Tâm Lạc không hiểu, rốt cuộc Lục Dục Thần xem cô là gì?
Chỉ đơn giản là người hợp tác hay là...."vợ."
Nhưng còn cô, hình như cô đã có thứ tình cảm không nên có với người đàn ông này.
...
Đường Tâm Lạc tới tập đoàn Hoàng Đình rất nhanh.
Lần này, không bị ai ngăn cản, vẫn là Mạnh Trạch xuống tiếp cô, trực tiếp dẫn cô tới tầng cao nhất của tòa nhà.
Lúc cô nhìn thấy Lục Dục Thần, anh đang cúi đầu, ngồi ở bàn công việc ký mấy tài liệu.
Âu phục phẳng phiu, khuôn mặc sắc bén, anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhưng khi nhìn cô thì có chút nhu hòa.
"Lại đây." Đột nhiên anh ngoắc ngoắc tay.
Đại não còn chưa phản ứng, thì cơ thể của Đường Tâm Lạc đã tự động bước đến chổ anh.
Nhan sắc mê người, cho dù cô và anh là quan hệ hợp đồng, nhưng cô vẫn không kìm được bị anh dụ dỗ.
Chờ khi đến trước người anh, thấy rõ anh, liền không dấu được kinh diễm trong mắt.
Chậc chậc, dáng người này, thật sự là mặc cái gì cũng dễ nhìn!
Chỉ là âu phục phổ thông, gồm ba phần, áo sơ mi, áo lót, áo khoác ngoài, thắt thêm cà vạt ở cổ áo.
Đường Tâm Lạc đang u mê nhìn anh, liền thấy đột nhiên anh đứng dậy, cởi áo khoác trước mặt cô.
Trong lòng Đường Tâm Lạc rơi "lộp bộp"
Lục Dục Thần, anh....anh muốn làm gì vậy?!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro