Lục Gia Bị Bỏ T...
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
Đường Tâm Lạc vừa rời đi, một người mặc trang phục nhân viên, thừa lúc không ai để ý đi vào nhà vệ sinh.
Thấy Tô phu nhân, cô ta lập tức lại gần: "Phu nhân."
"Mọi chuyện xong rồi." Vẻ mặt giám đốc đầy nịnh hót: "Rượu đã được đưa vào rồi, nghe thấy tiếng động bên trong, chúng tôi mới đưa Lâm tiểu thư vào. Bây giờ hai người họ có thể đã..."
"Ha ha, không tệ không tệ... Làm tốt lắm."
Nhìn thấy bóng người vội vàng rời đi của Đường Tâm Lạc, Đặng Mỹ Trân không nhịn được muốn nhìn, khi Đường Tâm Lạc trở về thấy Lục Dục Thần và Lâm Thi Mạn mây mưa trong phòng nghỉ ngơi sẽ có biểu hiện gì.
Tốt nhất là gây gỗ với Lục Dục Thần một phen.
Vậy mới khiến cho Lục gia chán ghét.
Chỉ cần Đường Tâm Lạc thất sủng, Lâm Thi Mạn có thể lần nữa về lại bên cạnh Lục gia.
Đến lúc đó, Lâm Thi Mạn sẽ biết ơn mà nói tốt cho Tô gia trước mặt Lục gia.
"Phu nhân... Bây giờ chẳng những Lâm tiểu thư đã vào, khách mời cũng được dẫn tới trước cửa. Nhưng mà... Những người vệ sĩ đi theo Lục gia đều đang canh chừng ở cửa phòng. May mà lúc Lâm tiểu thư vào đã khóa cửa, bằng không họ sẽ bị lộ."
Đặng Mỹ Trân khoát tay: "Đừng sợ... Những người vệ sĩ chỉ phụ trách bảo vệ cho Lục gia, Lục gia hưởng thụ bên trong, không nguy hiểm bọn họ sẽ không xen vào."
"Phu nhân nói đúng, Lâm tiểu thư xinh đẹp như vậy, Lục gia nhất định hết sức hài lòng. Đường tiểu thư chắc hẳn sẽ gây một trận, kịch hay sắp bắt đầu rồi, phu nhân có muốn nhìn không?"
"Cũng được, chúng ta qua đó... Vừa vặn xem kịch hay."
_____
Đường Tâm Lạc đi về phòng nghỉ ngơi, trái tim càng lúc càng đập nhanh.
Cô hít một hơi, cố gắng đè cảm giác đó xuống.
Vừa mới tới ngã rẽ ở hành lang, lập tức thấy phòng ngủ xa xa có rất nhiều người vây quanh.
Nhìn thấy cảnh này, tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đường Tâm Lạc không khỏi chen vào bên trong.
Khách vây xung quanh rất nhiều, đứng thành ba tầng quanh cửa phòng nghỉ ngơi.
Loáng thoáng, cô nghe thấy bọn họ thảo luận.
Có người mừng rỡ vẻ mặt hớn hở, có người thì đang chuẩn bị xem kịch hay, chung quy cười trên nỗi đau người khác.
Rất nhiều người, Đường Tâm Lạc chen vào rất khổ sở, thỉnh thoảng còn phải lấy tay che bụng.
Đúng lúc ấy, trong đám người có người nhận ra cô,
Người nọ hình như sợ tình cảnh chưa đủ loạn, hô to một câu: "Nhanh nhanh nhanh... Mọi người tránh ra. Đường tiểu thư tới... Mau để cho Đường đi vào "bắt gian"!"
Mọi người đang chen lấn lập tức nhường một đường, có người còn hét lên: "Kịch hay sắp diễn ra, người cũ và người mới, mọi người đừng bỏ qua!"
Đường Tâm Lạc không thèm quan tâm tới bọn họ, chỉ gấp gáp đi tới cửa phòng nghỉ ngơi.
Thật vất vả mới đụng được của phòng, nhưng lại thấy Lục Thất và mấy người vệ sĩ của Lục gia nghiêm trang đứng cản.
Thấy Đường Tâm Lạc tới, sắc mặt Lục Thất hơi biến sắc, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Ánh mắt Đường Tâm Lạc nhìn xuyên qua họ, rơi vào cánh cửa ở phía sau.
Cho dù không thấy được, nhưng tiếng động bên trong lại khiến cho mọi người nghe rất rõ ràng.
Hiển nhiên, người bên trong, đang rất chìm đắm trong cuộc mây mưa.
Thấy Tô phu nhân, cô ta lập tức lại gần: "Phu nhân."
"Mọi chuyện xong rồi." Vẻ mặt giám đốc đầy nịnh hót: "Rượu đã được đưa vào rồi, nghe thấy tiếng động bên trong, chúng tôi mới đưa Lâm tiểu thư vào. Bây giờ hai người họ có thể đã..."
"Ha ha, không tệ không tệ... Làm tốt lắm."
Nhìn thấy bóng người vội vàng rời đi của Đường Tâm Lạc, Đặng Mỹ Trân không nhịn được muốn nhìn, khi Đường Tâm Lạc trở về thấy Lục Dục Thần và Lâm Thi Mạn mây mưa trong phòng nghỉ ngơi sẽ có biểu hiện gì.
Tốt nhất là gây gỗ với Lục Dục Thần một phen.
Vậy mới khiến cho Lục gia chán ghét.
Chỉ cần Đường Tâm Lạc thất sủng, Lâm Thi Mạn có thể lần nữa về lại bên cạnh Lục gia.
Đến lúc đó, Lâm Thi Mạn sẽ biết ơn mà nói tốt cho Tô gia trước mặt Lục gia.
"Phu nhân... Bây giờ chẳng những Lâm tiểu thư đã vào, khách mời cũng được dẫn tới trước cửa. Nhưng mà... Những người vệ sĩ đi theo Lục gia đều đang canh chừng ở cửa phòng. May mà lúc Lâm tiểu thư vào đã khóa cửa, bằng không họ sẽ bị lộ."
Đặng Mỹ Trân khoát tay: "Đừng sợ... Những người vệ sĩ chỉ phụ trách bảo vệ cho Lục gia, Lục gia hưởng thụ bên trong, không nguy hiểm bọn họ sẽ không xen vào."
"Phu nhân nói đúng, Lâm tiểu thư xinh đẹp như vậy, Lục gia nhất định hết sức hài lòng. Đường tiểu thư chắc hẳn sẽ gây một trận, kịch hay sắp bắt đầu rồi, phu nhân có muốn nhìn không?"
"Cũng được, chúng ta qua đó... Vừa vặn xem kịch hay."
_____
Đường Tâm Lạc đi về phòng nghỉ ngơi, trái tim càng lúc càng đập nhanh.
Cô hít một hơi, cố gắng đè cảm giác đó xuống.
Vừa mới tới ngã rẽ ở hành lang, lập tức thấy phòng ngủ xa xa có rất nhiều người vây quanh.
Nhìn thấy cảnh này, tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đường Tâm Lạc không khỏi chen vào bên trong.
Khách vây xung quanh rất nhiều, đứng thành ba tầng quanh cửa phòng nghỉ ngơi.
Loáng thoáng, cô nghe thấy bọn họ thảo luận.
Có người mừng rỡ vẻ mặt hớn hở, có người thì đang chuẩn bị xem kịch hay, chung quy cười trên nỗi đau người khác.
Rất nhiều người, Đường Tâm Lạc chen vào rất khổ sở, thỉnh thoảng còn phải lấy tay che bụng.
Đúng lúc ấy, trong đám người có người nhận ra cô,
Người nọ hình như sợ tình cảnh chưa đủ loạn, hô to một câu: "Nhanh nhanh nhanh... Mọi người tránh ra. Đường tiểu thư tới... Mau để cho Đường đi vào "bắt gian"!"
Mọi người đang chen lấn lập tức nhường một đường, có người còn hét lên: "Kịch hay sắp diễn ra, người cũ và người mới, mọi người đừng bỏ qua!"
Đường Tâm Lạc không thèm quan tâm tới bọn họ, chỉ gấp gáp đi tới cửa phòng nghỉ ngơi.
Thật vất vả mới đụng được của phòng, nhưng lại thấy Lục Thất và mấy người vệ sĩ của Lục gia nghiêm trang đứng cản.
Thấy Đường Tâm Lạc tới, sắc mặt Lục Thất hơi biến sắc, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Ánh mắt Đường Tâm Lạc nhìn xuyên qua họ, rơi vào cánh cửa ở phía sau.
Cho dù không thấy được, nhưng tiếng động bên trong lại khiến cho mọi người nghe rất rõ ràng.
Hiển nhiên, người bên trong, đang rất chìm đắm trong cuộc mây mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro