Lục Gia Đối Với...
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
Editor: Thùy Trang Nguyễn
Nguyên nhân Đường Tâm Lạc không muốn kinh động Lục Dục Thần ngoại trừ không nguyện ý thiếu anh quá nhiều, cũng là sợ hãi mỗi lần anh xuất hiện sẽ khiến cho chính mình không buông xuống được
Người đàn ông này quá bá đạo, căn bản không biết cái gì gọi là thu liễm.
Nghĩ đến dáng vẻ chính mình bị anh trêu chọc, bị nhiều người trong sở cảnh sát thư.ởng thức miễn phí, cô liền hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Bởi vì thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ đã đỏ như muốn nhỏ máu.
May mà cô đem khuôn mặt nhỏ chôn ở cổ Lục Dục Thần, cũng không chịu ngẩng lên.
Lục Dục Thần liếc mắt liền nhìn ra cô gái nhỏ ngượng ngùng.
Ý cười nơi khóe môi càng sâu sắc, nụ cười này cuối cùng cũng chạm tới đáy mắt.
"Nếu không có ý tứ này liền ngoan ngoãn ôm chặt... Chuyện còn lại, anh giúp em giải quyết." Anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, vòng đến trên cổ mình.
Bàn tay to vừa đụng phải cổ tay của cô liền nghe đến cô gái nhỏ nhẹ nhàng hít một tiếng.
Mi mắt khẽ nhíu, đôi mắt đen thâm thúy của Lục Dục Thần rơi vào trên cổ tay nhỏ bé của cô trên.
Dĩ vãng da thịt trắng nõn kiều nộn, thình lình xuất hiện một vệt đỏ thẫm.
Nhìn qua, vậy mà có một chút sưng.
"Ai làm..." Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trong nháy mắt âm trầm xuống : " Cái đứa con riêng kia?"
Đường Tâm Lạc không dám ngẩng đầu, chỉ có thể đem đầu buồn bực gật nhẹ trong cổ anh..
Được Đường Tâm Lạc khẳng định, đôi mắt sâu hun hút như chim ưng của Lục Dục Thần cứ như vậy rơi xuống trên người Vạn Vi Vi đang run rẩy.
Người phụ nữ kia toàn thân áo trắng, tóc dài xõa ngang vai, nhìn qua có chút quen mắt.
Chỉ là gương mặt kia... Thực sự không thể thưởng thức.
"Phạm luật sư." Lục Dục Thần trầm thấp gọi Phạm luật sư.
Vừa rồi Phạm Tần Nghị gọi điện thoại tới cho anh đã đem chuyện nói qua một lần.
"Chính là người phụ nữ kia muốn tố cáo Tiểu Lạc nhà ta đánh người?"
"Đúng vậy, Lục gia." Phạm luật sư đáp lời, vô cùng chuyên nghiệp không để ý đến biệt danh Lục gia gọi Đường tiểu thư.
Thế nhưng là người bị Lục Dục Thần ôm vào trong ngực, Đường Tâm Lạc lại không cách nào coi nhẹ.
Khụ khụ, Tiểu Lạc nhà ta...
Đường Tâm Lạc nghe được xưng hô thế này, trên mặt ửng hồng vừa mới rút đi, lại nâng lên.
Khuôn mặt nhỏ hướng vào trong cổ người người đàn ông, chôn đến sâu hơn.
Phạm luật sư vẫn nghiêm chỉnh thay Lục Dục Thần giải thích: " Đó là Vạn Vi Vi tiểu thư, là nữ minh tinh đang nổi gần đây. Cô ấy nói là thiếu phu nhân bảo bạn thân đả thương cô ấy, thiếu phu nhân muốn thay bạn thân nộp tiền bảo lãnh, cô ấy và Lục thiếu vẫn cản trở. Lục gia ngài xem..."
Lục Dục Thần giống như đao nhọn con ngươi, rơi vào Vạn Vi Vi tấm kia đầu heo trên mặt, khóe môi câu lên một vòng cười.
"Nếu Tiểu Lạc nhà ta khi dễ người, vậy dĩ nhiên nên làm cái gì liền làm. Vạn tiểu thư không phải là ngôi sao sao? Phạm luật sư, mang cô ta đi ra ngoài, để cho cô ta chịu sự bao vây của đám phóng viên bên ngoài chịu khổ một chút, cũng tốt để truyền thông thay cô ta đưa tin 'Oan tình' ."
Lục Dục Thần vừa mới dứt lời, sau lưng liền đi ra hai người đàn ông áo đen, đem Vạn Vi Vi đang trốn ở một góc kéo đi.
Vạn Vi Vi không hiểu, chính mình đã tận lực giảm bớt sự tồn tại, vì cái gì Lục gia còn muốn gây sự với cô! ?
"Lục gia, anh không thể làm như vậy! Tôi không hề làm gì... Tôi, tôi mới là người bị hại...Anh không thể đối với tôi như vậy!" Vạn Vi Vi giãy dụa cầu xin tha thứ, lại bị hai người đàn ông hung hãn kéo đi.
Lục Dục Thần, chỉ một ánh mắt cũng không có bố thí cho cô.
Chỉ lành lạnh lườm Phạm luật sư một chút, Phạm Tần Nghị liền biết ý, lập tức mang theo Vạn Vi Vi đi ra khỏi sở cảnh sát.
Vừa đi, một bên thầm nghĩ, Lục gia đối với phụ nữ đến cùng vẫn có chút thương hoa tiếc ngọc, cũng chỉ là để mất mặt, không có đối với người ta hạ độc thủ.
Thật tình ông không biết, Lục Dục Thần sở dĩ không có trực tiếp ra tay với Vạn Vi Vi cũng không phải là bởi vì anh là người thương hoa tiếc ngọc.
Anh sở dĩ thay đổi cách giáo huấn Vạn Vi Vi, chỉ là đột nhiên nhớ tới.
Cái người phụ nữ tên Vạn Vi Vi này, hình như là tiểu tam kia.
Ừ, vậy thì tạm thời tha cho cô ta một lần đi.
Dù sao, may mắn mà có cô... Anh mới có thể có được Tiểu Lạc, không phải sao?
Nguyên nhân Đường Tâm Lạc không muốn kinh động Lục Dục Thần ngoại trừ không nguyện ý thiếu anh quá nhiều, cũng là sợ hãi mỗi lần anh xuất hiện sẽ khiến cho chính mình không buông xuống được
Người đàn ông này quá bá đạo, căn bản không biết cái gì gọi là thu liễm.
Nghĩ đến dáng vẻ chính mình bị anh trêu chọc, bị nhiều người trong sở cảnh sát thư.ởng thức miễn phí, cô liền hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Bởi vì thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ đã đỏ như muốn nhỏ máu.
May mà cô đem khuôn mặt nhỏ chôn ở cổ Lục Dục Thần, cũng không chịu ngẩng lên.
Lục Dục Thần liếc mắt liền nhìn ra cô gái nhỏ ngượng ngùng.
Ý cười nơi khóe môi càng sâu sắc, nụ cười này cuối cùng cũng chạm tới đáy mắt.
"Nếu không có ý tứ này liền ngoan ngoãn ôm chặt... Chuyện còn lại, anh giúp em giải quyết." Anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, vòng đến trên cổ mình.
Bàn tay to vừa đụng phải cổ tay của cô liền nghe đến cô gái nhỏ nhẹ nhàng hít một tiếng.
Mi mắt khẽ nhíu, đôi mắt đen thâm thúy của Lục Dục Thần rơi vào trên cổ tay nhỏ bé của cô trên.
Dĩ vãng da thịt trắng nõn kiều nộn, thình lình xuất hiện một vệt đỏ thẫm.
Nhìn qua, vậy mà có một chút sưng.
"Ai làm..." Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trong nháy mắt âm trầm xuống : " Cái đứa con riêng kia?"
Đường Tâm Lạc không dám ngẩng đầu, chỉ có thể đem đầu buồn bực gật nhẹ trong cổ anh..
Được Đường Tâm Lạc khẳng định, đôi mắt sâu hun hút như chim ưng của Lục Dục Thần cứ như vậy rơi xuống trên người Vạn Vi Vi đang run rẩy.
Người phụ nữ kia toàn thân áo trắng, tóc dài xõa ngang vai, nhìn qua có chút quen mắt.
Chỉ là gương mặt kia... Thực sự không thể thưởng thức.
"Phạm luật sư." Lục Dục Thần trầm thấp gọi Phạm luật sư.
Vừa rồi Phạm Tần Nghị gọi điện thoại tới cho anh đã đem chuyện nói qua một lần.
"Chính là người phụ nữ kia muốn tố cáo Tiểu Lạc nhà ta đánh người?"
"Đúng vậy, Lục gia." Phạm luật sư đáp lời, vô cùng chuyên nghiệp không để ý đến biệt danh Lục gia gọi Đường tiểu thư.
Thế nhưng là người bị Lục Dục Thần ôm vào trong ngực, Đường Tâm Lạc lại không cách nào coi nhẹ.
Khụ khụ, Tiểu Lạc nhà ta...
Đường Tâm Lạc nghe được xưng hô thế này, trên mặt ửng hồng vừa mới rút đi, lại nâng lên.
Khuôn mặt nhỏ hướng vào trong cổ người người đàn ông, chôn đến sâu hơn.
Phạm luật sư vẫn nghiêm chỉnh thay Lục Dục Thần giải thích: " Đó là Vạn Vi Vi tiểu thư, là nữ minh tinh đang nổi gần đây. Cô ấy nói là thiếu phu nhân bảo bạn thân đả thương cô ấy, thiếu phu nhân muốn thay bạn thân nộp tiền bảo lãnh, cô ấy và Lục thiếu vẫn cản trở. Lục gia ngài xem..."
Lục Dục Thần giống như đao nhọn con ngươi, rơi vào Vạn Vi Vi tấm kia đầu heo trên mặt, khóe môi câu lên một vòng cười.
"Nếu Tiểu Lạc nhà ta khi dễ người, vậy dĩ nhiên nên làm cái gì liền làm. Vạn tiểu thư không phải là ngôi sao sao? Phạm luật sư, mang cô ta đi ra ngoài, để cho cô ta chịu sự bao vây của đám phóng viên bên ngoài chịu khổ một chút, cũng tốt để truyền thông thay cô ta đưa tin 'Oan tình' ."
Lục Dục Thần vừa mới dứt lời, sau lưng liền đi ra hai người đàn ông áo đen, đem Vạn Vi Vi đang trốn ở một góc kéo đi.
Vạn Vi Vi không hiểu, chính mình đã tận lực giảm bớt sự tồn tại, vì cái gì Lục gia còn muốn gây sự với cô! ?
"Lục gia, anh không thể làm như vậy! Tôi không hề làm gì... Tôi, tôi mới là người bị hại...Anh không thể đối với tôi như vậy!" Vạn Vi Vi giãy dụa cầu xin tha thứ, lại bị hai người đàn ông hung hãn kéo đi.
Lục Dục Thần, chỉ một ánh mắt cũng không có bố thí cho cô.
Chỉ lành lạnh lườm Phạm luật sư một chút, Phạm Tần Nghị liền biết ý, lập tức mang theo Vạn Vi Vi đi ra khỏi sở cảnh sát.
Vừa đi, một bên thầm nghĩ, Lục gia đối với phụ nữ đến cùng vẫn có chút thương hoa tiếc ngọc, cũng chỉ là để mất mặt, không có đối với người ta hạ độc thủ.
Thật tình ông không biết, Lục Dục Thần sở dĩ không có trực tiếp ra tay với Vạn Vi Vi cũng không phải là bởi vì anh là người thương hoa tiếc ngọc.
Anh sở dĩ thay đổi cách giáo huấn Vạn Vi Vi, chỉ là đột nhiên nhớ tới.
Cái người phụ nữ tên Vạn Vi Vi này, hình như là tiểu tam kia.
Ừ, vậy thì tạm thời tha cho cô ta một lần đi.
Dù sao, may mắn mà có cô... Anh mới có thể có được Tiểu Lạc, không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro