Này, Cô Ấy Là Đ...
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
"Tiểu Tình, sau lưng tớ...có dấu hôn?"
Đường Tâm Lạc quay lại hỏi người đang ở sau lưng mình, từ góc độ của cô không nhìn thấy được.
Tô Tình không biết nói gì, thật ra trước khi bọn Lục Chỉ Nghi đi vào cô đã muốn nói cho Tâm Lạc.
Rốt cuộc Tâm Lạc nói cô ấy cùng Lục Dục Thần ở riêng vậy những dấu hôn trên lưng nên giải thích thế nào đây?
"Tâm lạc, sau lưng cậu chính xác là dấu hôn. Còn rất nhiều nữa..." Tô Tình trước nay chưa từng thấy dấu vết lộ liễu như vậy nhất thời cũng thẹn thùng.
Kéo Đường Tâm Lạc đến trước gương nhìn toàn thân.
Đường Tâm Lạc nhìn vào trong gương liền thấy được tất cả sau lưng.
Thiết kế của trang phục khiến cho toàn bộ phần lưng của cô hở ra ngoài.
Từ cổ đi xuống cho đến dưới hai xương bả vai, làn da tinh tế trắng nõn đều lộ ra.
Nhưng dưới xương bả vai, toàn bộ đều là những vết đỏ.
Từ dấu vết có thể thấy đó đều là những vết mới.
Có những dấu đã nhạt hơn như sắp biến mất.
Những dấu hôn này Đường Tâm Lạc vừa xem đã biết là từ người nào đó, mà những dấu vết này đều ở nơi cô không nhìn thấy được.
Giữa lưng đến eo, thậm chí...còn xuống nữa.
Mà bộ phận kia đã bị lễ phục che lại.
Nhưng với hiểu biết của Đường Tâm Lạc đối với người nào đó cô có thể khẳng định, nơi đó nhất định cũng bị anh để lại ấn ký.
Đường Tâm Lạc vừa nhìn thấy những dấu hôn kia trên mặt lập tức đỏ bừng, trong lòng còn dâng lên một niềm vui khó có thể giải thích.
Lục Dục Thần...
Hóa ra anh vẫn luôn trộm đến gần cô.
Anh đối với cô cũng không lãnh đạm như ngoài mặt.
Cuối cùng khóe môi cô nở nụ cười không thể kìm nén được.
Vừa mới cười đô mắt đào hoa cũng hiện lên ánh cười khiến cho cô nhìn rất rạng rỡ xinh đẹp.
"Uy---Đường Tâm Lạc, cô đúng là người không biết xấu hổ, nếu tôi là cô, bây giờ còn không có mặt mũi mà đứng trước gương. Vậy mà cô còn có thể cười được! Hừ, trách không được lại có thể bò lên giường của Lục gia, hóa ra là dựa vào bản lĩnh như vậy!"
Lục Chỉ Nghị thấy Đường Tâm Lạc cười rộ lên, mặt trang điểm nhẹ nhàng càng thêm kiều mị, nên cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Đường Tâm Lạc từ khi đi học đã được ưu ái, bởi vì gia thế tốt nên được rất nhiều người theo đuổi.
Mà bây giờ, đã qua một đời chồng vẫn có thể mê hoặc Lục gia!
Đáng giận, thật sự là một người phụ nữ đáng giận!
Đường Tâm Lạc bây giờ tâm trạng rất tốt nên không để ý đến Lục Chỉ Nghị.
Cô muốn nhanh chóng trở về.
Cô chờ không kịp muốn về thật nhanh để gặp Lục Dục Thần.
"Bộ này tôi mua, gói lại cho tôi."
Đường Tâm Lạc không để ý đến Lục Chỉ Nghi chửi rủa, cười lãnh đạm nói với nhân viên.
"ĐƯờng Tâm Lạc, tôi nói bộ lễ phục kia tôi thích! Ai cho cô mua, cô cởi ra cho tôi!"
Lục Chỉ Nghi thấy ĐƯờng Tâm Lạc làm lơ mình lập tức cao giọng.
Bộ lễ phục đẹp như vậy diện lên khí chất hơn mười phần.
Chỉ cần cô ta mang, ở tiệc tối đó nhất định có thể xinh đẹp áp chế tất cả hoa thơm cỏ lạ.
CÔ ta nhất định phải có được bộ lễ phục đó!
"Cô thích?" ĐƯờng TÂm LẠc nhìn qua Lục Chỉ Nghi đang như người đàn bà đanh đá.
"A, chỉ là làm sao bây giờ, bộ lễ phục này đang mặc trên người tôi." Nói xong, cô kéo làn váy đi đến quầy nhân viên.
Trực tiếp lấy kéo cắt mác nằm trên lễ phục.
"Được rồi, bây giờ bộ lễ phục này đã là của tôi. Tôi không cởi nữa, các cô cứ tính tiền đi, tôi sẽ mặc như vậy rời đi."
Nói xong liền đưa mác cho nhân viên đi tính tiền.
Đường Tâm Lạc quay lại hỏi người đang ở sau lưng mình, từ góc độ của cô không nhìn thấy được.
Tô Tình không biết nói gì, thật ra trước khi bọn Lục Chỉ Nghi đi vào cô đã muốn nói cho Tâm Lạc.
Rốt cuộc Tâm Lạc nói cô ấy cùng Lục Dục Thần ở riêng vậy những dấu hôn trên lưng nên giải thích thế nào đây?
"Tâm lạc, sau lưng cậu chính xác là dấu hôn. Còn rất nhiều nữa..." Tô Tình trước nay chưa từng thấy dấu vết lộ liễu như vậy nhất thời cũng thẹn thùng.
Kéo Đường Tâm Lạc đến trước gương nhìn toàn thân.
Đường Tâm Lạc nhìn vào trong gương liền thấy được tất cả sau lưng.
Thiết kế của trang phục khiến cho toàn bộ phần lưng của cô hở ra ngoài.
Từ cổ đi xuống cho đến dưới hai xương bả vai, làn da tinh tế trắng nõn đều lộ ra.
Nhưng dưới xương bả vai, toàn bộ đều là những vết đỏ.
Từ dấu vết có thể thấy đó đều là những vết mới.
Có những dấu đã nhạt hơn như sắp biến mất.
Những dấu hôn này Đường Tâm Lạc vừa xem đã biết là từ người nào đó, mà những dấu vết này đều ở nơi cô không nhìn thấy được.
Giữa lưng đến eo, thậm chí...còn xuống nữa.
Mà bộ phận kia đã bị lễ phục che lại.
Nhưng với hiểu biết của Đường Tâm Lạc đối với người nào đó cô có thể khẳng định, nơi đó nhất định cũng bị anh để lại ấn ký.
Đường Tâm Lạc vừa nhìn thấy những dấu hôn kia trên mặt lập tức đỏ bừng, trong lòng còn dâng lên một niềm vui khó có thể giải thích.
Lục Dục Thần...
Hóa ra anh vẫn luôn trộm đến gần cô.
Anh đối với cô cũng không lãnh đạm như ngoài mặt.
Cuối cùng khóe môi cô nở nụ cười không thể kìm nén được.
Vừa mới cười đô mắt đào hoa cũng hiện lên ánh cười khiến cho cô nhìn rất rạng rỡ xinh đẹp.
"Uy---Đường Tâm Lạc, cô đúng là người không biết xấu hổ, nếu tôi là cô, bây giờ còn không có mặt mũi mà đứng trước gương. Vậy mà cô còn có thể cười được! Hừ, trách không được lại có thể bò lên giường của Lục gia, hóa ra là dựa vào bản lĩnh như vậy!"
Lục Chỉ Nghị thấy Đường Tâm Lạc cười rộ lên, mặt trang điểm nhẹ nhàng càng thêm kiều mị, nên cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Đường Tâm Lạc từ khi đi học đã được ưu ái, bởi vì gia thế tốt nên được rất nhiều người theo đuổi.
Mà bây giờ, đã qua một đời chồng vẫn có thể mê hoặc Lục gia!
Đáng giận, thật sự là một người phụ nữ đáng giận!
Đường Tâm Lạc bây giờ tâm trạng rất tốt nên không để ý đến Lục Chỉ Nghị.
Cô muốn nhanh chóng trở về.
Cô chờ không kịp muốn về thật nhanh để gặp Lục Dục Thần.
"Bộ này tôi mua, gói lại cho tôi."
Đường Tâm Lạc không để ý đến Lục Chỉ Nghi chửi rủa, cười lãnh đạm nói với nhân viên.
"ĐƯờng Tâm Lạc, tôi nói bộ lễ phục kia tôi thích! Ai cho cô mua, cô cởi ra cho tôi!"
Lục Chỉ Nghi thấy ĐƯờng Tâm Lạc làm lơ mình lập tức cao giọng.
Bộ lễ phục đẹp như vậy diện lên khí chất hơn mười phần.
Chỉ cần cô ta mang, ở tiệc tối đó nhất định có thể xinh đẹp áp chế tất cả hoa thơm cỏ lạ.
CÔ ta nhất định phải có được bộ lễ phục đó!
"Cô thích?" ĐƯờng TÂm LẠc nhìn qua Lục Chỉ Nghi đang như người đàn bà đanh đá.
"A, chỉ là làm sao bây giờ, bộ lễ phục này đang mặc trên người tôi." Nói xong, cô kéo làn váy đi đến quầy nhân viên.
Trực tiếp lấy kéo cắt mác nằm trên lễ phục.
"Được rồi, bây giờ bộ lễ phục này đã là của tôi. Tôi không cởi nữa, các cô cứ tính tiền đi, tôi sẽ mặc như vậy rời đi."
Nói xong liền đưa mác cho nhân viên đi tính tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro