Người Đàn Ông K...
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
Editor: Thùy Trang Nguyễn
Đường Tâm Lạc đi xuống tầng, vừa vặn trông thấy Tô Tình đang được dì Trương khuyên nhủ.
"Tiểu Tình... Thật xin lỗi, tớ ngủ quên mất... Hiện tại mới xuống."
Tô Tình đang đứng đầu cầu thang, trông thấy Đường Tâm Lạc đang đi xuống, không khỏi lộ ra một nụ cười.
Từ góc độ Đường Tâm Lạc nhìn qua, Tô Tình buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, cười rộ lên vẫn là giống như trước đây ngọt ngào động lòng người.
"Tâm Lạc, cuối cùng cậu cũng xuống! Nhưng cậu yên tâm, tớ có thể hiểu được cậu 'Vất vả' ... Hiện tại tớ có việc gấp phải đi ra ngoài , chờ tớ xong việc lại tới thăm cậu."
Tô Tình cũng không phải người hẹp hòi, làm sao có thể bởi vì Tâm Lạc không có rời giường tiếp đãi cô liền tức giận.
Lần này cô trở về là có công việc quan trọng, hôm nay không sai biệt lắm phải liên lạc với cộng sự rồi. Chờ sau khi xử lý ổn thỏa, cô còn muốn trở về tìm Tâm Lạc, hảo hảo "Thẩm vấn" cô ấy.
Đường Tâm Lạc bị câu nói :vất vả” kia của Tô Tình, không khỏi đỏ mặt.
Cô đi qua giữ chặt tay Tô Tình không buông tha : " Cậu có chuyện gì gấp? Chẳng lẽ việc gấp còn quan trọng hơn tớ à... Chúng ta lâu như vậy không gặp, cậu ăn một bữa cơm với tớ có được không?"
Tô Tình lúc đầu còn sốt ruột, nhưng không nhịn được Đường Tâm Lạc nũng nịu. Các cô trước kia chính là như vậy, cũng không biết vì cái gì, hai người giống như một đôi trời sinh. Tô Tình không chịu được chính là Đường Tâm Lạc làm nũng.
"Được rồi... Sợ cậu rồi. Tối hôm qua mệt mỏi như vậy, đói bụng lắm sao? Đi, cùng cậu ăn cơm." Tuy bị Tô Tình mang theo nụ cười xấu xa nhìn cô, nhưng Đường Tâm Lạc vẫn vô cùng vui vẻ. Vui vẻ hơn bình thường rất nhiều, cô còn cố ý sắp xếm đến phòng pha lê ăn trưa.
Bên trong biệt thư Lục gia có một căn phòng pha lê, bên trong đặt chiếc phản chiếc bàn nhỏ, bốn phía chế tạo bằng pha lê.Trong ngày mùa đông, ánh mặt trời ấm áp có thể làm người ấm áp.
"Đến rồi, chúng ta ngồi đi."
Những món ăn tinh xảo đã được bày biện đẹp đẽ, Đường Tâm bảo Tô Tình ngồi xuống, cho mấy người hầu đang đứng lui đi.
Chờ người vừa đi, Tô Tình lập tức nhịn không được truy vấn: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị... Thành thật khai báo, vị Lục gia lạnh lùng, luôn mang cảm giác người sống chớ gần kia là gì của cậu?"
Tối hôm qua Tô Tình nghe được xưng hộ của Lục Kình Hạo đối với Lục Dục Thần. Cô cảm thấy cái tên này này nghe có chút quen tai, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Đường Tâm Lạc bị Tô Tình trực tiếp tra hỏi, mang tai lại nóng lên. Cô liền biết, chỉ cần cùng Tiểu Tình đơn độc cùng một chỗ, cô ấy nhất định sẽ hỏi vấn đề này. Chỉ là, cô có thể nói cho Tiểu Tình, Lục Dục Thần chính là chồng của cô sao?
Hơi hơi do dự mấy giây, Đường Tâm Lạc cuối cùng vẫn quyết định, không nói cho Tiểu Tình chuyện hợp đồng hôn nhân của cô và Lục Dục Thần.
Tương lai của bọn họ sẽ bởi vì tình cảm bất hòa mà chia tay.
"Kỳ thật... Anh ấy, là chồng của tớ." Thanh âm Đường Tâm Lạc lí nhí.
"Chồng..?" Tô Tình đột nhiên mở to mắt.
Qua mấy giây, mới đột nhiên cười to lên.
"Ha ha, ha ha... Tâm Lạc cậu thật giỏi nha! Quăng Lục Kình Hạo loại người đàn ông có mắt như mù kia, tìm được người chồng tốt như vậy... Ôi, không nên không nên, tớ chỉ nghĩ đến những người kia sau khi biết chân tướng, tớ liền cười đến đau bụng!"
Tô Tình ôm bụng, cười đến rất là khoa trương. Cô ấy từ trước kia liền không thích Vạn Vi Vi, Tâm Lạc tương đối là đơn thuần, bị Đường mẫu bảo hộ quá tốt. Nhưng cô thì không , từ nhỏ đã không có mẹ, bị tiểu tam khi dễ đến cửa, như thế nào xem không hiểu nhân tâm hiểm ác.
Cô sớm đã cảm thấy Vạn Vi Vi đang cố ý che dấu cái gì, mỗi lần gặp ánh mắt cô ta nhìn Tâm Lạc , nhìn có vẻ thuần khiết nhưng lại cất giấu rất nhiều đố kỵ. Quả nhiên, cô vừa đi, người phụ nữ kia liền lộ ra bộ mặt thật sự.
"Bất quá lần này, thật sự là thú vị! Vạn Vi Vi muốn cướp người đàn ông của cậu, không nghĩ tới sau khi đoạt đi, lại làm cho cậu tìm tới một người tốt hơn. Ha ha, cậu nói xem... Sau khi
đi chồng cậu từ trên tay cậu một lần nữa không ?"
Đường Tâm Lạc đi xuống tầng, vừa vặn trông thấy Tô Tình đang được dì Trương khuyên nhủ.
"Tiểu Tình... Thật xin lỗi, tớ ngủ quên mất... Hiện tại mới xuống."
Tô Tình đang đứng đầu cầu thang, trông thấy Đường Tâm Lạc đang đi xuống, không khỏi lộ ra một nụ cười.
Từ góc độ Đường Tâm Lạc nhìn qua, Tô Tình buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, cười rộ lên vẫn là giống như trước đây ngọt ngào động lòng người.
"Tâm Lạc, cuối cùng cậu cũng xuống! Nhưng cậu yên tâm, tớ có thể hiểu được cậu 'Vất vả' ... Hiện tại tớ có việc gấp phải đi ra ngoài , chờ tớ xong việc lại tới thăm cậu."
Tô Tình cũng không phải người hẹp hòi, làm sao có thể bởi vì Tâm Lạc không có rời giường tiếp đãi cô liền tức giận.
Lần này cô trở về là có công việc quan trọng, hôm nay không sai biệt lắm phải liên lạc với cộng sự rồi. Chờ sau khi xử lý ổn thỏa, cô còn muốn trở về tìm Tâm Lạc, hảo hảo "Thẩm vấn" cô ấy.
Đường Tâm Lạc bị câu nói :vất vả” kia của Tô Tình, không khỏi đỏ mặt.
Cô đi qua giữ chặt tay Tô Tình không buông tha : " Cậu có chuyện gì gấp? Chẳng lẽ việc gấp còn quan trọng hơn tớ à... Chúng ta lâu như vậy không gặp, cậu ăn một bữa cơm với tớ có được không?"
Tô Tình lúc đầu còn sốt ruột, nhưng không nhịn được Đường Tâm Lạc nũng nịu. Các cô trước kia chính là như vậy, cũng không biết vì cái gì, hai người giống như một đôi trời sinh. Tô Tình không chịu được chính là Đường Tâm Lạc làm nũng.
"Được rồi... Sợ cậu rồi. Tối hôm qua mệt mỏi như vậy, đói bụng lắm sao? Đi, cùng cậu ăn cơm." Tuy bị Tô Tình mang theo nụ cười xấu xa nhìn cô, nhưng Đường Tâm Lạc vẫn vô cùng vui vẻ. Vui vẻ hơn bình thường rất nhiều, cô còn cố ý sắp xếm đến phòng pha lê ăn trưa.
Bên trong biệt thư Lục gia có một căn phòng pha lê, bên trong đặt chiếc phản chiếc bàn nhỏ, bốn phía chế tạo bằng pha lê.Trong ngày mùa đông, ánh mặt trời ấm áp có thể làm người ấm áp.
"Đến rồi, chúng ta ngồi đi."
Những món ăn tinh xảo đã được bày biện đẹp đẽ, Đường Tâm bảo Tô Tình ngồi xuống, cho mấy người hầu đang đứng lui đi.
Chờ người vừa đi, Tô Tình lập tức nhịn không được truy vấn: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị... Thành thật khai báo, vị Lục gia lạnh lùng, luôn mang cảm giác người sống chớ gần kia là gì của cậu?"
Tối hôm qua Tô Tình nghe được xưng hộ của Lục Kình Hạo đối với Lục Dục Thần. Cô cảm thấy cái tên này này nghe có chút quen tai, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Đường Tâm Lạc bị Tô Tình trực tiếp tra hỏi, mang tai lại nóng lên. Cô liền biết, chỉ cần cùng Tiểu Tình đơn độc cùng một chỗ, cô ấy nhất định sẽ hỏi vấn đề này. Chỉ là, cô có thể nói cho Tiểu Tình, Lục Dục Thần chính là chồng của cô sao?
Hơi hơi do dự mấy giây, Đường Tâm Lạc cuối cùng vẫn quyết định, không nói cho Tiểu Tình chuyện hợp đồng hôn nhân của cô và Lục Dục Thần.
Tương lai của bọn họ sẽ bởi vì tình cảm bất hòa mà chia tay.
"Kỳ thật... Anh ấy, là chồng của tớ." Thanh âm Đường Tâm Lạc lí nhí.
"Chồng..?" Tô Tình đột nhiên mở to mắt.
Qua mấy giây, mới đột nhiên cười to lên.
"Ha ha, ha ha... Tâm Lạc cậu thật giỏi nha! Quăng Lục Kình Hạo loại người đàn ông có mắt như mù kia, tìm được người chồng tốt như vậy... Ôi, không nên không nên, tớ chỉ nghĩ đến những người kia sau khi biết chân tướng, tớ liền cười đến đau bụng!"
Tô Tình ôm bụng, cười đến rất là khoa trương. Cô ấy từ trước kia liền không thích Vạn Vi Vi, Tâm Lạc tương đối là đơn thuần, bị Đường mẫu bảo hộ quá tốt. Nhưng cô thì không , từ nhỏ đã không có mẹ, bị tiểu tam khi dễ đến cửa, như thế nào xem không hiểu nhân tâm hiểm ác.
Cô sớm đã cảm thấy Vạn Vi Vi đang cố ý che dấu cái gì, mỗi lần gặp ánh mắt cô ta nhìn Tâm Lạc , nhìn có vẻ thuần khiết nhưng lại cất giấu rất nhiều đố kỵ. Quả nhiên, cô vừa đi, người phụ nữ kia liền lộ ra bộ mặt thật sự.
"Bất quá lần này, thật sự là thú vị! Vạn Vi Vi muốn cướp người đàn ông của cậu, không nghĩ tới sau khi đoạt đi, lại làm cho cậu tìm tới một người tốt hơn. Ha ha, cậu nói xem... Sau khi
đi chồng cậu từ trên tay cậu một lần nữa không ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro