Người phụ nữ củ...
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
Âm thanh của Lục Chỉ Nghi phát ra từ trong loa, cách một khoảng cô cũng cảm nhận được sự vênh váo nghênh ngang trong lời nói.
Cũng không biết từ đâu ra, cô ta có thể tự tin, đến bây giờ vẫn nghĩ mình thích anh cô ta.
Đường Tâm Lạc không nhịn được cười nhẹ, nói với Lục Chỉ Nghi đối diện: "Lục tiểu thư, nếu đầu óc cô không được bình thường, tôi đề nghị cô nên đi khám ở khoa tâm thần. À đúng rồi, lần trước không phải cô và mẹ cô đã đi một lần sao, nghe nói thần kinh không dễ trị tận gốc, cô và mẹ cô nhớ thường xuyên tới tái khám nha, bằng không ngày nào cũng phát điên, tổn hại đến mặt mũi các người."
"Cô, cô, đồ phụ nữ hạ tiện này, cô nói gì! Đường Tâm Lạc, tôi nói cho cô biết, đừng giả vờ trước mặt tôi, tôi biết cô vẫn còn thích anh tôi, nếu cô muốn tái hợp với anh ấy thì mau cút ra đây cho tôi."
Đường Tâm Lạc quả thật cạn lời với Lục Chỉ Nghi, cô quả thật không tiếp lời được, không để ý tới Lục Dục Thần nữa, chuẩn bị cúp máy.
Nhưng mà, ngón tay còn chưa chạm màn hình, Lục Dục Thần tự nhiên nhích lại gần cô.
"Đồng ý đi." Anh dán sát vào tai cô, thấp giọng nói.
Đường Tâm Lạc nghi ngờ nhìn anh, nhưng lại quên mất khoảng cách giữa hai người.
Đôi môi anh đào lướt qua gò má anh, gần đến mức ngay cả hơi thở cũng nghe rõ.
"Đường Tâm Lạc, nếu cô không đi ra gặp tôi, có tin tôi sẽ về nhà nói cho anh tôi biết, cô ở ngoài được lão già bao nuôi không! Tôi nói cho cô biết, nếu anh tôi mà biết, tuyệt đối không thể phục hôn với cô!"
Bên điện thoại, Lục Chỉ Nghi vẫn tiếp tục chửi rủa, nhưng Đường Tâm Lạc với Lục Dục Thần đã không nghe được lời cô ta.
"Đồng ý với cô ta, hẹn ở lầu một quán rượu Thất Tinh Quân Ngự." Lục Dục Thần nhỏ giọng, âm thanh trầm thấp hấp dẫn khiến lỗ tai cô nóng lên.
Đường Tâm Lạc không hiểu ý của Lục Dục Thần cho lắm, nhưng từ trong giọng nói của anh, tâm trạng của người đàn ông này hiện tại vô cùng... Không tốt.
Thôi, nếu Lục Dục Thần muốn cô đi, vậy thì đi.
Đường Tâm Lạc không để ý tới lời thô tục của Lục Chỉ Nghi, nói qua điện thoại: "Lầu một quán rượu Thất Tinh Quân Ngự, nửa tiếng sau gặp, cô tốt nhất đừng tới trễ, tôi sẽ không đợi lâu."
Cúp điện thoại, Đường Tâm Lạc không hiểu nói: "Vì sao phải đồng ý với cô ta? Cô ta bị điên đó."
Bỗng nhiên Lục Dục Thần đưa tay kéo cô gần lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt cổ cô, trầm giọng nói: "Cho dù cô ta bị điên, cũng không thể để cô ta chửi bới người phụ nữ của anh. Cô ta nói em muốn phục hôn với Lục Kình Hạo, thật không?"
"Dĩ nhiên không phải." Đường Tâm Lạc không nghĩ ngợi nhiều phản bác.
Lục Dục Thần gật đầu một cái, tròng mắt đen sẫm nhìn cô: "Đã như vậy, anh đi cùng em. Người phụ nữ của anh, không thể mang danh người đàn ông khác."
Vì vậy, bởi vì hành động không rõ ràng của Lục Dục Thần, Đường Tâm Lạc không thể không đi cùng anh tới gặp Lục Chỉ Nghi.
_____
Cô đi theo Lục Dục Thần vào quán rượu Thất Tinh Quân Ngự, còn chưa vào phòng khách thì có mấy người mặc âu phục đen mau chóng bước tới.
"Thần thiếu."
"Thần thiếu."
Một đường đi vào trong, những quản lý kia không ngừng cúi đầu với Lục Dục Thần.
Lục Dục Thần ôm eo cô, chợt dừng bước.
"Tất cả giải tán, hôm nay tôi chỉ tới uống cà phê, không cần đi theo."
Lục Dục Thần nói xong, tiếp tục ôm Đường Tâm Lạc đi vào.
Đường Tâm Lạc quay đầu, phát hiện những người đó khi nghe được lời của Lục Dục Thần, tất cả đều đứng tại chỗ lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không biết từ đâu ra, cô ta có thể tự tin, đến bây giờ vẫn nghĩ mình thích anh cô ta.
Đường Tâm Lạc không nhịn được cười nhẹ, nói với Lục Chỉ Nghi đối diện: "Lục tiểu thư, nếu đầu óc cô không được bình thường, tôi đề nghị cô nên đi khám ở khoa tâm thần. À đúng rồi, lần trước không phải cô và mẹ cô đã đi một lần sao, nghe nói thần kinh không dễ trị tận gốc, cô và mẹ cô nhớ thường xuyên tới tái khám nha, bằng không ngày nào cũng phát điên, tổn hại đến mặt mũi các người."
"Cô, cô, đồ phụ nữ hạ tiện này, cô nói gì! Đường Tâm Lạc, tôi nói cho cô biết, đừng giả vờ trước mặt tôi, tôi biết cô vẫn còn thích anh tôi, nếu cô muốn tái hợp với anh ấy thì mau cút ra đây cho tôi."
Đường Tâm Lạc quả thật cạn lời với Lục Chỉ Nghi, cô quả thật không tiếp lời được, không để ý tới Lục Dục Thần nữa, chuẩn bị cúp máy.
Nhưng mà, ngón tay còn chưa chạm màn hình, Lục Dục Thần tự nhiên nhích lại gần cô.
"Đồng ý đi." Anh dán sát vào tai cô, thấp giọng nói.
Đường Tâm Lạc nghi ngờ nhìn anh, nhưng lại quên mất khoảng cách giữa hai người.
Đôi môi anh đào lướt qua gò má anh, gần đến mức ngay cả hơi thở cũng nghe rõ.
"Đường Tâm Lạc, nếu cô không đi ra gặp tôi, có tin tôi sẽ về nhà nói cho anh tôi biết, cô ở ngoài được lão già bao nuôi không! Tôi nói cho cô biết, nếu anh tôi mà biết, tuyệt đối không thể phục hôn với cô!"
Bên điện thoại, Lục Chỉ Nghi vẫn tiếp tục chửi rủa, nhưng Đường Tâm Lạc với Lục Dục Thần đã không nghe được lời cô ta.
"Đồng ý với cô ta, hẹn ở lầu một quán rượu Thất Tinh Quân Ngự." Lục Dục Thần nhỏ giọng, âm thanh trầm thấp hấp dẫn khiến lỗ tai cô nóng lên.
Đường Tâm Lạc không hiểu ý của Lục Dục Thần cho lắm, nhưng từ trong giọng nói của anh, tâm trạng của người đàn ông này hiện tại vô cùng... Không tốt.
Thôi, nếu Lục Dục Thần muốn cô đi, vậy thì đi.
Đường Tâm Lạc không để ý tới lời thô tục của Lục Chỉ Nghi, nói qua điện thoại: "Lầu một quán rượu Thất Tinh Quân Ngự, nửa tiếng sau gặp, cô tốt nhất đừng tới trễ, tôi sẽ không đợi lâu."
Cúp điện thoại, Đường Tâm Lạc không hiểu nói: "Vì sao phải đồng ý với cô ta? Cô ta bị điên đó."
Bỗng nhiên Lục Dục Thần đưa tay kéo cô gần lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt cổ cô, trầm giọng nói: "Cho dù cô ta bị điên, cũng không thể để cô ta chửi bới người phụ nữ của anh. Cô ta nói em muốn phục hôn với Lục Kình Hạo, thật không?"
"Dĩ nhiên không phải." Đường Tâm Lạc không nghĩ ngợi nhiều phản bác.
Lục Dục Thần gật đầu một cái, tròng mắt đen sẫm nhìn cô: "Đã như vậy, anh đi cùng em. Người phụ nữ của anh, không thể mang danh người đàn ông khác."
Vì vậy, bởi vì hành động không rõ ràng của Lục Dục Thần, Đường Tâm Lạc không thể không đi cùng anh tới gặp Lục Chỉ Nghi.
_____
Cô đi theo Lục Dục Thần vào quán rượu Thất Tinh Quân Ngự, còn chưa vào phòng khách thì có mấy người mặc âu phục đen mau chóng bước tới.
"Thần thiếu."
"Thần thiếu."
Một đường đi vào trong, những quản lý kia không ngừng cúi đầu với Lục Dục Thần.
Lục Dục Thần ôm eo cô, chợt dừng bước.
"Tất cả giải tán, hôm nay tôi chỉ tới uống cà phê, không cần đi theo."
Lục Dục Thần nói xong, tiếp tục ôm Đường Tâm Lạc đi vào.
Đường Tâm Lạc quay đầu, phát hiện những người đó khi nghe được lời của Lục Dục Thần, tất cả đều đứng tại chỗ lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro